Danh Môn

Chương 233: Q.3 - Chương 233: Sẵn sàng ra trận (6)




Quận Kim Thành vào thời trước khi tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh Hà Hoàng tổng cộng chỉ có hai huyện. Một huyện là huyện Ngũ Tuyền có cả trụ sở quận Kim Thành, một huyện khác chính là huyện Nghiễm Vũ ở bờ tây sông Hoàng Hà. Sau khi tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh vùng Hà Hoàng, hai nước Đường, Phiên lấy sông Hoàng Hà làm ranh giới, huyện Nghiễm Vũ cũng thuộc về tộc Thổ Phiên. Cứ như vậy, quận Kim Thành tuy là địa phương lớn, nhưng trên thực tế chỉ có một huyện

Huyện lệnh của Ngũ Tuyền huyện tên là Đường Hiến Nghiêu, Tuổi thì chưa đến năm mươi, năm Khánh Trị thứ hai đỗ tiến sĩ. Ông ta từ chủ bạ mà được bổ nhiệm làm huyện lệnh. Có thể nói ông ta là người có kinh nghiệm phong phú trong lớp quan ở tầm thấp … Nhưng trên thực tế dân chúng đánh giá ông ta cũng không phải là một viên quan không tốt. ông ta cũng không cậy quyền mà làm ác, chỉ có điều ông ta làm quan mà lại làm những điều mà các vị quan không được làm. Nói thẳng ra là ông ta chẳng để ý gì cả chỉ suốt ngày say trong bầu rượu. Lâu dần dân chúng trong Kim Thành quận chỉ biết có một vị quan lo cho dân, làm việc vì dân là Đỗ Thứ Sử.

Điều này cũng khó trách, Thứ Sử và Huyện lệnh cùng quản lý một huyện, mà Thứ Sử thì bất cứ việc lớn việc nhỏ gì cũng đều đích thân nhúng tay vào, Huyện lệnh không làm ăn gì thì chỉ chìm đắm vào bầu rượu.

Huyện nha của Ngũ Tuyền huyện nằm trên con đường lớn và cũng thật khéo là nó lại nằm ở vị trí đối diện với nha môn của Thứ Sử. Bời vì trong một thời gian dài trước đó nơi đây đìu hiu ít người vào ra nên bậc đá đã nhuốm rêu phong, cỏ mọc rậm rạp. Đối diện với huyện nha là Thử Sử phủ, hoàn toàn trái ngược với không khí đìu hiu là không khí rất náo nhiệt. Người của huyện nha phần lớn là đã bỏ đi làm nghề khác, bây giờ chỉ còn có hai người thân thể tàn tật là chấp nhận làm nha dịch, mỗi ngày đều ngồi trước cửa huyện nha mà ngủ gật. Bọn họ mặc trên người bộ công phục cũ nát, miễn cưỡng để cho tỏ rõ cho mọi ngườì thấy nơi đây cũng là một cơ quan chính trị. Trừ việc huyện lệnh lúc nào cũng chìm đắm trong rượu, Huyện Thừa thì về quê phụng dưỡng người già, Huyện úy thì đổi sang nghề mổ lợn bán thịt, ở ngay trước cửa của huyện nha có một cái quầy bán thịt chính là của Huyện Úy kia. Viên chủ bạ của huyện nha cũng biết lợi dụng đoạn đường vàng chạy qua huyện nha để bày một cái bàn bên cạnh cái phản thịt của viên Huyện Úy để viết thuê đơn từ và kiêm luôn xem tướng số. Buổi chiều hôm ấy Trương Hoán và Đỗ Mai cũng mấy tên tùy tùng cùng nhau đi tới huyện nha hữu danh vô thực của Ngũ Tuyền huyện. Trương Hoán không ra mặt trực tiếp, mà khẽ đưa ra danh thiếp cho Đỗ Mai, Đỗ Mai hiểu ý tiến tới tên chủ bạ có dáng vẻ thư sinh chắp nói: “Tại hạ là Đỗ Mai ở phủ Tiết Độ Sứ, xin hỏi có Huyện lệnh ở tại nha môn hay không?”

