Dứt lời, nàng lấy ra một thư đưa cho Trương Hoán. Trương Hoán biết là bởi vì Lý Cầu nên Đại tỷ mới không thể tới gặp mình. Hắn không nói gì thêm, trực tiếp nhận thư mở ra. Chữ viết hết sức qua loa, nhìn ra được là nàng viết trong lúc vội vàng. Trong thư chỉ có một dòng 'Trong triều có thể có đại biến.'
Trương Hoán ngẩn ra, đây là ý tứ gì. Suy nghĩ một lúc, hắn lại hỏi thị nữ: “ Lý tiểu thư có còn nói gì nữa không?”
Thị nữ lắc đầu liền thi lễ muốn đi, Trương Hoán gọi nàng ta lại. Hắn cấp tốc viết một phong thơ, giao cho nàng: “ Xin đem thư này chuyển cho tiểu thư của ngươi.”
Đợi thân binh đem thị nữ đi, Trương Hoán liền đưa thư của Lý Phiên Vân cho Hồ Dong “ Hồ tiên sinh, ngươi tới xem xét qua đi.”
Hồ Dong tiếp nhận thư nhìn qua không khỏi cười nhạt mà nói: “ Đô đốc không phát hiện ra, Lý Phiên Vân vốn là viết 'Trong triều có thể có dị biến'. Nhưng nàng viết chữ ' Dị' bị thiếu nét nên đổi thành chữ ' Đại'. Điều này nói rõ chuyện có thể rất nghiêm trọng, nếu ngay cả Lý Phiên Vân cũng cho rằng nghiêm trọng, vậy đô đốc nói sẽ là chuyện gì đây?”
Trương Hoán không trả lời, hắn chắp tay đằng sau đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra phương đông xa xa. Không biết giữa hai người Thôi, Bùi lại bùng nổ chuyện lớn gì? Bùi nhi lần này sang đông, chỉ mong nàng không để bị cuốn vào trong đó mà sớm trở về.
Một ngày nọ, xa xa trên con đường quan đạo của huyện Tân Phong, thành Trường An có một đoàn, ước chừng khoảng mười người đang cưỡi ngựa. Trên khuôn mặt của họ đều bộc lộ nét phong trần, hết sức mệt mỏi. Ở giữa của đoàn hành trình là một chiếc xe ngựa, màn xe được kéo chếch sang một bên, hé lộ ra một khuôn mặt tiều tụy, trắng bệch. Nếu Trương Hoán nhìn thấy nàng ta, chắc chắn sẽ chấn động lắm, bởi đó không phải là ái xa lạ, mà chính vợ của Trương Nhược Hạo – Vương phu nhân, đang trên đường tới thành Tương Dương.
Khi còn ở Thái nguyên thì Vương phu nhân là người có dáng người đầy đặn, da thịt nhẵn nhụi, tuy rằng đã gần bốn mươi nhưng lại là ngươi chịu trang điểm, nên trông còn giống như một phụ nữ trẻ trung. Nhưng lúc này đây Vương phu nhân bốn mươi tuổi, da dẻ đã đầy những nếp nhăn, không còn nhẵn nhụi mịn màng như trước nữa. Bây giờ trông nàng như một lão phụ năm mươi vậy.
Sau khi Trương gia suy bại, Vương phu nhân liền dẫn nhi tử của mình chở về nhà mẹ đẻ, một ít người trong gia tộc họ Trương cũng dựa vào bà ta đi tới Tương Dương tìm chỗ dung thân.
Nàng vốn hi vọng khi trở về nhà mẹ để bà ta bớt khổ. Nhưng vật đổi sao dời, lòng người cũng dễ thay đổi.Nhà họ Vương cũng chào đón sự trở về của vị chủ mẫu của một thế gia đã lụi bại. Nhất là thê tử của Vương Ngang lại càng tỏ ra căm thù nàng đến tận xương tủy, điều này khiến cho Vương phu nhân có nhà mà lại trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu. Hơn nữa nhi tử Trương Huyên của nàng cũng là đứa con không có tiền đồ, ở Tương Dương nó thường chơi bời, nhậu nhẹt, trai gái. Chỉ trong vài năm số tiền mà Vương phu nhân dành dụm đã bị hắn tiêu xài không còn đồng nào. Người của Trương gia đều vô vọng đối với hắn, liền trước sau đều lần lượt dời đi. Đứa con thứ hai lấy cớ đi Quảng Lăng làm ăn buôn bán mà một đi không thấy trở về.
Đến lúc đường cùng, đường đường là thê tử của Lễ bộ thượng thư trước đây mà quẫn bách đến nỗi, ban đêm len lén sao chép các kinh thư trong chùa để làm kế sinh nhai sống qua ngày. Cũng đúng lúc này tả tướng Bùi Tuấn bỗng nhiên phái người đi tìm bọn họ, tỏ ý muốn nguyện trở giúp bọn họ kiến thiết lại Trương gia
Tuy rằng Vương phu nhân biết rằng Bùi Tuấn bất quá là muốn dùng bọn họ làm khôi lỗi (bù nhìn), nhưng đã nếm trải sự thay đổi của xã hội nên nàng vẫn quyết định đồng ý với ông ta, và đi lên phía Bắc.
“ Huyên nhi, ngươi có biết vì sao Tân Phong huyện lại có tên gọi như vậy không” Vương phu nhân thấy nhi tử củacủa mình tinh thần uể oải, mệt mỏi, liền cười nói và hỏi hắn.
Trương Huyên cũng giống như trước đây, không có thay đổi gì nhiểu, bất quá thê tử của hắn- con gái của Vương Ngang thì đã tái giá làm dâu củacủa Sơn Nam đại tộc. Nhưng còn người tiểu thiếp Hoa nhị nương, thì lại có tình thâm ý trọng đối với hắn. Trong lúc hắn khó khăn nhất, nàng ta cũng không hề trách móc, xa lánh chồng. Ban đêm khi mẹ chồng sao chép kinh thư thì nàng giặt giũ quần áo. Cứ như vậy mẹ chồng nàng dâu vất vả chăm nuôi tên nhi tử - trượng phu vô dụng này.
