Danh Môn

Chương 257: Q.3 - Chương 257: Sự biến Phượng Tường (2)




Xế chiều, Uông Thứ Sử mang theo hơn một trăm danh nha dịch ùn ùn đi vào huyện Định Hồ. Dọc trên đường đi hắn nhìn thấy dân chúng nối liền không dứt nhằm hướng huyện Định Hồ chạy đi mà trong lòng không khỏi như lửa đốt.

Huyện Định Hồ tiếp giáp Hoàng Hà, ở cửa thành đi ngoài trăm bước liền nhìn thấy Hoàng Hà giống như dải ngọc vắt ngang mặt đất rông mênh mang. Nước sông đã hoàn toàn đóng băng làm cho việc qua sông trở nên hết sức dễ dàng. Cứ đi trên mặt băng liền có thể đến bờ bên kia.

Giờ phút này. Cửa khẩu Hoàng Hà vẫn người đến tấp nập, hơn ba nghìn hộ từ các nơi chạy tới đang đợi xác nhận cuối cùng. Sau khi xác nhận thì lĩnh lương thực cùng thẻ điểm đến là liền có thể lên đường.

Ngay tại cửa khẩu đã dựng mấy trăm chiếc lều lớn, gần ngàn binh lính đang duy trì trật tự. Trước đám lều trại là một dãy bàn, ba mươi mấy quan viên Lũng Hữu đang nghiệm chứng thân phận người báo danh. Trước bàn đã xếp hàng hơn mười đội ngũ dài, căn cứ theo có hay không có người nhà nhập ngũ mà phân chia. Mười mấy tên binh lính dang dẫn dắt hàng người nối liền không dứt, thỉnh thoảng lại lớn tiếng hô với bọn họ: “ Trong nhà có người nhập ngũ sang bên này.”

Lần hành động di dân này thì người phụ trách là Bùi Minh Viễn. Giờ phút này, một quan viên đem một hộ người nhà quân Phượng Tường đến bên cạnh hắn.

“ Ta là người huyện Phương Sơn, con của ta nhập ngũ trong quân tại Phượng Tường, tên là Địch Tứ Lang.” Lão nông vẻ mặt thuần phác nở nụ cười, lão báo tin tức cũng chỉ có nhiều như vậy.

Chính là muốn từ danh sách thật dầy tìm được ba chữ Địch Tứ Lang nói dễ vậy sao. Nói không chừng Tứ Lang này chỉ là tên hồi nhỏ, con của lão sau khi nhập ngũ lại đổi sang một cái tên khác thì càng không thể nào đối chiếu .

“ Ngươi có thể có thư nhà nó gửi?” Trên mặt Bùi Minh Viễn vẫn là nụ cười, cố gắng thu nhỏ lại phạm vi tìm kiếm. Một câu nói nhắc nhở lão nông, lão vội vàng từ trong ngực lấy ra một phong thư nhiều nếp nhăn rồi đẩy tới, cười nói phúc hậu: “ Cũng chỉ có một phong thư này, là năm ngoái nó nhờ người đưa tới.” Bùi Minh Viễn tiếp nhận tin, đại khái nhìn một phen, liền tìm được đầu mối, Đội chánh đội số ba doanh năm. Hắn lập tức lật danh sách tìm trang tương ứng thấy ghi rõ : xác thật có Đội chánh là Địch Đại Bưu, người huyện Phương Sơn quận Xương Hóa Hà Tây, cha là Địch Tông

Bùi Minh Viễn nhìn vẻ mặt phúc hậu của ông lão, phía sau ông còn đi theo bạn già, con dâu, cháu trai, cháu gái .v..v..., Cùng một nụ cười thuần phác, hắn liền cầm bút đánh dấu tên Địch Đại Bưu, gập danh sách lại, rồi từ một cái hộp khác lấy ra một khối thẻ bài sắt đưa cho lão. Lại chỉ chỉ lều trại phía sau mà dặn: “ Cầm này thẻ sắt này đến chỗ lều trại, sẽ có người giúp các ngươi ghi danh. Sau đó nhận các ngươi ăn cơm, tối hậu gặp một nhóm người khác để cùng xuất phát.”

Ông lão tiếp nhận thẻ bài, luôn mồm cảm tạ mà dẫn dắt người nhà đi. Bùi Minh Viễn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhỏm, đã tiễn đưa ba nghìn hộ người nhà quân Phượng Tường, vượt xa chỉ tiêu hai nghìn hộ người nhà mà đô đốc định ra rồi.

