Danh Môn

Chương 124: Q.3 - Chương 124: Quyết định của hoàng hậu (2)






Cứ đi đi. Uống hoa tửu cũng không ngại” .

Thôi Viên thấy Thôi Hùng đi xa thì cười lạnh lùng, thầm tự nhủ: “ Chu Thử, ngươi muốn đấu với lão phu, còn kém lắm” .

Thôi Viên chắp tay sau lưng, chậm rãi đi lại trong phòng. Sáng hôm nay hắn nhận được tin từ Hà Đông báo về: Bệnh của Trương Nhược Hạo đã nguy cấp. Một khi Trương Nhược Hạo chết, tư cách và sự từng trải của gia chủ mới Trương gia rất kém. Phụ thân của gia chủ mới lại là người tầm thường, không có tài cán gì, căn bản là không thể trấn áp được dã tâm của mấy thúc thúc, huống hồ còn một Trương Phá Thiên đang quan sát nhất cử nhất động. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thủa cướp lấy Hà Đông.

Nhưng đương nhiên Bùi gia ở Hà Bắc cũng không muốn mất cơ hội, còn cả An Bắc Đoàn Tú Thực. Chẳng lẽ tam gia phân chia Tấn sao? ( tam gia phân chia Tấn là nói về thời đông chu, ba họ Triệu, Nguỵ, Hàn chia nhau nước Tấn )

Không! Thôi Viên khẽ lắc đầu. Ông ta chắp tay nhìn mây trắng trên bầu trời cao. Một loạt đối thủ hiển hiện rất rõ ràng trong đầu ông ta như đèn kéo quân: Trương Nhược Hạo, Trương Phá Thiên, Trương Hoán, Lý Hệ, Bùi Tuấn, Vi Ngạc. Bọn họ tựa hồ rất lộn xộn, không có liên quan gì với nha nhưng Thôi Viên lại dùng một sợi chỉ liên kết bọn họ với nhau. Sợi chỉ đó chính là Hà Đông.

Đột nhiên Thôi Viên cười lạnh lùng. Chỉ cần ông ta muốn, cơ hội nhất định sẽ vĩnh viễn nằm trong tay ông ta. Thôi Viên quay người ra lệnh: “ Chuẩn bị xe tới cung Đại Minh” .

“ Nhảy, này” Thôi Tiểu Phù mỉm cười, tung tung Hoàng nhi ở trước mình. Đó chính là Lý Mạc cháu ruột của nàng,con của Khánh Vương. Bây giờ Lý Mạc được lập làm con nuôi của Thôi Tiểu Phù. Lý Mạc, mới được lập làm Thái tử trước đó không lâu mới chỉ có ba tuổi, trông rất trắng trẻo, mập mạp, vô cùng hoạt bát, Thôi Tiểu Phù chọc cho nó cười khanh khách.

Thôi Tiểu Phù đã gần bốn mươi tuổi, không có con cái. Cũng giống như những nữ nhân khác, con cái chỉ là khát vọng, nỗi đau đớn của Thôi Tiểu Phù nhưng Thôi Tiểu Phù lại khác những nữ nhân khác, nàng không chỉ muốn có con cái.

“ Cô cô, sao đứa bé này lại không nói câu nào?” Thôi Ninh ở bên cạnh cười hỏi.

“ Không phải bây giờ ngươi cũng không nói câu nào sao? Nói ít. Điều này gọi là đại trí giả ngu. Còn ngươi không nói điều gì thì là gì? Không phải cái này gọi là bệnh tương tư nặng sao?”

“ Cô cô!” Thôi Ninh thấy bên cạnh Thôi Tiểu Phù không có ai, bà ta lại trêu chọc nàng nên nàng lén véo Thôi Tiểu Phù.

Thôi Tiểu Phù cười nhưng không trêu chọc Thôi Ninh nữa. Bà ta hôn Lý Mạc một cái. Xem ra Thôi Tiểu Phù càng lúc càng yêu thương nó. Lúc này vú nuôi đứng gần đó thấy Thôi Tiểu Phù rất vui vẻ liền cười nịnh nói: “ Nô tỳ cảm thấy nương nương và Thái tử rất giống nhau” .

“ Ồ, thật vậy sao?” Thôi Tiểu Phù quay đầu cười hỏi: “ Ngươi nói xem nó giống ta ở chỗ nào?”

“ Dạ! Da tay Thái tử rất trắng. Điểm này rất giống nương nương. Còn nữa đôi mắt, nụ cười cũng rất giống với nương nương. Rất nhiều người nói Thái tử đích thực là con đẻ của nương nương” .