Trương Huyên đi đường mệt nhọc, chỉ có duy nhất một chiếc xe ngựa thì đã bị mẫu thân và thê tử ngồi mất rồi, trong lòng hắn đang nổi cơn tức giận. Nghe mẫu thân hỏi vậy, hắn liền sầm mặt xuống, giọng điệu bực bội nói: “ Mẫu thân biết rõ là con không biết sao lại còn hỏi gì nữa, muốn làm con xấu mặt hay sao?”
Vương phu nhân trong lòng cám cảnh thở dài, vẫn giữ thái độ ôn nhu như cũ, bà ta nói “ Hán Cao Tổ Lưu Bang là người Phong huyện, Bành quận, ông ta thấy cha của mình nhớ quê hương, liền căn cứ theo nguyên mạo cuả quê nhà mà xây dựng một huyện mới giống hệt Phong huyện ở Bành thành, cho nên người ta mới gọi là Tân Phong.Ta biết được là vì trước đây phụ thân con đã giải thích cho ta”
“ Phụ thân đã chết mấy trăm năm rồi, con làm sao còn có thể nhớ rõ được chứ” Trương Huyên giọng điệu cục cằn cãi lại.
“ Ngươi” Vương phu nhân tức giận đến nỗi cả người phát run lên, bà giật mạnh cái màn che xuống, nhìn không được nỗi ấm ức nước mắt bà tuôn không dứt. Ngồi bên cạnh Hoa nhị nương thấy thế vội vàng an ủi mẹ chống “ Huyên lang cho tới bây giờ, chưa từng có lần nào hành trình dài ngày như vậy, chắc do chàng quá mệt mỏi thôi”.
“Cho nên tâm tình không tốt, mẫu thân không nên tức giận với chàng”
Vương phu nhân lắc đầu nhè nhẹ nói “ Đây là báo ứng của ta”
Đúng lúc này, từ phía xa xa truyền lại những âm thanh cuả tiếng vó ngựa dồn dập, tựa hồ như có hàng ngàn người đang lao nhanh tiến về phía bọn họ”
Ngay sau đó, vị sứ giả chịu trách nhiệm đưa đón Vương phu nhân, ở bên ngoài gấp giọng nói ‘ Vương phu nhân, Bùi tướng quốc đích thân tới nghênh đón các vị đó”
Vương phu nhân hoảng hồn, liền tranh thủ lau khô nước mắt, sau đó lại thoa một lớp phấn mỏng lên khuôn mặt để trang điểm, sửa sang lại quần áo một chút. Lúc này xe ngựa đã dừng lại, cửa xe đã mở, vị sứ giả bên ngoài nói “ Mời phu nhân xuống xe”
Vương phu nhân bước ra khỏi xe, chỉ thấy ở phía xa xa bụi vàng tung bay cuồn cuộn. Hơn ngàn kỵ binh đang hộ vệ cho một chiếc xe ngựa nào đó chạy như bay tiến lại. Bà ta quay sang nhi tử của mình, lúc này hắn cũng đã xuống ngựa, sắc mặt hoảng hốt, chân tay run lạnh, hắn lặng lẽ di chuyển vị trí về phía sau.
“ Đúng là một kẻ bất tài vô dụng” Vương phu nhân nhìn nhi tử của trong lòng bi hận đến nỗi răng nàng nghiến chặt. Đầu nàng hơi ngẩng lên để chào đón đội ngũ của Bùi Tuấn đang tiến đến
Bùi Tuấn tại thời điểm đang xuất binh ở Lũng Hữu thì đã phát hiện thấy những điểm khác thường ở phía Thôi Viên. Ông ta đâu dễ dàng bỏ qua tiều đó. Ngược lại ông ta một mực lặng lẽ điều tra chân tướng đích thực của những biểu hiện khác thường nơi Thôi Viên. Cuối cùng từ chỗ củacủa Thôi Hùng ông ta cũng đã điều tra ra chân tướng đích thực: Thôi Viên không có cách nào điều động được lực lượng Thanh Hà quân ở Sơn Đông. Phát hiện này khiến cho ông ta Bùi Tuấn vui mừng tới phát điên, rồi như ngay lập tức trong đầu ông ta nảy ra kế sách “ rút củi đáy nồi”. Xem xét, suy tính thật lâu, cuối cùng ánh mắt của ông ta liền dừng lại trên người vị Vương phu nhân đang sa sút tinh thần này.
Xa xa, Bùi Tuấn đã trông thấy Vương phu nhân xuống ngựa để chào đón. Ông ta xoay người xuống ngựa, cười ha hả, bước tới nghênh đón “ Phu nhân, chúng ta đã mấy năm chưa gặp rồi”
Vương phu nhân tiến lên, nhẹ nhàng thi lễ với ông ta “Thiếp thân xin ra mắt Bùi tướng quốc”
Lúc này, Trương Huyên do dự đắn đo hồi lâu, cuối cùng hắn cũng bước lên phía trước, cúi mình thật thấp thi lễ với Bùi Tuấn “ Tham kiến Bùi tướng quốc”
Bùi Tuấn liếc mắt một cái, qua đó đánh giá nhận xét về mẹ con nhà hắn, ông ta khẽ cười nói “ Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, phía trước chính là Tân Phong Dịch, mọi người đi theo ta tới đó nghỉ ngơi đã”
Lát sau, đoàn người đi vào Tân Phong Dịch, tìm một gian tĩnh thất, ba người ngồi xuống. Bùi Tuấn suy nghĩ một chút nhân tiện nói : “ Ta cùng với Trương thượng thư trước giờ vốn có giao tình thâm hậu, thật không đành lòng nhìn thấy Trương gia suy bại như vậy. Vốn sớm đã có ý muốn giúp đỡ phu nhân nhưng công việc bận rộn quá, tới hôm nay mới có dịp gặp được phu nhân. Lần nay, ta hi vọng có thể giúp phu nhân và công tử đây chấn hưng lại thanh thế của Trương gia, giúp cho người bạn già của ta có thể nhắm mắt, ngậm cười nơi chín suối.”
“ Nhưng vấn đề là, bổn gia Thái Nguyên của chúng tôi đã bị Trương Nhược Cẩm chiếm đoạt mất rồi, chúng tôi không thể quay trở về đó được nữa”. Trước thái độ ôn hòa của Bùi Tuấn, đảm lược trong người Trương Huyên dần dần tăng lên, hắn bỗng chen ngang lời nói.