Đỗ Mai vừa nói vừa trao cho hắn tấm danh thiếp của Trương Hoán vừa đưa cho, viên huyện úy cùng chủ bạ tuy lâu nay không có để ý tới công việc chính sự, nhưng cái tên Đỗ Mai này bọn họ cũng đã có nghe qua - Đây chính là người phụ tá tâm phúc của Tiết Độ Sứ Trương Hoán. Hai người thấy thế không khỏi có sự kính nể. Nhất là viên chủ bạ dựa vào đôi mắt tinh quái nhỏ như hạt cơm đã sớm nhận ra một người thanh nhiên trẻ tuổi đứng cách đó không xa. Trong cảm nhận mơ hồ của hắn dường như có một lọai khí độ bất phàm từ trên cao áp chế xuống. Vừa rồi chính là người trẻ tuổi ấy đã đưa danh thiếp cho Đỗ Mai.

Đỗ Mai dĩ nhiên không thể tự mình chuyển giao danh thiếp của Tiết Độ Sứ, ý niệm trong đầu của viên chủ bạ có sự chuyển biến, trong lòng ông ta kích động như muốn nhảy dựng lên. Ông ta rất muốn điều tra xem người thanh niên kia là ai. Đôi chân của ông ta mềm nhũn, chỉ trực quỳ xuống, nhưng một người thanh niên vóc dáng lực lưỡng, nhanh như quỷ mị đã xuất hiện bên cạnh ông ta từ lức nào, người thanh niên ấy đỡ ông ông ta, thấp giọng nói “ Người không được làm lội thân phận Đô Đốc của ta đấy”

“ Dạ vậng ạ” Viên chủ bạ sau khi lau mồ hôi lạnh, liền xoay người đá nhẹ hai cái vào tên nha dịch đang ngồi ngủ gật khiến hắn giật mình tỉnh dậy “ Còn không mau đi xem huyện lệnh đang ở đâu?”

Lúc này viên huyện úy bán thịt lợn ở gần đó cũng đã được nhìn thấy danh thiếp, hắn ta cũng cả kinh súyt nưa chặt nhầm bàn tay mình để bán. Hai người đều bỏ việc buôn bán., hết sức khủng hoảng cả hai đưa Trương Hoán vào trong huyện nha. Trương Hoán quan sát một lượt mọi chỗ thì thấy đại đường huyện nha mạng nhện giăng đầy, hơn nữa tro bụi phủ đầy. Không khỏi lắc đầu hắn nói “ Huyện lệnh của các người đã bao lâu rồi chưa thăng đường xét xử.” “ Dạ ba năm hai tháng” Viên chủ bộ thở dài một hơi. Năm đó huyện lệnh quát hỏi và phán án, ông ta ở dưới vung bút như bay ghi chép nên kí ức có phần mơ hồ.

Đây không phải là chuyện tốt do người ở đối diện làm sao? Nào có Thứ Sử như vậy! Huyện Úy nói oán hận: Kiểm tra hiệu đính hộ tịch, trưng thu thuế má, xử án phán án, hỏi kế dân sinh .... những chuyện này đều vốn là của nha huyện. Hắn ngược lại, đường đường là Thứ Sử hàm tứ phẩm lại đi từng nhà thu thuế, vậy thì còn cần huyện úy làm cái gì?

Viên huyện úy đang nói, chợt nghe thấy những tiếng bước chân nặng nề vang lên. Hai gã nha dịch đang dìu một người đàn ông đã say mèm, chỉ thấy một người đàn ông chừng khoảng năm mươi tuổi, đầu không mang mũ, tóc rối tung, chiếc mũi đỏ ửng vì say ruợu. Đây chính là Ngũ Tuyền Huyện lệnh Đường Hiến Nghiêu.

“ Là ai, là ai muốn tìm bổn huyện lệnh hả” Đường Huyện lệnh ánh mắt liếc xéo về phía Trương Hoán, ông ta thấy tựa hồ như có chút quen biết nhưng không thể nhở chính xác là đã gặp ở đâu.

Viên chủ bạ vừa tức giận vừa vội vàng buớc lên phía trước ghé vào tai nói nhỏ với ông ta vài câu. Đường Huyện Lệnh lập tức như ngây dại. một lúc lâu sau, ông ta lắc mạnh cái đầu cho tỉnh táo hơn, rồi đẩy hai tên nha dịch đang dìu mình, ông ta tiến đến chỗ Trương Hoán cúi mình thật thấp thi lễ “ Ngũ Tuyền huyện lệnh Đường Hiến Nghiêu tham kiến Tiết Độ Sứ đại tướng quân”

Trương Hoán thấy ông ta người say nhưng tâm không say, không khỏi khẽ mỉm cười nói “ Đường Huyện lệnh, nơi này có thể nói chuyện được không”

