Danh Môn

Chương 231: Q.3 - Chương 231: Sẵn sàng ra trận (4)




Giờ phút này nhiệm vụ lại do một người hoạn quan bên cạnh nàng bưng cái hộp ngà voi mạ vàng, cái này trước đây cũng không có. Trước kia mật tín của Thôi Tiểu Phù đều là do nàng mang theo trong người. Mà hiện tại đặc sứ là đặc sứ, thư mật là thư mật (không giao thư mật cho Lý Phiên Vân bảo quản nữa). Dù nàng không nhìn nội dung trong thư, nhưng nàng không ra tay thì thư cũng được chuyển đến tay Trương Hoán.

Đã rõ ràng nội dung thư mật rất có thể có quan hệ với Lý Cầu, Lý Phiên Vân liền lập tức lâm vào sự trầm mặc, rốt cuộc chính mình trong lần đi sứ này thì sắm vai nhân vật nào đây?

Lúc này, Trương Hoán vẫn ngồi bên cạnh không yên lòng đột nhiên cười nói: “ Chỗ nhà cửa đang xây dựng chính là nha môn Tiết Độ Sứ mới. Chỗ này thật sự rất cũ, nên thay đổi địa điểm.”

Từ bề ngoài mà nhìn. Trương Hoán ngồi ở một bên xác thật có hơi không yên lòng. Ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Hắn kỳ thật đang thăm dò suy đoán dụng ý của Lý Cầu cùng đi. Nhất cử nhất động của Lý Cầu, thậm chí một biểu hiện rất nhỏ đều rơi vào trong mắt của hắn. Từ lúc thu xếp chỗ ngồi thì trên mặt Lý Cầu rõ ràng lộ ra vẻ bất mãn, đến khi dâng trà thì hắn lại muốn nổi giận. Nhìn lúc này hắn nôn nóng khó dằn nổi thì Trương Hoán liền có thể thăm dò suy đoán ra, đây là một Vương gia nôn nóng mà nông cạn.

Có điều bản thân Trương Hoán đối với cái hộp đựng mật thư kia cũng cảm thấy hết sức hứng thú. Nếu như Vương gia này thúc giục đọc thư thì chuyện Thôi Tiểu Phù thu xếp nhất định Vương gia này cũng phải tham gia.

Hắn liền không hề trì hoãn nữa mà mỉm cười hỏi: “ Không biết Thái Hậu có thể gửi thư gì cho ta?”

“ Có!” Lý Cầu lập tức đứng lên, hắn bước đến trước mặt hoạn quan lấy ra cái hộp đem nó giao cho Trương Hoán “ Đây là thư của Thái Hậu gửi cho Trương sứ quân.”

Nói xong, hắn cũng thật không khách khí ngồi xuống bên cạnh Lý Phiên Vân. Thân hình mập mạp rung rinh rồi tỳ vào thân thể mãnh khảnh mềm mại của Lý Phiên Vân. Lý Phiên Vân chán ghét dịch ra bên cạnh. Nhưng vì vậy, Lý Cầu liền thay thế được ngôi chủ vị của Lý Phiên Vân mà hình thành tình thế khách át chủ.

Lúc này, Hồ Dong ngồi ở đối diện cũng dịch sang bên trái, đem vị trí nhường cho Trương Hoán. Trương Hoán ngồi lại gần rồi lấy cái hộp ngà voi mở ra. Bên trong chỉ có một lá thư do Thôi Tiểu Phù tự tay viết 'Vô địch Đại Tướng quân, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán tự mở'. Mặt trước sau của thư đều dùng xi để niêm phong, Trương Hoán xé mở bì thư lấy thư ra từ bên trong.

Hắn đại khái nhìn một lần, trong lòng không khỏi nặng nề 'Hừ!' một tiếng. Nội dung trong thư đúng là đề cử cho hắn sáu người làm Thứ Sử các quận Hà Hoàng. Sáu người này đều là Hoàng tộc, trong danh sách thì người đầu tiên đúng là Lý Vận con của Lý Cầu, được đề cử làm Thứ Sử quận Tây Bình.

Đoạn thời gian trước vì lấy lòng Bùi Tuấn mà bức con mình vào kinh làm con tin, hiện tại lại lại công khai thò tay vào Hà Hoàng. Thôi Tiểu Phù thực sự quả là biết đối nhân xử thế! Hơn nữa Hà Hoàng tổng cộng chỉ có tám quận, nàng liền lập tức muốn sáu cái, thực sự là nàng mở miệng quá rộng.

Trương Hoán nhướng mắt nhanh chóng liếc nhìn Lý Cầu, chỉ thấy hắn mặt mày đầy hy vọng đang nhìn mình. Trong tích tắc này, Trương Hoán đột nhiên hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của Thôi Tiểu Phù.