“ Trương Nhược Cẩm bất quá chỉ là con chó hầu hạ cho Thôi Viên mà thôi, làm sao xứng đang làm gia chủ của Trương gia chứ” Bùi Tuấn sắc mặt có vẻ vô cùng tức giận, ông ta nheo mắt nhìn chăm chú vào Trương Huyên nói “ Mà ngươi nói thật không đúng, ngươi đường đường là trưởng tử của Trương thượng thư, huyết thống của ngươi hết sức cao quý thử hỏi so với ngươi ai trong Trương gia có đủ tư cách làm Trương gia gia chủ. Ta sẽ bố trí cho các ngươi một đại trạch khác, hàng tháng sẽ cấp cho tiền bạc bổng lộc,nếu cần có thể giúp các người lật đổ địa vị của Trương Nhược Cẩm.
Bùi Tuấn vừa nói mặt khác ông ta lại chăm chú quan sát những biểu hiện của Trương Huyên, ông ta thấy hắn vẻ mặt mừng rỡ như muốn phát điên, trong lòng không khỏi thầm đắc ý. Vương phu nhận từ lúc nãy tới giờ vẫn luồn trầm mặc không nói, đúng lúc nãy, bà ta bỗng nhiên lên tiếng “ Tình cảm sâu nặng củacủa Bùi tướng quốc chúng tôi xin ghi lòng tạc dạ, Nhưng Trương gia đã mất đi rồi, thêm một cái thể diện bên ngoài cũng vô nghĩa. Vì vậy chúng tôi chỉ có thể phụ tấm ân tình của Bùi tướng quốc mà thôi”
“ Mẫu thân” Trương Huyên vô cùng khẩn trương, mẫu thân củacủa hắn sao có thể cự tuyệt một cơ hội như thế, chẳng lẽ cuộc sống của họ chưa đủ cơ cực sao. Hắn vừa muốn phản bác, Vương phu nhân lại khoát tay, ngăn cản không cho hắn ta nói tiếp nữa , bà nói tiếp: “ Lần này chúng tôi đi phía đông nhưng thật ra là muốn đi Lũng Hữu, đến đấy cậy nhờ Trương Hoán, tiên phu trước đây đối với hắn có ơn, ta nghĩ hắn sẽ giúp cho Huyên nhi có được một chút tiền đồ”
Bùi Tuấn thầm kêu lợi hại, Vương phu nhân này những tưởng là phường nữ nhân bình thường nhưng lại là người có con mắt tinh tường, đã nhìn thấu rõ được tâm lý của Bùi Tuấn. Thừa dịp thương lượng thêm, ông ta cười gượng mấy cái rồi nói “ Bùi phu nhân có chỗ không được rõ rồi. Ta nghe nói Trương Nhược Quân cùng cha con Trương Hoán đều ở Lũng Hữu làm quan, hơn nữa tên Trương Hoán đó tại Văn quận đã thành lập Trương gia, làm sao có thể còn chỗ cho các vị ở đó nữa. Thái Nguyên vốn là căn bản của Trương gia, đi Thái Nguyên chẳng phải sẽ rất tốt hay sao. Để mẫu tử hai vị an tâm với cuộc sống ở Thái Nguyện ta sẽ tặng cho phu nhân ngàn khoảnh điền trang để phu nhân an dưỡng tuổi già. Nhìn chung nếu so với việc phu nhân phải ăn nhờ ở đậu ở Tương Dương thì tốt hơn nhiều, phu nhân nghĩ sao?”
Dứt lời ánh mắt của ông ta hướng về phía Trương Huyên rồi đột nhiên trở nên nghiêm nghị lại. Trương Huyên bị ánh mắt nghiêm nghị của Bùi Tuấn làm cho sợ hãi tới mức khẽ run rẩy. từ trong bản năng của hắn rất muốn lôi kéo mẫu thân để bà ta đáp ứng, nhưng Vương phu nhân lại bất vi sở động, bà ta khẽ vuốt tóc, rồi cười nhạt nói “Bùi tướng quốc nguyên quán không phải là ở Hà Đông hay sao.? Nhưng sao bây giờ gia tộc họ Bùi của ngài lại ở Hà bắc, một mình một phương thênh thang. Như vậy có thể thấy rằng ở địa lợi phát triển thì cũng không quan trọng lắm, mà vấn đề mấu chốt chính là phải có cơ hội. Huyên nhi tuy là tuy đứa không có nhiều năng lực, không thể tiếp nối , kế thừa chí cha nhưng làm Huyện lệnh –Trưởng sử thì nó vẫn có thể đảm nhận được. Ta nghe nói Trương Hoán mới đoạt được Hà Hoàng. Nếu như hắn ta ngay cả cơ hội này cũng không tạo điều kiện cho Huyên nhi, thì hắn thật là uổng công vì đã mang họ Trương.
Nói đến đây Vương phu nhân đứng lên, tiếp tục hướng về phía Bùi Tuấn thi lễ thật trịnh trọng, sau đó bà ta nói với Trương Huyên “Huyên nhi, chúng ta đi thôi”
Trương Huyên tới bây giờ vẫn không thể hiểu được tâm tư của mẫu thân đang suy tính điều gì nữa. Hắn không dám nói gì, câm lặng đi theo mẫu thân ra ngoài. Bùi Tuấn không nói một tiếng nào cả, ông ta lạnh lùng, nhìn chăm chú vào Vương phu nhân sắp bước ra đến ngoài cửa căn phòng, ông ta mới thầm than một tiếng, bất đắc dĩ nói “ Được rồi. Ta sẽ tiến cử Trương công tử đây làm Huyện lệnh của Thanh Nguyên huyện.”
Vương phu nhân chân đang đi bước liền dừng lại.bà ta quay đầu lại nhìn Bùi Tuấn khẽ mỉm cười nói” Cho tới bây giờ ta mới cảm nhận được Bùi tướng quốc cùng tiên phu quả thật có giao tình thân thiết.”