“ Có! Có! Có!” Đường Huyện lệnh cuống quýt tới mức không kịp mời Trương Hoán về phía hậu đường. Trương Hoán khẽ liếc về phía viên hiệu úy đnag đứng ngây người bất động, liền cười nói “ Các người hãy đi cùng đi”

Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ rõ sự sợ hãi lẫn vui mừng, có lẽ nào tiền đồ năm xưa của họ đã trở lại? Thấy Trương Hoán đã đi được khá xa hai ngươi mới vội vàng bước theo sau”

Hậu đường vốn là nơi để xử lý các công việc của huyện nha, nhưng hiện tại nơi này lại chất đầy những vò cùng hồ lô đựng rượu. Trong không khí nồng nặc mùi rượu ấy Đường Hiến Nghiêu phải vất vả luống cuống thu dọn một chập. Cửa sổ được mở ra để không khí được lưu thông, vất vả lắm thì mùi rượu mới hơi bay đi được một chút. Ông ta mới dám mời Trương Hoán ngồi xuống, lời nói hết sức khiêm tốn, ân hận “ Bình thuờng do không có việc gì giải quyết nên uống ruợu giaỉ sầu, đân dà sa chân vào trong đó, thật là để Tiết Độ Sứ chê cười rồi”

“ Bản thân ta nhận thấy được Đường Huyện lệnh là người thông minh” Trương Hoán cười nhạt nói “ Ít nhất thì ông cũng biết như thế nào là tránh hung mà chờ đợi thiên thời”

Đường Huyện lệnh không nói gì thêm. Chỉ biết cúi đầu cười khổ một tiếng. Trương Hoán nhìn thẳng vào trong mắt của ông ta, đi thẳng vào vấn đề nói “ Nếu Đường Huyện lệnh là người đứng đầu cả một huyện vậy thì ta hỏi ông, trước mắt huyện Ngũ Tuyền này có bao nhiêu hộ đinh, thuế má một năm thu đuợc là bao nhiêu, trong kho hiện tại có bao nhiêu luơng thực, tiền mặt hiện có nhiều ít thế nào?”

Trương Hoán một hơi hỏi liên hồi tới mấy vấn đề quan trọng , khiến cho Đường Huyện lệnh gương mặt vốn đã đỏ vì rượu giờ lại bừng thêm. Ông ta ấp úng không biết trả lời thế nào được, cuối cùng cũng thở dài nói một tiếng “ Mấy vấn đề này người nên đến hỏi Đỗ Thứ Sử, còn hỏi ta thì chẳng được gì đâu”

“ Thế này là sao chứ? Ta hỏi việc của Ngũ Tuyền huyện chứ nào đâu có hỏi việc của Kim Thành quận, Đường Huyện lệnh tại sao lại đùn đẩy sang cho Thứ Sử, ta thật sự lấy làm khó hiểu quá” Trương Hoán ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Đường Huyện lệnh thấy Trương Hoán vừa rồi còn nói bản thân ông ta là người thông minh biết tránh cái hung trước mắt, để chờ đợi thiên thời. Mà bây giờ hắn ta lại hồ đồ giả vờ như cái gì cũng không biết. Ngay lập tức ông ta đã minh bạch ý đồ của Trương Hoán. Trong lòng ông ta vừa cảm thấy vui mừng mà cũng cảm thấy lo lắng. Vui mừng là vì cái ngày hôm nay ông ta chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã tới. Nhìn ra được mối quan hệ giữa Trương Hoán và Đỗ Á cũng không thật sự tốt đẹp nếu không hắn cũng chẳng tới tìm mình. Mà cái lo lắng của ông ta là sợ bị Trương Hoán lợi dụng, qua cầu rút ván.