Lúc này, một người binh lính chạy đến bẩm báo “ Bùi sứ quân, Thứ Sử quận Xương Hóa đến, chỉ đích danh muốn gặp sứ quân.”

Bùi Minh Viễn đã sớm chờ đợi người này lâu rồi, hắn để một quan viên khác thay mình tiếp dón rồi đứng lên cười cười bảo: “ Dẫn hắn lại đây.”

Chỉ chốc lát, Uông Thứ Sử hùng hổ bước dài đi tới. Dọc đường hắn đi đến đã sớm hỏi rõ ràng nguyên nhân thực sự của đám dân di sang bờ tây nên không khỏi vừa sợ vừa giận. Phản ứng đầu tiên là định báo cho Tướng Quốc, nhưng trước khi báo thì hắn quyết định cùng người Lũng Hữu giao thiệp một phen, rồi trình báo cho Tướng Quốc luôn thể.

“ Ta chính là Uông Thứ Sử quận Xương Hóa, xin hỏi danh tính các hạ, chức quan?” Hắn thấy Bùi Minh Viễn tuổi còn trẻ nên trên mặt không khỏi hiện ra vẻ ngạo mạn.

Bùi Minh Viễn cười cũng chắp tay “ Tại hạ là Tư Mã dưới trướng Lũng Hữu Tiết Độ , họ Bùi, gọi là Bùi Minh Viễn.”

Bùi Minh Viễn, Uông Thứ Sử đã làm Huyện lệnh tại đất Nghiệp Quận của Bùi gia , đối với người Bùi gia thập phần quen thuộc. Hắn lập tức liền liên tưởng đến mấy đứa con của Bùi Tuấn, rồi lại ngẫm nghĩ. Bùi Minh Viễn làm sao không phải là cậu năm của Bùi Tuấn đã đi ngàn dặm đường, đọc vạn quyển sách đây? Hắn hình như làm quan chính tại Lũng Hữu.

Gương mặt Uông Thứ Sử phảng phất như mặt trời giữa trưa sau cơn mưa, lập tức mây đen tiêu tán, lộ ra nụ cười sáng lạn “ Nguyên lai là Bùi công tử, hạnh ngộ! Hạnh ngộ!” Cái lưng vốn đang ưỡn thẳng tắp cũng bắt đầu hơi hơi khom xuống.

“ Đừng khách sáo!” Bùi Minh Viễn khoát tay chặn lại mà nói: “ Mời Uông Thứ Sử vào trong đại trướng nói chuyện.”

“ Không cần .” Uông Thứ Sử quay đầu lại nhìn qua mọi cảnh người đi lại tấp nập không khỏi vẻ mặt cầu xin mà nói: “ Bùi công tử, các ngươi di chuyển dân cư đại quy mô như vậy, vậy ta làm thế nào bẩm báo cho Bùi Tướng quốc?”

Bùi Minh Viễn mỉm cười “ Chúng ta là giảm bớt áp lực sau thiên tai tại Hà Đông, đối với Hà Đông hẳn là chuyện tốt mới đúng, có gì gặp khó khăn đâu? Uông Thứ Sử cứ việc bẩm báo lên Tướng Quốc. Hơn nữa, chỉ sợ chuyện này Bùi Tướng quốc đã sớm biết.”

“ Bùi Tướng quốc đã biết?” Uông Thứ Sử mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn đột nhiên tỉnh ngộ ra. Gây nên động tĩnh lớn như vậy, Bùi Tuấn làm sao mà có thể không biết. Đến bây giờ cũng không có quân đội lại đây can ngăn, điều này nói lên Tướng Quốc đã ngầm đồng ý. Có điều là suốt mười ngày đã qua mà chính mình không có viết bản bẩm báo cho triều đình, làm không tốt rồi cuối cùng Tướng Quốc sẽ nhằm chính mình khai đao. Nghĩ vậy, Uông Thứ Sử trên lưng nhất thời mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn khẩn cấp chắp tay với Bùi Minh Viễn, cũng không thông báo một câu nào nữa liền hoang mang rối loạn chạy đi.

Bùi Minh Viễn nhìn bóng lưng của hắn đi xa mà khinh thường cười cười. Hắn quay đầu lại đi tới đội ngũ bên cạnh, một người thiếu phụ đầu đầy mồ hôi chen chúc tiến lên lớn tiếng nói với hắn: “ Quan gia, chồng của ta đã nhập ngũ ở Phượng Tường.”

Bùi Minh Viễn ôn hòa cười cười, trấn an nỗi háo hức kích động của nàng: “ Không cần vội, ngươi nói cho ta biết, chồng ngươi tên là gì?”