Sau khi đưa tiễn mẫu tử Trương gia ra ngoài, Bùi Tuấn ở trong phòng một mình chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Việc đối với mẫu tử của Trương gia lần này bất quá cũng chỉ là một mắt xích trong liên hoàn kế của ông ta mà thôi. Đây là một sự việc khơi mào, nó như một ngòi nổ, và hiện tại nó sắp bung ra rồi. Những bước tiếp theo trong kế hoạch của Bùi Tuấn không thể chờ lâu hơn được nữa. Một khi để Thôi Viên phát hiện được thì ngay lập tức kế hoạch củacủa ông ta sẽ hoàn toàn đổ bể. Mấu chốt của vấn đề là phải nắm cho được và vận dụng chính xác, khéo léo khi thời cơ đến. Một khi tân Trương gia khai môn là phải lập tức hành động ngay. Nghĩ như vậy, Bùi Tuấn lập tức hạ lệnh nói “Lệnh cho Dương Liệt phải sẵn sàng chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào chiếm giữ Thái Nguyên.”
Ngày mười tám, tháng sáu năm Tuyên Nhân thứ ba. Sau nhiều ngày hành trình, Vương phu nhân cùng nhi tử Trương Huyện của mình đã trở về Thái Nguyên. Sau đó, bọn họ dưới sự giúp đỡ rất lớn của Bùi Tuấn đã long trọng khai môn tân Trương phủ. Điều đặc biết chính là rất nhiều người của Trương thị đang sinh sống ở Hà Đông cũng trở về.. Nhưng ba ngày sau khi Vương phu nhân khai môn trở lại Trương phủ. Nguyên Hà Đông – Thái Nguyên binh mã tiết độ sứ Dương Liệt bỗng nhiện dẫn hai vạn người tiến vào chiếm giữ Thái Nguyên, hắn ta luôn miệng ủng hộ việc khôi phục, cố chủ Trương thị kiến thiết lại Hà Đông . Trong khi đó, đồn trú ở Thái Nguyên cũng có ba nghìn quân củacủa Thôi gia quân, thấy thanh thế của đội quân do Dương Liệt quá lớn, bọn họ liền một mặt nhắm hướng nam rút chạy, một mặt cấp báo truyền thư “Tám trăm dặm” về Trường An, báo cho Thôi Viên tình hình diễn biến ở Thái Nguyên.
Tin tức về việc Trương thị quật khởi, chấn hưng trở lại khiến cho sự bình lặng vốn có của triều đình bị chấn động. Không ít người trong lòng hiểu rất rõ nội tình của chuyện này, bọn họ đều cảm nhận thấy ẩn tàng trong đột biến lần này có chứa sát cơ. Ánh mắt không hẹn mà gặp tất cả đều đổ dồn về phía Thôi Viên
Tại Thôi phủ.
Ở phía sau tấm màn trướng Thôi Viên đang dựa vào trên chiếc ghế có trải nệm. Ánh mắt ngơ ngác nhìn lên bầu trờ, mây trắng lúc tụ lúc lại tan ra, ông ta cứ ngồi yên lặng như thế trong nửa canh giờ, nhi tử Thôi Hiền thì đứng ở phía sau ông ta, y không dám quấy rầy ý nghĩ của phụ thân.
Vấn đề đã rất rõ ràng, Bùi Tuấn đã phát hiện và tìm ra manh mối, liền lấy cớ việc chấn hưng trương gia chiếm lĩnh Thái Nguyên. Đây chính là động thái của Bùi Tuấn để thử Thôi Viên, nếu như bản thân Thôi Viên bỏ mặc, lập tức sẽ chứng minh sự chính xác trong những phỏng đoán của Bùi Tuấn. Ông ta tất nhiên sẽ lòng tham không đáy, đi thêm một bước nữa, đẩy mạnh thế lực xuống phía nam: Bình Diêu, Lâm Phần, Thượng Đảng, cuối cùng chiếm lĩnh cả Hà Đông. Không chỉ có thế ông ta hoàn toàn có thể không chế Quan Trung, đến lúc đó nơi trung tâm đầu não Đại Đường, tất cả sẽ là Bùi gia độc chiếm
Đối sách duy nhất lúc này chính là điều động quân Sơn Đông tiến vào Hà Đông. Nhưng vấn đề là Thôi Khánh Công đã nắm giữ binh quyền, tất nhiên hắn sẽ không dời Sơn Đông, càng không bao giờ chủ động giao ra binh quyền. Như vậy chỉ còn một cách là cướp lấy binh quyền của hắn mà thôi.
Nhưng Thôi Viên vẫn do dự lần lữa không hạ quyết tâm vì nếu bây giờ trở về Sơn Đông đoạt lấy binh quyền thì quá mức hấp tấp vội vàng. Ông ta vốn định từ từ mượn sức, chi phối Thôi Khánh Công, rồi tiến tới tước đoạt binh quyền của Thôi Khánh Công, nhưng tình hình Thái Nguyên xảy ra đại biến như vậy ông ta không còn thời gian lần lữa nữa.
Xem ra chính bản thân ông ta nhất định phải trở về Thanh Hà một chuyến, nhưng lấy cái cớ gì cho hợp lý đấy. Được rồi, tết trung nguyên về tế tổ.
Đương lúc Thôi Viên đang trầm tư suy nghĩ thì một bàn tay nhỏ bé, mềm mại nắm lấy bàn tay già nua thô ráp của ông ta. Thôi Viên cúi đầu, ông ta nhận ra người cháu yêu của mình – Thôi Diệu đang đứng trước mặt, ông ta trìu mến xoa đầu cháu nhỏ, giọng nói khàn khàn “ Đã tan lớp học rồi sao hả Diệu nhi?”
“ Sư tôn có việc phải về trước, có lưu lại đề bài cho cháu làm, nhưng cháu làm xong rồi, nên tới thăm ông nội nè”
Đối với đứa cháu thông minh, hiểu lễ nghĩa này, Thôi Viên dốc dạ tài bồi, vì vậy ông ta cho mời những danh nho đương đại tới để dạy cho cậu bé. Thậm chí có khi còn tự mình dạy dỗ cho Diệu nhi. Ông ta còn đặc chuẩn cho cậu bé tiến vào trong thư phòng của mình để đọc sách, tất cả đều là hi vọng cậu bé sẽ trở thành người kế nghiệp xứng đáng, gánh vác trọng trách của Thôi gia.