Ông ta lâm vào tình thế khó xử, nhất thời trầm tư không nói lời nào cả. Bên cạnh viên chủ bạ cũng khó dằn nổi bình tĩnh, ông ta cũng đã minh bạch ý tứ của Trương Hoán. Đối với ông ta mà nói đây chính là cơ hội mà người khác đã đem tới ngay trước mắt. Rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa, ông ta nói “ Trương Sứ Quân nếu chịu giúp chúng tôi một phen thì chúng tôi nguyện trung thành đi theo Trương Sứ Quân”

“ Không được nói bậy bạ như vậy” Đường Huyện lệnh trợn mắt, trách mắng viên chủ bạ

“ Bản thân ta cảm thấy được chủ bạ đây là một người rất sảng khoái, rất đúng tính của ta. Ngược lại Huyện lệnh đại nhân lại tâm khẩu bất nhất, khiến cho ta cảm thấy không thể tin tưởng được” Trương Hoán nói tới đây, liền lây từ trong chiếc túi vải của Đỗ Mai tập tài liệu, liền đặt nó xuống trước mặt của Đường Huyện lệnh, lạnh lùng nói “ Nếu Đường Huyện lệnh không ngại, xin mời xem thành ý của ta trước đã”

Tập tư liệu này dày đến một tấc, mặt ngoài của tờ thứ nhất đó là một phần khế ước đất đai. Đường Huyện lệnh không nhìn thì thôi khi vừa cúi xuống nhìn thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Đây chính là những tờ khế ước đất đai mà cách đây ba năm nhi tử của ông ta đã lén lút bán ruộng công bỏ vào túi riêng. Chuyện này sau đó bị Đỗ Á bắt lấy làm nhược điểm khiến cho ông ta không thể hỏi tới việc gì trong huyện. Hiện tại thì cũng lại rơi vào tay Trương Hoán.

“ Cái này! Cái này ! Cái này!” Đường Huyện lệnh cứng họng ngay cả một câu cũng không nói nên lời.

Trương Hoán đem tập tài liệu đẩy về phía Đường Huyện lệnh , khẽ mỉm cười nói “ Những trộm cướp lớn, tham ô thì cướp đoạt chính quyền, những tên tiểu tặc thì cướp tiền bạc châu báu. Tỉ như Vi gia còn tham lam chiếm đoạt vạn khoảnh quân điền, nhi tử của ngươi có trăm mẫu thì tính gì chứ. Bất quá là con đê hơn ngàn dặm cuối cũng lại vỡ chỉ vì một tổ kiến. Số ruộng đất này ta đã thay ngươi chuộc lại rồi, hiện tại ta trao trả lại cho ngươi, nhưng ngươi cần nghiêm khắc gia giáo, chứ đừng để những việc như vậy phá hủy danh tiếng của ngươi.”

Đường Huyện lệnh dù bất kể như thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới sẽ có một cái kết cục thế này. Ông ta yên lặng nhìn lại phần khế ước ruộng đất trước mắt. Trong lòng đã tràn ngập sự cảm động, ông ta bỗng nhiên đứng lên hướng về phía Trương Hoán cúi mình thật thấp thi lễ “ Xin Đô Đốc cứ việc phân phó, thuộc hạ dù phải muôn chết cũng không từ nan”

“ Ta chỉ muốn Đường Huyện lệnh làm những việc mà ông nên làm mà thôi” Trương Hoán quay đầu lại vẫy tay một cái hiệu thì người đi theo sát hắn nãy giờ là Trình Đạc Trạm liền bước tới, Trương Hoán chỉ vào hắn và nói với Đường Huyện lệnh “ Vị này là Trình phán quan của Tây Lương quân, ta nghe nói Ngũ Tuyền huyện của ông không có Huyện thừa, vậy hãy để cho Trình phán quan tạm thời làm thay Huyện thừa mấy tháng, ông hiểu ý ta chứ?”

“ Dạ! Thuộc hạ hiểu ạ” Đường đường là Phán quan của Tây Lương quân sao lại có thể hạ mình tới làm Huyện thừa của một cái huyện nhỏ bé thế này chứ. Đường Hiến Nghiêu, ông ta há lại không hiểu ụng ý của Trương Hoán hay sao”

Đoàn người của Trương Hoán rời khỏi huyện nha, luôn luôn duy trì không khí im lặng. Đỗ Mai rốt cục nhịn không được nữa bèn lên tiếng “ Thuộc hạ ban đầu tưởng rằng Đô Đốc sẽ cầm khế ước ruộng đất đó để áp chế Đường Hiến Nghiêu, không ngờ rằng Đô Đốc lại trả lại cho hắn. Lòng dạ của Đô Đốc, thuộc hạ cảm thấy không thể bằng được”

“ Lấy một trăm mẫu đất để áp chế một thất phẩm huyện lệnh được sao” Trương Hoán ảm đạm cười nói.