Từ bề ngoài mà xét, nếu như chính mình đồng ý thì Lý Cầu thực vui mừng quá đỗi. Nhưng món nợ nhân tình này lại cũng là của Thôi Tiểu Phù, mà khi mình không đáp ứng thì người đắc tội với Lý Cầu cũng là chính mình, nói chung đều sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng lại suy nghĩ sâu xa một tầng, Thôi Tiểu Phù tại sao muốn để Lý Cầu đến? Lý Cầu là làm cái gì, Tông Chánh Tự Khanh phụ trách xem xét thân phận Hoàng tộc. Mà thân phận chân thật của mình là cái gì? Đắc tội Lý Cầu hậu quả sẽ là cái gì? Thôi Tiểu Phù biết rất rõ ràng quận Tây Bình là trung tâm Hà Hoàng nên mình tuyệt đối sẽ không đồng ý, vậy nàng mới cố ý đưa ra cho Lý Vận. Đừng nói quận Tây Bình, trong tám quận Hà Hoàng thì bất cứ một quận nào chính mình cũng sẽ không nhân nhượng, điểm này thì Thôi Tiểu Phù hiểu rõ ràng rành mạch.

Vậy tại sao nàng làm như vậy? Trương Hoán lạnh lùng cười một tiếng, vốn tưởng rằng mâu thuẫn cùng Thôi Tiểu Phù phải rất lâu trong tương lai mới có thể lộ ra, lại không nghĩ rằng sớm như vậy liền xuất hiện.

Lập tức hắn thu thư lại, mỉm cười nói với Lý Cầu: “ Tâm nguyện của Vương gia ta đã hiểu, chỉ là quy củ trong triều thì Vương gia không nói cũng biết. Chuyện này đi không tránh được Lại Bộ, nếu là ý tứ của Thái Hậu thì ta sẽ nói rõ cho Lại Bộ.”

Lý Cầu thấy Trương Hoán nói hết sức khéo đưa đẩy, mặt của hắn lúc này sầm xuống liền dứt khoát nói thẳng:

“ Trương sứ quân đừng quên, ta là Tông Chánh Tự Khanh, chẳng lẽ Trương sứ quân liền không có chỗ cần ta sao?”

“ Vương gia ở xa tới mệt nhọc, xin mời đi nghỉ sớm!” Trương Hoán đứng lên, liếc mắt nhìn hắn liền lạnh lùng bảo: “ Hồ tiên sinh, thay ta tiễn khách!”

Dứt lời, hắn bước đi vào buồng trong. Ngay trong khoảnh khắc vào nhà lại phát hiện Lý Phiên Vân nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho mình.

“ Trương Hoán, ngươi không nên không biết tốt xấu!” Từ phòng ngoài vọng đến tiếng gầm của Lý Cầu.

“ Vương gia, mời đi!”

“ Ngươi là ai mà cũng xứng đến tiễn ta?”

Bên trong phòng, Trương Hoán lạnh lùng cười một tiếng, đem thư của Thôi Tiểu Phù xé tan thành từng mảnh.

“ Đô đốc, kỳ thật ngài đồng ý cho hắn cũng có sao đâu.” Khi đám người Lý Phiên Vân đi rồi, Hồ Dong cười nói với Trương Hoán: “ Bọn họ chẳng qua là nghĩ đến một đống tiền, cho bọn hắn làm Thứ Sử hữu danh vô thực là được.”

“ Nếu như bọn họ không chịu làm Thứ Sử hữu danh vô thực thì sao?” Trương Hoán khẽ lắc đầu, hắn chắp tay bước đi thong thả trầm tư bên trong phòng “ Ngươi có lẽ là không biết Thôi Tiểu Phù. Nàng là nữ nhân có dã tâm thật lớn. Nếu như có thể thọc tay đến Hà Hoàng thì làm sao nàng có thể để mấy kẻ ăn chơi trác táng đến nhậm chức được? Những kẻ này nhất định là người mà nàng đã tỉ mỉ chọn lựa, chúng ta cũng không thể coi coi thường như vậy.”

“ Vậy đô đốc nghĩ gì?”

Trương Hoán không chút do dự đáp: “ Hà Hoàng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào nhúng vào. Nếu đã có người thò tay vào đây, thì hành động đáp trả của chúng ta cũng lập tức bắt đầu!”

Đúng lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo “ Đô đốc, Lý đặc sứ phái người đưa tới một phong thơ.”

Mới vừa rồi Lý Phiên Vân liếc mắt cho mình, hắn đã biết nàng tất nhiên còn có bước sau. Quả nhiên là có người đến, Trương Hoán mỉm cười bảo: “ Mời người đưa tin vào.”

Chỉ chốc lát, một người thị nữ có thân binh dẫn đường nhanh chóng đi vào. Nàng thi lễ với Trương Hoán “ Tiểu thư nhà ta để cho ta tới chuyển một lá thư. Nàng vẫn còn bảo ta nhắn lại, nàng không tiện đi ra ngoài, nên quyết định không gặp Trương sứ quân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.