Trong lúc ở Hà Đông đang di chuyển dân chúng quy mô lớn thì trong quân Phượng Tường cũng bộc phát ra một chuyện lớn. Hành Quân Tư Mã Hàn Khánh buộc tội Tiết Độ Sứ Lý Mạc về việc hai năm trước lừa gạt triều đình, bắt oan dân chúng giả mạo làm đào binh để tâng công lên triều đình. Tin tức truyền ra, nhất thời chấn động khắp nơi. Phượng Tường chính là căn cơ thế lực cuối cùng của Thôi gia tại Quan Trung, nếu như ngay cả nó cũng mất đi thì Thôi gia thật sự liền suy tàn .

Lúc ở trong triều các đại thần nghị luận nhao nhao thì Thôi Ngụ vẫn luôn giữ im lặng về tình thế ở Hán Trung rốt cục xuất hiện. Hắn một mực phủ nhận Lý Mạc có hành vi lừa gạt triều đình, đồng thời chỉ trích Hàn Khánh tại sao sau hai năm mới buộc tội chuyện này. Hiển nhiên là có ý đồ khác. Cùng lúc đó, Lý Mạc cũng tấu thư lên triều đình công bố lúc ấy chính hắn tọa trấn trong quân Phượng Tường nên cũng không tự mình đi bắt, đồng thời tỏ vẻ muốn tra rõ chuyện này. Nếu như thật sự có thuộc hạ giấu diếm chân tướng, hắn sẽ nghiêm trị không thua.

Chuyện có vẻ phát triển theo hướng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa thành không có thì không ngờ Bùi Tuấn cùng Thái Hậu Thôi Tiểu Phù lại không hẹn mà cùng bày tỏ thái độ, chuyện này sự tình liên quan đến sự nghiêm túc của quân kỷ, bất dung nhân nhượng nên quyết định phái Ngự Sử Trung Thừa Liêu Huy đến Phượng Tường điều tra chuyện này.

Tức thời phong vân quỷ dị, mấy trăm kỵ binh hộ vệ Điều Tra Sứ nhanh như chớp giật phi đến Phượng Tường, một loại điềm báo không rõ đang lặng lẽ bao phủ trên không trung quận Phượng Tường.

Sáng sớm, gần trăm tên kỵ binh hộ vệ Lý Mạc vọt ra khỏi quân doanh nhằm hướng phủ trạch của hắn phi nhanh đi. Hắn vừa mới nhận được tin tức, tối hôm qua có người phóng hỏa phủ trạch của hắn, đốt mất hai mươi mấy gian phòng, làm tử thương nhiều người. Lý Mạc lúc này hạ mệnh lệnh đóng chặt cửa thành, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào

Nếu như dùng một chữ hình dung tâm tình Lý Mạc lúc này, đó chính là bi. Sự phẫn nộ của hắn đã sớm trôi qua, vào lúc biết được Hàn Khánh buộc tội hắn, lửa giận của hắn cơ hồ thổi bay lều trại, tiếng gầm gừ có thể nghe cách vài dặm. Vào một khắc đó, một cơn phẫn nộ bị người được coi là tin cậy phản bội cơ hồ thiêu cháy cả thể xác và tinh thần hắn.

Nhưng hiện tại lửa giận đã tắt, thời gian đã xua tan sương mù dày đặc để lộ ra chân tướng mà hắn từ trước đến giờ nhìn không thấy. Từ đầu đến đuôi, Hàn Khánh đã bao giờ thuần phục hắn? Thôi Ngụ mềm yếu vô lực, Bùi Tuấn phía sau để lộ hung ác, Thôi Tiểu Phù bỏ đá xuống giếng, những màn tranh giành quyền lợi diễn đi diễn lại thì có khi nào hắn lại biết được?

Thực tế làm Lý Mạc giá lạnh thấu xương, cuối cùng chỉ còn lại có thê lương vô tận, chẳng lẽ là hắn gửi gắm nhầm chủ nhân rồi sao?

“ Tướng quân, đã đến.” Một người thân binh thấy vẻ mặt hắn có hơi ngây ra, tựa hồ cũng không có ý thức được đã về đến nhà liền lặng lẽ nhắc nhở hắn.

Lý Mạc lập tức giảm tốc độ ngựa rồi nhảy xuống ngựa, chung quanh phủ trạch đã không có ai, mấy trăm tên binh lính chạy tới trước đó đang dọn dẹp nhà cửa bị đốt. Khắp nơi nằm ngổn ngang những đống mẩu gỗ bị đốt cháy, gia cụ vương vãi cùng những viên đá bị hun khói đen sì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.