Đỗ Mai dở khóc dở cười nói “ Đúng thật là tiểu tặc trộm tiền bạc châu báu, đại tặc tham đoạt cả chính quyền. Cái chí của Đô Đốc như vậy sao có thể để vào trong mắt chuyện của một tên tiểu tặc chứ. Là thuộc hạ đã lỡ lời rồi”

“Trong giấc mơ ta thường mơ thấy kiếp trươc ta là một đại tặc độc hành, lưu luyến say mê trong ngọc ngà châu báu. Không thể tưởng tượng được rằng kiếp trước ta trộm tài vật châu báu, kiếp này ta cũng không thay nghề đổi tính, lại trở thành một tên đại tặc cướp đoạt chính quyền”

Trương Hoán ngẩng đầu cười to, rồi phóng ngựa phi nhanh.

Tại kinh đô Trường An, trời nóng như thiêu như đốt. Hiện tại đã thời gian đã bước sang buổi chiều. Trong suốt một ngày trời nóng như khô rang. Trên đường cái, cảm giác như tất cả đều khô giòn, nóng bỏng, mỗi bước đi là một làn khói trắng bốc lên giống như đang bị bắt lửa vậy.

Bùi Tuấn lúc này ở trong thư phòng lại mát mẻ vô cùng. Thư phòng của ông ta có hai lớp tường kép, đặc biệt lại có một lớp tường bằng băng. Các nhà giàu có ở Trường An đều có các hầm chứa băng và đây chính là lúc mà họ mang ra sử dụng.

Bất quá là ở trong phòng mặc dù không khí mát mẻ, ôn hòa, nhưng trong lòng Bùi Tuấn ông ta lại bồn bực, khó chịu. Ông ta vừa mời tới thăm người nhạc phụ mắc bệnh nặng trở về. Ngự y nói Nhan Chân Khanh đại nạn đã tới, cũng chỉ có thể duy trì trong một hai ngày nữa mà thôi. Sinh, lão, bệnh, tử vốn là sự tuần hoàn bình thường của tạo hóa, Bùi Tuấn mặc dù có chút phiền não, nhưng ông ta không lún quá sâu vào đó mà ông ta còn nhiều việc để làm.

Khiến cho Bùi Tuấn trong lòng phiền não như vậy chính là vì khi ở tại Nhan phủ ông ta đã gặp con gái của mình – Bùi Oánh. Bùi Oánh đã tới Nhan phủ được hai ngày, chính ông ta cũng không hay biết. Và khi nói chuyện thấy nữ nhi của mìn có thái độ lạnh lung Lão biết con gái giận mình vì chuyện muốn giữ Trương Kỳ làm con tin. Làm cha thì lão cũng không để ý việc nhỏ ấy, mà là từ Bùi Oánh lão đột nhiên nghĩ tới Trương Hoán.

Nghe nói rằng tên tiểu tử Trương Hoán đó đang muốn mở phủ đệ riêng, mặc dù biết đây là việc sớm muộn sẽ xảy ra, nhưng Bùi Tuấn vẫn cảm thấy thập phần căm tức, nhưng ông ta cũng thầm cảm phục Trương Hoán đã biết nắm lấy thời cơ một cách hợp lý. Trong lúc bản thân ông ta đang dốc hết sức mình để đối phó với Thôi Viên thì hắn bỗng nhiên xuất thủ, khiến cho bản thân Bùi Tuấn rất muốn nhưng lại không thể phân tâm đối phó với hắn.

Bùi Tuấn chắp tay sau lưng đi đi lại lại ở trong phòng, ông ta không ngừng tự cảnh báo bản thân cần phải tỉnh táo lại, cần phân rõ nhiệm vụ chủ yếu và thứ yếu. Có lẽ bức tường kép bằng băng đã mang lại hiệu quả. Sự nôn nóng trong lòng Bùi Tuấn rốt cuộc đã bớt đi và ông ta đã tỉnh táo hơn. Trương Hoán thì giao cho Thôi Tiểu Phù đối phó, còn chính bản thân ông ta cần tập trung tinh lực để đối phó với Thôi Viên. Tinh thần của Bùi Tuấn lập tức phấn chấn trở lại, ông ta lập tức đến ngay cái giá sách trước mặt lấy ra một tấm bản đồ, rồi trải nó ra trên mặt bàn và suy tính.