“ Ngươi nói cái gì? Nụ cười trên gương mặt Thôi Tiểu Phù vụt tắt. ánh mắt lạnh lùng. Bà ta liếc nhìn người vú nuôi nhiều chuyện, lạnh nhạt hỏi: “ Là ai sắp xếp cho ngươi tới đây làm vú nuôi?”

“ Nô tỳ đáng chết” Lập tức vú nuôi quỳ xuóng. Vú nuôi đã cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của Hoàng hậu nương nương.

“ Hãy nói thật cho bổn cung, nếu không ngươi sẽ chết” Đột nhiên Thôi Tiểu Phù phát hiện ra vú nuôi này không phải là người bà ta đã chọn. Thôi Tiểu Phù gắng kiềm chế sự kinh hãi của mình, thản nhiên tra hỏi: “ Bổn cung nhớ đã gặp ngươi ở cung Tự Thọ vương phi, đúng không?”

Tự Thọ Vương là cháu gái của Trương Lương. Mối quan hệ của hai người tương đối mật thiết.

Vú nuôi thoáng bối rối nhưng rồi ả lập tức phủ nhận: “ Nô tỳ là người của Tự Khánh vương phi, không có liên quan gì tới Tự Thọ vương phi” .

“ Thật vậy sao?” Bất kỳ sự thay đổi nào trong sắc mặt, ánh mắt đều lọt vào đôi mắt của Thôi Tiểu Phù. Bà ta cười nhạt nói: “ Vậy bổn cung phải đi tìm Tự Khánh vương phi để đối chất. Nếu ngươi nói dối, ta sẽ lột da ngươi” .

Vú nuôi sợ tới tái mét mặt. Ả cuống quít dập đầu nói: “ Hoàng hậu nương nương tha mạng! Hoàng hậu nương nương tha mạng!” .

“ Cô cô, đừng doạ Thái tử nữa” Thôi Ninh ở bên cạnh không nhịn được bèn lên tiếng khuyên can Thôi Tiểu Phù. Nàng thầm thở dài trong lòng. Cuộc đấu tranh cung đình luôn tàn khốc vô tình. Người trên lừa dối lẫn nhau, kẻ cuối cùng không may mắn chỉ là kẻ dưới.

“ Ôi, tiểu bảo bối đừng sợ” .

Thôi Tiểu Phù trìu mến vỗ vỗ vào Thái tử. Bà ta cười nhẹ nhàng nói với vú nuôi: “ Nói đi! Điều nay chẳng qua cũng chẳng có gì ghê gớm. Vấn đề là bổn cung không thích người nói dối. Chỉ cần ngươi nói thật, bổn cung sẽ tha cho ngươi'.

“ Nô tỳ, nô tỳ quả thực chính là người của Tự Thọ vương phi” Giọng nói rất nhỏ gần như không nghe thấy.

Hai mắt Thôi Tiểu Phù dần dần ánh lên. Bà ta biết nữ nhân ở cung Thái Cực kia nhất định sẽ không nguyện ý bỏ qua chuyện đó. Quả nhiên con người đó sắp đặt rất ác độc, lén lút tráo đổi vú nuôi của Thái tử. nếu như không phải chính hôm nay bà ta phát hiện, nhất định một ngày nào đó Thái tử sẽ đột nhiên mắc bệnh qua đời.

“ Bổn cung biết rồi. Ngươi hãy lui ra đi” .Vú nuôi đó lau mồ hôi lạnh rồi vội vàng lui ra. Thôi Tiểu Phù thấy vú nuôi đi xa mới quay sang đưa mắt ra hiệu cho tên hoạn quan tâm phúc.

Thôi Tiểu Phù cười nói với đứa nhỏ: “ Nào! Nhảy nữa cho vi nương!” .

“ Hoàng thượng giá lâm” Bên ngoài cửa vang lên giọng truyền của hoạn quan. Thôi Ninh rất hoảng sợ, nàng lập tức nói với Thôi Tiểu Phù: “ Cô cô, trước tiên cháu tránh đi”.

Mấy hôm trước Thôi Ninh đã phát hiện ánh mắt của vị Hoàng đế dượng nàng nhìn nàng có gì đó khác thường, tuy vẫn nhã nhặn, dễ gần như trước nhưng trong ánh mắt của Lý Hệ thỉnh thoảng ánh lên cừu hận. Thôi Ninh là một nữ tử thông minh hơn người. Nàng lập tức đoán ra chuyện này rất có thể liên quan tới khi trước Lý Hệ đi tới Thái Nguyên. Tuy Thôi Ninh không biết rõ nguyên nhân vì sao Lý Hệ lại có thái độ đó với mình nhưng vì để bảo vệ mình Thôi Ninh rất ít khi vào cung. Hôm nay vì Thôi Tiểu Phù đích thân triệu kiến nên nàng mới vào cung thăm Hoàng hậu.