“ Ông nội ơi, cháu có việc muốn thỉnh cầu người”
“ Nào nói đi, cháu có chuyện gì cần thỉnh cầu ta nào” Thôi Viên cười nói.
“ Tôn nhi gần đây có đọc “Sử kí” của Thái sử công, trong đó có “ Cam Mậu liệt truyện” nói về việc người cháu của Cam Mậu là Cam La, bôn tẩu thăm thú đây đó xa ngàn dặm, sự tài giỏi và tiếng tăm vang dội khắp Tần Triệu lập nên tuyệt thế kì công.Tôn nhi không khỏi tự ngẫm lại mình, chưa từng ra khỏi Trường An quá năm dặm, lại thường đóng cửa học hành không mấy khi ra ngoài. Vì vậy tôn nhi thỉnh cầu tổ phụ cho tôn nhi ra bên ngoài để học hỏi trong vòng nửa năm, để nhìn rõ Đại Đường ta núi sông tráng lệ ra sao. Nếu tổ phụ có hứng thú, con mời tổ phụ cùng con đi du lãm”
“ Hồ đồ” Không đợi Thôi Viên lên tiếng, thì Thôi Hiền đang đứng ở một bên quát lớn, không cho Thôi Diệu nói tiếp nữa “ Ông nội tâm tình đang không tốt, người đừng làm loạn thêm nữa, con không mau lui ra ngoài ngay”
Thôi Viên quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn nhi tử của mình bằng một ánh mắt rất đỗi tức giận.
Quay sang mỉm cười với đứa cháu cưng của mình, ông ta nói “ Vừa lúc ông cũng muốn ra ngoài một chuyến, không biết cháu muốn đưa ông đi đâu”
Thôi Diệu nhìn chăm chú vào Thôi Viên, trong cách nìn ấy ẩn chứa một thần thái lão luyện, già dặn hoàn toàn khác với vẻ ngây thơ bên ngoài của cậu bé. Rồi từ từ cậu bé nói: “Tôn nhi muốn đến Thanh Hà, bổn gia của nhà ta một chuyến, ông nội có hứng thú đi không hả ông”
Thôi Viên ánh mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên. Ngày hai mươi tháng sáu năm Tuyên Nhân thứ ba, cũng chính là ngày mà đặc sứ của Thái hậu là Lý Phiên Vân tới Lũng Hữu, cũng chính ngày hôm ấy Thôi Viên cùng tôn nhi của mình lấy cớ du lịch núi sông Đại Đường, ông ta mang theo tôn tử Thôi Diệu hắm hướng đông mà rời khỏi kinh thành.
Khắp triều dã và đân chúng đều bàn tán sôi nổi, tất cả đều không rõ vì sao Thái nguyên vừa bị chiếm mà Thôi Viên ông ta lại rời khỏi Trường An đi du lịch núi sông.
Nhưng khi mà những lời bàn luận trong và ngoài triều đình còn chưa dứt hẳn thì từ từ Lũng Hữu kia bỗng nhien truyền tới một tin tức khiến cho tất cả mọi người đều phải há mồm trợn mắt vì bất ngờ: Lũng Hữu tiết độ sứ Trương Hoán lại tự tiện mở phủ. Tự mình điểu động bố trí quan chức ở Hà Hoàng.
Cái gọi là mở phủ đệ riêng chính là việc thoát ly ra khỏi hệ thống triểu đình, tự thành lập cho mình một khu vực riêng. Tự bản thân mình bổ nhiệm các ban bệ, hệ thống quan lại lục bộ, cửu khanh. Trong lịch sử các quyền thần đều làm trương tự như vậy, tỉ như Tào Tháo, ông ta tuy là Ngụy vương dưới quyền thiên tử, nhưng trên thực tế lại nắm đại quyền khống chế triều đình
Mà ở Đại Đường thông thường chỉ có vương thân, công chúa mới có thể mở phủ đệ riêng. Ví dụ ở thời kỳ sơ Đường, Tần vương phủ, Tề Vương phủ đều tự bản thân có quan chức, thực quyền. nhưng tới thời kỳ sau này của Đại Đường, các thân vương mở phủ thật ra chỉ là hình thức và danh nghĩa, còn trên thức tế các quan chức trong phủ như: trưởng sử thân vương phủ, Tư mã, Chủ bộ, Kí thất, Lục sự tham quân … tất cả đều do triều đình phân công, bổ nhiệm, hơn nữa thực quyền của họ cũng không hề đáng kể.
Thân vương có thể mở phủ đệ riêng.nhưng thông thường các thần tử cũng vẫn có nhiều điều kiêng kị lắm. Trước đây vốn là các Tiết độ sứ cũng có thể tự mình bổ nhiệm, sắp xếp quan chức trong địa hạt. Nhưng sau loạn An –Sử bùng nổ, vô luận là Đường Túc Tông hay sau này là thế gia cầm quyền, bọn họ đều nhất trí với quan điểm cấm các Tiết độ sứ được mở phủ đệ riêng, đề phòng ngừa cái họa An –Sử tái phát lần nữa. Cho nên vô luận là Thôi gia, Bùi gia, hay Vi gia đều chỉ là phụ tá mà thôi, không có quan chức. Cũng chính vì như vậy mà các thế gia chỉ khống chế quân đội, mà chính quyền ở các địa phương lại nằm trong tay của các thứ sử, mà các thử sử này chính là nằm trong tay của triều đình. Cuối cùng bọn họ có thể ưu tiên trong việc tiến cử quan chức.
Nhưng việc mở phủ đệ riêng cùng với việc các thế gia tự mình bổ nhiệm các chức quan trong quân đội hoàn toàn có sự bất đồng. Điều đó cho thấy việc Tiết Độ sứ có rất nhiều khả năng để can thiệp vào tình hình chính trị của địa phương.
Bất quá Trương Hoán cũng không phải là người đầu tiên làm như vậy, trên thực tế, việc này sớm đã bắt đầu từ năm trước khi Chu Thử cũng đã tự mình phân bổ, sắp xếp hệ thống quan lại địa phương ở Thục Trung, giống hệt như như một vương quốc độc lập. Nhưng vấn đề là triều đình chẳng biết làm thế nào nên đành làm ngơ mà thôi.