Tuy rằng Thôi Viên rời khỏi Trường An, nói là cùng với đứa cháu bảo bối của mình đi du lịch núi sông Đại Đường. Nhưng Bùi Tuấn ông ta thừa minh bạch rằng đó chỉ là cái cớ còn Thôi Viên sẽ trở về Sơn Đông để điều binh. Ông ta cúi người, quan sát thật kĩ lộ tuyến hành quân của Thôi Viên. Thôi Viên đã đi được hai ngày rồi, bọn họ đi đứng đúng là có chỗ không tiện, có một đứa trẻ con mới chín tuổi đi cùng nên tất nhiên tốc độ sẽ không thể quá nhanh, mà hiện tại bên phía Đồng Quan cũng không có tin tức gì truyền đến. Như vậy nhìn chung theo Bùi Tuấn thì bọn người Thôi Viên chưa ra khỏi địa phận Quan Trung mà vẫn đang ở đâu đó ở huyện Hoa Âm.

Lúc này, ngoài cửa truyền tới một âm thanh trầm thấp. “ Chủ nhân, người cho gọi thuộc hạ”

“ Vào đi” Bùi Tuấn cuộn tấm bản đồ trên bàn lại. Rồi ông ta chỉnh sửa lại tư thế ngồi thẳng người lên.

Cánh cửa thư phòng mở ra, từ bên ngoài một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi bước vào. Người này dáng cao gầy, ánh mắt lạnh lùng, trông có vẻ rất tinh minh,lanh lợi, tài giỏi. Hắn tên gọi Bùi Đạm Danh. Hắn là con một người vợ lẽ của Bùi gia nhưng được Bùi Tuấn hết sức xem trọng, và được ông ta giao cho làm tổng đầu lĩnh của một đội mật thám. Năm đó bên ngoài Miêu gia trang tại Thái Nguyên có mười tên thích khách của Lý Phiên Vân bị giết. Chính là do người này gây ra.

“ Thôi Hùng ở bên đó tình hình thế nào”

Bùi Đạm Minh khom người nói “ Bẩm báo chủ nhân, chúng ta đã dốc vào Thôi Hùng gần vạn quan tiền vốn gốc. Lưu Hiệp Nhi từ một năm trước đã rất được hắn tín nhiệm.

“ Tiền bạc không phải là vấn đề, mà mấu chốt là phải đạt được mục đích của chúng ta” Bùi Tuấn hé ra đưa cho hắn một bức thư đưa cho hắn “ Đây là bước tiếp theo của kế hoạch cứ như thế mà làm đi”

Bùi Đạm Danh tiếp nhận bức thư, miệng mỉm cười nói gì đó rồi lập tức thi lễ, xoay người nhanh chóng rời đi. Bùi Tuấn nhìn theo bóng lưng của hắn, ông ta thấy hết sức vừa lòng liền gật đầu. ông ta thích Bùi Đạm Danh ở tác phong quyết đoán, dứt khoát khi làm việc.

Ông ta chậm rãi bước đến và dừng lại ở cửa sổ phía đông, trong mắt ông ta toát lên sự chờ mong, hi vọng vô hạn. Nếu việc này hoàn thành thì cái việc Thôi Viên đi Sơn Đông cũng chỉ mang ý nghĩa chia rẽ Thôi gia mà thôi.

Tổng bộ mật thám của Bùi Đạm Minh nằm ở khu chợ phía đông, tên là “Lý – Đỗ tửu lâu” là một trong ba tửu lâu lớn nhất thành Trường An. Tòa tửu lâu này ban đầu có tên là “Phương Hoa tửu lâu”. Nghe nói năm đó Lý Bạch và Đỗ Phủ lần đầu tiên gặp nhau đã uống rượu ở tửu lâu này. Mười mấy năm sau tên tuổi của Đỗ Phủ mới được biết tới và khi đó ông chủ của tửu lâu này đã đổi tên quán thành “Lý – Đỗ”. Sau đó nó lại bị Bùi gia bí mật mua lại.

Bùi Đạm Minh sau khi từ chỗ Bùi Tuấn trở về liền lập tức cho gọi Tam chưởng quỹ của tửu lâu là Lưu Hiệp. Lưu Hiệp còn trẻ, khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi. Ngày thường trồng anh ta rất phong lưu tuấn tú, hơn nữa lại rất khéo léo trong việc ăn nói, tưởng chừng anh ta có thể mời được cả Vương mẫu nương nương từ trên trời xuống bếp, còn có dụ được Diêm Vương nơi địa phủ chui lên . Lưu Hiệp vốn là một cô nhi được Bùi gia nhận nuôi từ nhỏ vì vậy anh ta rất trung thành, vì nhiều lần đã hoàn thành được những nhiệm vụ trọng yếu , nên Bùi Đạm Minh đã thăng anh ta lên làm thủ hạ ở cấp “Kim bài mật thám”