Thôi Tiểu Phù khoáng kinh ngạc nhìn Thôi Ninh rồi gật đầu. Thôi Ninh lập tức trốn vào trong tẩm cung.

Thôi Tiểu Phù giao Thái tử trong tay cho cung nữ. Bà ta đi ra cửa nghênh đón thì thấy Lý Hệ được hơn mười cung nữ và hoạn quan hộ tống đã tới cửa.

“ Thần thiếp cung nghênh bệ hạ!'.

“ Hoàng hậu miễn lễ!” .

Lý Hệ cười khoát tay nói: “ Trẫm vừa mới tới thăm Hoàng nhi, nghe nói Hoàng hậu đã ẵm đi, Trẫm liền đuổi theo” .

Mấy ngày nay tâm trạng của Lý Hệ vui buồn lẫn lộn. Vui là vì hắn nhận được tin mật báo của Thái Nguyên doãn Hàn Diên Niên nói bệnh tình của Trương Nhược Hạo đã vô cùng nghiêm trọng. Người của Trương phủ đang chuẩn bị hậu sự cho ông ta, để cho Trương Xán chính thức kế nhiệm gia chủ. Trương Xán đã đồng ý với hắn. Một khi hắn nhận chức gia chủ, hắn sẽ nhượng lại quận Vân Trung, Sóc Quận, Đại Quận cùng mười mấy quận huyện phía bắc Hà Đông làm nơi đóng quân cho Đoàn Tú Thực. Điều này chẳng khác nào cánh cổng Hà Đông đã mở ra. Việc quân đội của Lý Hệ chiếm giữ Hà Đông sẽ vô cùng hợp lý.

Điều làm hắn lo lắng chính là hôm nay hắn nghe được một tin tức. Trong khắp thành Trường An đang đồn đãi Trương Hoán chính là con riêng của đại ca hắn. Điều này vô luận thế nào cũng rất khó tin nhưng Lý Hệ biết rằng bất kỳ lời đồn đại nào cũng có người cố tình tạo ra, có thể tin cũng có thể không tin.

Thế nhưng chuyện này lại xới lại câu chuyện của mười sáu năm về trước khiến Lý Hệ rất khó chịu. Bản thân hắn đã lên ngồi mười sáu năm, chẳng lẽ vẫn có người muốn thay đổi ngôi vị Hoàng đế sao?

Lúc này Thôi Tiểu Phù đã bế Lý Mạc tới trước mặt Lý Hệ. Bà ta cười khanh khách nói: “ Hoàng thượng, có người nói Hoàng nhi rất giống thần thiếp, Hoàng thượng nghĩ sao?”

Lý Hệ nhéo cằm Lý Mạc, khẽ trêu đùa: “ Đúng giống nhau, làn da cũng mềm mại như của Hoàng hậu” .

“ Bệ hạ người” Thôi Tiểu Phù thấy đám hoạn quan, cung nữ đứng khá xa liền nói nhỏ: “ Hoàng thượng coi chừng bị sử quan nghe thấy, sau này Hoàng nhi lớn lên lại bị chê cười” .

Thôi Tiểu Phù chỉ là trong lúc vô tình đã xới lên tâm tư của Lý Hệ. Lý Hệ lại nghĩ tới Thái tử Lý Dự. Nếu như Trương Hoán thật sự là con của đại ca hắn vậy chẳng phải Trương Hoán sẽ báo thù cho phụ thân sao? Nghĩ vậy Lý Hệ lo lắng ngồi xuống.Thôi Tiểu Phù thấy sắc mặt của Lý Hệ không tốt, bà ta thầm kinh hãi. “ Bệ hạ không khoẻ sao? Có cần gọi Thái y không?”

“ Trẫm không mắc bệnh. Trẫm nghe lời đồn Trương Hoán là con đại ca nên Trẫm hơi lo lắng” .“ Thái tử Dự?” Thôi Tiểu Phù ngây người. Lập tức trong mắt Thôi Tiểu Phù ánh lên sự kỳ dị nhưng rồi lại lập tức biến mất. Thôi Tiểu Phù suy nghĩ một lát rồi an ủi Lý Hệ: “ Trương Hoán là con cháu Trương gia, tại sao lại là con của Thái tử Dự? Những lời đồn này đương nhiên là có người muốn gây xích mích, không có căn cứ. Hoàng thượng không nên tin” .Lý Hệ gật đầu. Thôi Tiểu Phù nói cũng rất có lý. Nếu Trương Hoán đã là con của đại ca hắn vậy sao Trương gia lại kết đồng minh với hắn, tại sao Trương Hoán lại khám phá ra thích khách ở Thái Nguyên?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.