Nhưng điều làm cho triều đình hơi yên tâm, bớt lo lắng chính là việc Trương Hoán phân bổ quan chức tựa hồ chỉ giới hạn trong khu vực Hà -Hoàng, đây vốn là vùng đất mà hắn đoạt được của dân tộc Thổ Phiên, tuy hành động vượt quyền lần này của hắn khiến cho triều đình có phần không được thoải mái cho lắm, nhưng dù sao nó cũng không xâm phạm gì đến lợi ích của triều đình. Kim Thành, Lũng Tây, Khai Dương, thứ sử của các quận nói trên vẫn do triều đình bổ nhiệm vẫn đang tại vị.
Có thể thấy rõ việc Trương Hoán mở phủ chính là để nghe ngóng những dư luận dù là rất nhỏ của dân tình. Nhưng mọi chuyện có lẽ chưa chắc đã lạc quan như vậy. Chúng ta tiếp tực trở lại Lũng Hữu để theo dõi tiếp con đường giành đại quyền của Trương Hoán như thế nào.
Tại Kim Thành quận, ở khu vực bên ngoài cách Lũng Hữu Tiết Độ Sứ hành dinh chừng một dặm, không khí thi công tại công trường vẫn đang diễn ra rất sôi nổi. Trên thực tế từ khoảng hai ngày nay đại công trình xây dựng này đã dần dần được hé lộ cho dân chúng biết đây đích thực chính là công sở mới của Tiết Độ Sứ. Chỉ có điều nó không được gọi là “ Lũng Hữu Tiết Độ Sứ hành dinh” mà được gọi là “Lũng Hữu Tiết Độ Sứ phủ”.
Trên khắp các con hẻm, ngõ phố lớn nhỏ của Kim Thành quận, hay trong các trà lầu tửu quán đều lưu truyền một tờ giấy không biết từ đâu ra, trong đó là hoạch định cụ thể quan chức của phủ Tiết Độ Sứ.
Theo như bản hoạch định này thì trong Tiết Độ Sứ phủ có một người trưởng sử, do phụ tá của Trương Hoán là Hồ Dung đảm nhiệm. Bên dưới sắp xếp gồm có: Chức Tư Mã một người, chức vụ này do Bùi Minh Viễn đảm nhận. Còn có một số người trong Lục Tào Tham Quân Sự. Bên trên Lục Tào Tham Quân Sự Lục có hai người là Tả Hữu Lục Sự Tham Quân Sự. Ngoài ra còn có các chức quan văn học, y học, chủ bộ, kí thất đều đầy đủ cả.
Mọi người chỉ cần liếc mắt xem qua một cái là nhìn thấy rõ, nếu như Trương Hoán thật sự bố trí quan chức như thế này thì chính là y theo hệ thống quan chức của Thứ Sử phủ.Nếu như nói rằng địa phận quản hạt mấy châu, thì xem ra Tiết Độ Sứ phủ giống như một tiểu triều đình vậy. Cụ thể: Trưởng sử tương đương với Trung Thư Lệnh, Tư Mã thì ngang bằng với Thị Trung Môn hạ, đặc biết chính là Tả Hữu Lục Sự Tham Quân Sự tương đương với Thượng Thư Tả Hữu thừa. Còn văn học, y học, rõ ràng là quản lý các vụ việc hành chính quản trị. Rõ ràng là công việc của Cửu Khanh rồi.
Bên dưới sự cai quản của Lũng Hữu Tiết Độ phủ thì ở các quận còn thiết lập thêm chức Đoàn Luyện sứ. Nhiệm vụ chủ yếu của Đoàn Luyện sứ là quản lý quân hộ và dân quân, cho đến đồn điền, khi chiến đấu thì làm cả quân vụ nữa, tuyệt đối không quản lý quân chính quy. Còn ở một vài quận Hà Hoàng thì có ngoại lệ hơn, tất cả đều do chưởng quân là Binh Mã Sứ kiêm nhiệm quản lý, trông nom tình hình quân vụ địa phương của Đoàn Luyện Sứ.
Đoàn Luyện Sứ có các công sở và các nhân viên công sở giúp việc. Đương nhiên vào các lúc cần thiết, bọn họ có thể kiêm quản một chút vấn đề quân hộ. Ngoài ra đối tượng quản lý của họ còn có thêm bách tính nữa.
Sau cùng, trong Lũng Hữu Tiết Độ phủ còn đặc biệt thiết lập Giám Sát sứ. Đối tượng chịu sự giám sát của Giám Sát sứ không chỉ có quân đội, mà toàn bộ các quan viên cấp dưới của Tiết Độ Sứ, thậm chí là cả Trưởng Sử và Tư Mã đều phải chịu sự giám sát này. Giám Sát sứ không chịu sự quản lý của Trưởng Sử mà trực tiếp do Tiết Độ Sứ phụ trách.
Chỉ có điều là dân chúng cũng không khỏi có sự kinh ngạc, dù sao đi nữa thì các Tiết Độ sứ Lũng Hữu, An Tây, Hà Tây trước loạn An –Sử đều sắp xếp và an bài như vậy. Việc trị vì ở các châu quận, Tiết Độ Sứ phần lớn giao cho Đô Đốc của các châu, mà không giao cho Thứ sứ của các châu đó. Thông thường Đô Đốc các châu bên cạnh việc chưởng quân còn kiêm luôn việc đều hành, quản lý các công việc của châu đó. Mà các Đô Đốc này lại chịu sự quản lý của Tiết Độ Sứ. Như vậy trên thực tế Tiết Độ Sứ nắm giữ từ trên xuống dưới sức mạnh quân sự và quyền lực chính trị. Ca Thư Hàn, An Tư Thuận, Cao Tiên Chi, An lộc Sơn đều là những người nắm trong tay đại quyền quân sự và chính trị.
Buổi sáng hôm nay, Hồ Dong đi tới phủ thứ sử Kim Thành quận, phủ Thứ Sử nằm ở giữa con phố Ngũ Tuyền.
Nơi này (Thứ sử phủ) cách hành dinh Tiết Độ Sứ của Trương Hoán chừng ba dặm. Thứ sử vẫn là Đỗ Á, cái tin tức Trương Hoán mở phủ chính là do bản thân hắn phát cấp báo truyền thư tám trăm dặm về với triều đình.