Đã hơn một năm nay. Lưu Hiệp trẻ tuổi không còn có thời gian đi mời Vương mẫu nương nương, hay dụ dỗ Diêm Vương nữa , mà là hắn ta nhận được nhiệm vụ: Là phải trở thành người tin cậy của Thôi Hùng – con trai của Thôi Khánh Công. Thôi Hùng thì chán chường, mệt mỏi, đối với kẻ như Lưu Hiệp thì thật quá đơn giản nhưng vấn đề là phải khéo léo trong diễn xuất để đóng một vai phù hợp. Biết được những nơi Thôi Hùng thường hay lui tới, hắn ta liền ra vẻ cùng ý thích liền cùng Thôi Hùng tranh đoạt tình nhân, và dĩ nhiên người thất bại là Thôi Hùng, sau đó cả hai tỉnh táo trở lại tìm thấy những điểm tương thích của nhau và kết bạn. Thôi Hùng ngẫu nhiên nghĩ về tiền đồ của mình mà lo lắng. Hắn liền ra vẻ đạo mạo, hết lời khuyên nhủ Thôi Hùng lãng tử quay đầu. Điều này khiến cho Thôi Hùng vô cùng cảm động. Chẳng mấy chốc mà cả hai đã uống đến say mèm, cười to: Tuổi trẻ mà không phong lưu thì thật là uổng phí.

Cứ từ từ như vậy, hắn đã trở thành người bạn tri kỉ của Thôi Hùng. Hàng ngày cả hai đều rủ nhau ra khỏi kinh thành Trường An để đi nhiều nơi, dần đần cả hai đều có những tình cảm và ấn tượng thân thiết. Cách đây không lâu, Lưu Hiệp từ chỗ Thôi Viên biết được một bí mật vô cùng quan trọng đó là việc thôi Viên muốn điều động quân đội ở Sơn Đông.

“ Tổng quản, người tìm thuộc hạ có chuyện gì ạ” Lưu hiệp bước vào trong liền hướng về phía Bùi Đạm Minh thi lễ.

“ Gia chủ đối với thông tin mà lần trước ngươi cung cấp thì hết sức hài lòng.” Bùi Đạm Minh mở và đưa cho hắn một tờ chi phiếu và nói “ Đây là năm nghìn quan, là phần thưởng cho thông tin mà lần trước ngươi cung cấp”

“ Đa tạ Tạ tổng quản” Lưu Hiệp tiếp nhận tấm phi phiếu và cất kĩ cẩn thận. Bùi Đạm Minh lại lấy ra bức thư có viết nhiệm vụ mà Bùi Tuấn mới giao và đưa cho hắn “ Đây là nhiệm vụ mới mà gia chủ giao cho, khuya hôm nay ngươi phải có câu trả lời chắc chắn”

Lưu Hiệp cả kinh, hắn vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này ánh mặt trời hoàng hôn đỏ đậm đã muốn bao phủ cả bầu trời . Hắn nhận lấy bức thư có ghi nhiệm vụ, nhìn qua hắn lập tức nói “ Thuộc hạ … Cái này phải ….”

Một khắc đồng hồ sau, Lưu Hiệp liền chạy tới phủ của Thôi Hùng, phủ đệ nằm ở Bình Khang phường. Trên thực tế thì Thôi Khánh Công ở phủ đệ trong Trường An. Không cần gì phải bẩm báo, cũng không có ai xét hỏi hay gây khó dễ, Lưu Hiệp cứ thế thong thả đi vào trong nội viện. Thôi Hùng sớm nghe nói về việc Lưu Hiệp tới liền ra đón. Nắm chặt tay hắn, liên tục truy vấn hắn ta tại sao hai ngày nay không đến.