Bất quá tin tức của hắn khi phát ra cũng giống với những tin tức mà dân chúng Kim Thành quận đồn đang đồn đại. Lúc này đây, ông ta đang suy ngẫm về bảng phân bổ quan chức của Trương Tiết Độ Sứ. Mở bản kết cấu hệ thống quan lại đó được vẽ trên giấy hoàng ma, Đỗ Á để mắt tới mấy vị trí phía trên, ông ta ngồi một bên, ánh mắt vô thần nhìn vào nó.
Đỗ Á tuy rằng trước đây từng có đi nhờ vả Vi Ngạc, nhưng có một vấn đề cốt lõi nhất là việc ông ta cố chấp với tư tưởng của một kẻ bảo hoàng. Chính vì vậy khi đại quân của Trương Hoán tiến vào Kim Thành quận thì ông ta không chút do dự hiến thành trì. Cố nhiên, mặt khác cũng là do ông ta không muốn dân chúng chịu những nỗi khổ của binh hỏa chiến tranh.Nhưng trong lòng ông ta vẫn hi vọng có thể ðộc lập với Trýõng Hoán, không phụ thuộc vào hắn ta. Dù sao thì bản thân ông ta, cũng là thế gia vọng tộc, vì thế ông ta nguyện trung thành với thái hậu cùng hoàng thượng.
Nhưng kết quả cuối cùng thì lại làm cho hắn thật sự có chút thất vọng rồi. Trương Hoán thậm chí so với Vi gia còn muốn phần nhiều hơn thế nữa, trực tiếp khống chế cả Lũng Hữu về mặt quân sự lẫn chính quyền. Trong mắt hắn ta triều đình cũng chẳng đáng kể gì, không cần sự đồng ý hay phê chuẩn của triều đình mà hắn dám tấn công Hà –Hoàng. Hiện tại lại còn tự tiện mở phủ, phân bổ và bố trí quan lại dưới quyền. Cái gì mà là vì quản lý quân hộ, dân quân ư, chẳng lẽ Đỗ Á lại không biết trong cái lí do vớ vẩn đó chứa cái gì hay sao. Thực tại có những việc ông ta có thể nhẫn, nhưng có những việc không thể nhẫn được.
Lúc này ở ngoài cửa một gã nha dịch chạy tới bẩm báo “ Bẩm Thứ Sử đại nhân, có phụ tá của Trương Sứ quân là Hồ Dong cầu kiến”
“Hồ Dong?” Ánh mắt của Đỗ Á không khỏi nhắm tới cái tên đứng đầu danh sách trong hệ thống quan chức - Tiết Độ Phủ Trưởng Sử. Ông ta hừ lạnh một tiếng nặng nề “ Không tiếp”
Vừa dứt lời thì chỉ nghe thấy từ ngoài cửa khẽ truyền truyền đến một tiếng cười “ Đỗ Thứ Sử vì sao đối với Hồ mỗ lại bất mãn như thế chứ”
Lại không biết Hồ Dong đã đến cửa phòng mình từ khi trước. Đỗ Á hung hăng trừng mắt nhìn tên nha dịch, vì hắn đã đưa đường chỉ lối cho cái lão Hồ Dong nãy tới tận đây. Bất đắc dĩ, ông ta đứng thủng thẳng chắp tay nói “ Mấy hôm nay ta thân thể không được tốt lắm, không tiện tiếp khách”
“ A! Ta đây cũng chỉ tới nói vài câu là đi ngay thôi mà” Hồ Dong vội vàng hướng về phía ông ta chắp tay nói”
Thấy đối phương cũng là người hiểu biết lễ nghĩa, sự phản cảm trong lòng Đỗ Á đối với Hồ Dong cũng nhạt bớt đi một chút, ông ta hơi khoát tay, nói “ Hồ tiên sinh, mời ngồi”
Hồ Dong ngồi xuống, một gã tiểu đồng mang trà lên cho hai người, Đỗ Á nâng chung trà lên uống một ngụm xong liền nói “ Không biết Hồ tiên sinh đến tìm ta có việc gì hay không”
“Không phải là tôi tìm ông mà là Trương đô đốc nhờ ta chuyển cáo tới ông một câu” Hồ Dong liếc mắt một cái nhìn về phía án thư, thấy cái bản sắp xếp bổ nhiệm quan chức Tiết Độ sứ phủ, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, liền thản nhiên nói “ Đô đốc nhà tôi luôn luôn kính ngưỡng Đỗ Thứ Sử là người thanh liêm, suốt đời vì dân, đồng thời cũng biết Đỗ Thứ Sử là người có tài năng lớn. Lần này lấy được Hà Hoàng, bên này trăm thứ tồn tại phải bỏ, xây dựng cái tốt. Sự nghiệp ấy đang rất cần một viên quan như Đỗ Thứ Sử đây. Đô Đốc nhà tôi hi vọng Đỗ Thứ Sử nếu có thể thì tới Hà Hoàng giúp cai trị dân chúng, nếu như Đỗ Thứ Sử đồng ý, đô đốc sẽ bổ nhiệm ông làm Đoàn luyện sứ của Tây Bình huyện, phụ trách các vấn đề chính vụ của Tây Bình huyện”
“ Bổ nhiệm ta làm Đoàn Luyện Sứ Tây Bình huyện sao?” Đỗ Á bỗng ngửa mặt lên trời cười một trận thật lớn “ Trương Hoán nghĩ mình là cái gì cơ chứ?”
Hồ Dong sầm mặt xuống, không vui, nói “ Đô Đốc nhà ta đã thành tâm, thành ý mời ông như vậy, Đỗ Thứ Sử ông cảm thấy buồn cười lắm sao”
“ Ta chẳng thấy cái gì là thành tâm cả, mà ta chỉ cảm thấy Đô Đốc của ông thật là cực kỳ cuồng vọng” Đỗ Á tiếng cười chợt tắt, lạnh lùng nói “ Ta cũng có một câu chân thành muốn khuyên bảo hắn ta, phiền ông chuyển lời”
Hồ Dong nhìn ông ta một cái, không buồn tiếp lời. Mà Đỗ Á cũng không vòng vo,ông ta liền nói thẳng “Trương Sứ Quân lấy được Hà Hoàng đây vốn là một chuyện may mắn của Đại Đường ta. Nếu như hắn hiến lại cho triều đình thì hắn sẽ được lưu tiếng thơm thiên cổ. Đằng này hắn lại giữ làm của riêng, không cho triều đình phái người tới tiếp quản. Xin hỏi rằng việc đó nếu so với An Lộc Sơn năm xưa có khác gì nhau không hả? Nếu hắn có thể sớm tỉnh ngộ, nghe theo lời khuyên của ta, thì nên sớm dừng ngay lại ý định mở phủ, đem Hà Hoàng mà giao lại cho triều đình”
Hồ Dong lắc đầu ra chiều khinh thường Đỗ Á, ông ta nói “ Thật uổng Đô Đốc coi trọng ông như vậy, nguyên lai bất quá ông cũng chỉ là một tên hủ nho tầm thường. Ta hỏi ông triều đình sẽ làm như thế nào? Là đem Hà Hoàng giao cho Thôi gia, Bùi gia nào phải là Lý gia chứ. Triều đình nếu phái người đến cai quản bất quá thì cũng lại chia cắt cấp cho Thôi –Bùi hai nhà mà thôi. Tây Lương quân của ta, tướng sĩ bỏ mình hơn hai vạn, chẳng lẽ để máu của họ chảy vô ích hay sao?”
Nói đến đây, Hồ Dong đứng lên, chắp tay nói với Đỗ Á “ Đã không cùng một con đường, thì cũng không thể cùng bàn bạc thương lượng. Cáo từ”
Đỗ Á nhìn bóng lưng của Hồ Dung khuất xa dần, trong ánh mắt chậm rãi toát ra một nỗi thống khổ. Cây bút trong tay ông tay “răng, rắc” gẫy làm hai đoạn từ lúc nào.
“ Lão ta thật sự nói ta với An Lộc Sơn giống nhau sao?” Trương Hoán xoay người cười nói.
“ Dạ” Hồ Dong gật đầu nói. “ Hắn nói như thế, và hi vong Đô Đốc dừng ngay ý định mở phủ, đem Hà Hoàng giao cho triều đình”
Trương Hoán khẽ thở dài, có chút tiếc nuối, hắn nói “ Ta nếu có được thiên hạ tất sẽ trọng dụng người này, đáng tiếc lại không gặp được cơ hội, hiện tại đành bỏ qua hắn vậy”
“ Đô Đốc trước đã dùng lễ để đối đãi với hắn, nhưng hắn đã không nhận lấy thịnh tình đó, vậy cũng chẳng thể trách Đô Đốc được. Nhưng mà thời cơ thì không thể bỏ lỡ, xin Đô Đốc hãy quyết định ngay”
Trương Hoán không nói gì, hắn bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ấy có một đám chim nhỏ đang kiếm ăn trên bãi cỏ. Theo tin tức mật báo từ Thái Nguyên truyền tới, hắn biết được rằng Thôi – Bùi hai kẻ gian xảo ấy chắc chắn sẽ có một trận ác đấu. Nói cách khác là lúc này Bùi Tuấn không còn rảnh rang để ý tới hắn nữa, mà cũng không thể để hai mươi vạn quân Sóc Phương xuôi nam được nữa. Cơ hội ngàn vàng này, sao hắn có thể không nắm lấy được chứ. Có thể nào lại cứ nhìn trước ngó sau, chậm chạp không hạ quyết tâm chứ. Hồ Dong nói đùng, cần phải tận dụng thời cơ, bản thân hắn nên nhanh chóng hạ quyết tâm.”
Nghĩ như vậy, lập tức hắn hạ lệnh nói “ Truyền cho Đỗ Mai đến đây gặp ta”
Một lát sau, Đỗ Mai vội vàng đi tới, Đỗ Mai bây giờ là Giám Sát Lệnh đứng đầu Lũng Hữu Giám Sát Sứ vừa mới được thành lập. Tính của hắn cẩn thận tỉ mỉ, tận tụy với ông việc, cũng thật là thích hợp với chức vụ này. Bất quá là công việc của Giám Sát lệnh là phải điều tra giám sát thật chi tiết tỉ mỉ đối với người khác sai đúng những việc gì. Dưới Giám Sát lệnh có mười Giám Sát Sứ và hơn hai trăm Giám Sát Dịch giúp việc.Qyền lực của bọn họ rất lớn, thậm chí có thể điều động cả một số lượng quân đội nhất định.
Sau khi Đỗ Mai buớc vào, thì Hồ Dung cũng biết ý lui ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ có hai người là Trương Hoán và Đỗ Mai. Đỗ Mai mang theo bên mình một chiếc túi vải xem chừng đã cũ. Bên trong chiếc túi đó chứa đựng những tư liệu và văn kiện quan trọng. Trương Hoán trở lại chỗ ngồi hỏi “ Lần trước ta giao cho ngươi điều tra về Đường huyện lệnh của Ngũ Tuyền huyện, việc này ngươi đã làm tới đâu rồi?”
“ Thuộc hạ đã điều tra được một chút thông tin” Đỗ Mai lấy từ tron chiếc túi vải cũ của mình ra một tập tài liệu khá dày, và đưa cho Trương Hoán: “ Đừờng Hiến Nghiêu chỉ là một viên quan bình thường, mọi chuyện đều có thể bỏ qua, cũng không làm việc gì ác cả. Bất quá người con trai cả của ông ta ba năm trước đây đã bán ruộng công để cho vào túi riêng. Sau việc đó cũng chẳng còn gì đáng kể nữa”
Trương Hoán tiếp nhận tập tài liệu mà Đỗ Mai đưa lên, những ghi chép này thật sự là rất toàn diện nhưng đồng thời cũng rất chi tiết và cụ thể, trong đó còn bao gồm cả những lời nói của Đường Hiến Nghiêu hay những lời nhận xét đánh giá của bách tính đối với ông ta, cả bối cảnh gia đình, hay tình hình của thê thiếp và việc làm của ba đứa con trai của ông ta ra sao .. vân .. vân .. để điều tra được những thông tin này thật là phải tốn rất nhiều tâm huyết. Trương Hoán cười cười đưa tập tài liệu đó lại cho Đỗ Mai và nói “ Hãy sao chép lại một bản cho ta, ta muốn tự mình nói chuyện với hắn”