“ Đừng nói nữa, ta thiếu chút nữa thì bị người ta đánh chết” Lưu Hiệp thở dài nói “ Hai ngày nay ta phải ở nhà dưỡng thương chứ đi được đâu” Thôi Hùng đại nộ, hắn giậm chân nói “Ai? Ai dám đánh ngươi, để ta đi lột da hắn cho ngươi”

“Thôi bỏ đi. Bọn chúng là những kẻ có quyền thế, cha ngươi thì đã bị bãi miễn chức quan. Ai còn sợ ngươi chứ”

“ Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, cha ta ở Sơn Đông …” Thôi Hùng nói đến đây, hắn đột nhiên im miệng, chỉ thấy thê tử của hắn cùng mấy người nha hoàn đã bước tới. Thê tử của Thôi Hùng chính là thứ nữ của Vương Ngang tên gọi là Vương Điền. Hai người thành thân với nhau đã được hai năm, quan hệ nói chung là bình thường và tẻ nhạt. Ở trước mặt nàng ta Thôi Hùng tuân thủ nghiêm ngặt Chu lễ, một tháng mới ngủ cùng phòng với nàng ta một lần.

Thôi Hùng tuy rằng là kẻ lỗ mãng, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngu xuẩn trước mặt người nhà. Hắn biết rằng trong lời nói của hắn có những điều không nên cho vợ hắn ta nghe thấy. Vì vậy hắn liền lạnh lùng nói “ Trong lúc nam nhân nói chuyện, nàng tới đây làm gì chứ”

Vương Điền thấy hai người nắm tay nhau, hơn nữa chồng của mình lại tỏ vẻ hồ hởi, thân mật. Trong lòng nàng ta nổi lên một trận tức giận, liền tỏ thái độ xem thường “ Nhìn nam nhân các người lúc này so quan hệ nam nữ thật khiến cho người ta ghê tởm hơn ấy” Dứt lời, nàg chằm chằm liếc nhìn về phía Lưu Hiệp với ánh mắt đầy ác tâm, rồi nàng ta xoay người bỏ đi.

“ Đi! Chúng ta đi ra ngoài uống rượu, loại nữ nhân này đừng có mà để ý tới mà làm gì.” Thôi Hùng liền kéo Lưu Hiệp đi ra ngoài.

Lưu Hiệp chần chừ một lát rồi nói “ Đánh ta hôm trước chính là … mấy người đại thần trong triều đình. Bọn họ lén lút không biết là nói chuyện gì, ta vô ý lại nghe được một chút trong cuộc nói chuyện của họ. Nên bọn họ liền uy hiếp không cho phép ta được nói ra. Thế nhưng quan hệ giữa ta và ngươi thân thiết như thủ túc, nên ta cảm thấy lphải nói cho ngươi biết”

“ Chuyện gì” Thôi Hùng thấy Lưu Hiệp nói năng đầy sự nghiêm túc, vì vậy trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, sửng sốt. “ Bọn họ nói là mấy ngày trýớc Thôi Viên ðã bí mật rời kinh thành để đến Sơn Đông đoạt binh quyền của phụ thân ngươi”

“ Cái gì” Thôi Hùng thật sự bị chấn động thật sự “ Lời này là thật sao?”

“Bọn họ có nói như thế còn thật giả như thế nào ta cũng không biết được. Bất quá ngươi có thể báo lại với bá phụ phái người đi điều tra là biết ngay thôi mà”

Thôi Hùng trầm ngâm một lát, nhân tiện nói “ Ngươi nói đúng, việc này vô cùng trọng đại, ta phải gửi ngay thư để cấp báo cho phụ thân mới được”

Bùi Oánh trở về Trường An đã nhiều ngày nay. Nàng luôn luôn ở trong nhà ông ngoại Nhan Chân Khanh của mình. Túc trực suốt ngày đêm bên ông ngoại. Cuối cùng ông ngoại Nhan Chân khanh của nàng cũng qua đời.

Trong những ngày tiếp theo đó, Bùi Oánh cùng người trong Nhan gia lo việc tang cho Nhan lão nhân gia, đưa cáo phó tới triều đình. Cứ thể bận rộn tới ba bốn ngày nàg mới rời khỏi Nhan phủ. Hôm nay, khi trời đã chạng vạng, Bùi Oánh thân thể cực kỳ mệt mỏi về tới nhà của mẫu thân mình.

“ Tiểu thư đã trở về rồi” Ở Bùi gia này đã ba mươi năm, lão quản gia nhìn từ xa đã nhận ra Bùi Oánh, liền chạy nhanh tới mà hào hỏi nàng.

“ Vương quản gia, chúng ta đã lâu rồi không gặp, cha ta có ở trong phủ không”

“ Có! Có! Sáng sớm hôm nay lão gia đã trở về phủ” Lão quản gia nở nụ cười đầy thiện ý, lập tức chạy tới cấp báo cho Bùi Tuấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.