Quả thật, Lý Miễn năm đó chính là một người ủng hộ Thái Tử Dự. Sau khi
Thái Tử Dự bị giết tại sự biến trong cung thì rất nhiều người thuộc Thái Tử Dự đảng bị gạt bỏ, biếm truất. Nhất là một nhóm lớn lão tướng từng
tay cầm quân quyền như Quách Tử Nghi, Mã, Lệ Phi Nguyên Lễ, Lý Bão Ngọc, Bạch Quang Viễn .v..v... Cũng hết thảy bị tước bỏ binh quyền, quay về
quê dưỡng lão. Lý Miễn hắn cũng bị biếm đến Lĩnh Nam làm Tư Mã Tiểu
quận.
Nhưng hôm nay hắn đã lại đông sơn tái khởi, trở
thành nòng cốt trung kiên nhất của Thái Hậu đảng. Hơn nữa cháu ruột Lý
Duyên của hắn lại còn làm đương kim hoàng thượng. Điều này khiến cho Lý
Miễn cùng Thôi Tiểu Phù câu kết cùng nhau, một người vinh quang thì đều
vinh quang, một người tổn hại thì đều tổn hại. Bởi vậy, phản đối thế lực của Thái Tử Dự phục hồi, phản đối Trương Hoán lên ngôi cũng trở thành
mục tiêu cố định của Lý Miễn.
Những ngày này hắn đã vô
số lần mưu đồ bí mật cùng Thôi Tiểu Phù, thảo luận các loại đối sách và
bước đi. Dùng quân quyền để áp chế Trương Hoán đã không có ý nghĩa, biện pháp duy nhất chỉ có thể ràng buộc hắn về mặt đạo đức. Không thừa nhận
hắn là người trong hoàng thất khiến cho hắn không dám ngang nhiên soán
vị. Vì điều này, Thôi Tiểu Phù đặc biệt đưa ra chiếu thư năm đó của Lý
Hệ không thừa nhận Trương Hoán là người Hoàng tộc, đồng thời Lý Miễn lại hoạt động trong các tôn thất, khuyên bảo bọn họ không nên ủng hộ Trương Hoán. Đồng thời cũng chỉ ra việc Trương Hoán vì phân ruộng đất cho dân
chúng mà thu hoạch được thành công, một khi hắn lên ngôi thì tất nhiên
sẽ tước đoạt ruộng đất tôn thất quy mô lớn. Có lẽ đúng là điểm này động
đến không ít người, làm cho rất nhiều người trong hoàng thất chuẩn bị
theo thời cuộc ủng hộ Trương Hoán lại bắt đầu quay lại chuyển sang mủng
hộ Thôi Tiểu Phù. Nhưng còn nhiều người hơn vẫn duy trì một loại thái độ ngóng chờ.
Sau khi hoạt động trong tôn thất hơi có
hiệu quả, bước tiếp theo của Thôi Tiểu Phù và Lý Miễn là khống chế Tông
Chính Tự để phòng ngừa Tông Chính Tự thừa nhận Trương Hoán. Ngược lại
vừa lúc đó, Tông Chính Tự Khanh Lý Cầu lại nhảy ra chống đối với bọn họ.
Mâu thuẫn giữa Lý Cầu và Thôi Tiểu Phù đã không thể điều hòa, về điểm
này Lý Miễn biết rất rõ ràng cho nên hắn cũng không chuẩn bị đi khuyên
bảo Lý Cầu quay đầu lại. Chí có kế hoạch bây giờ chính là bãi miễn chức
Tông Chính Khanh của Lý Cầu. Mà điều này Lý Miễn cũng có cơ làm được.
Bùi Tuấn đột nhiên qua đời, Hữu Tướng quốc do hắn tạm quyền. Mà Lại Bộ
Thị Lang Bùi Hữu lại vắng mặt ở Trường An, điều này rất thuận tiện cho
Lý Miễn thực hiện quyền lực. Sự thực gần nửa tháng qua Lý Miễn đã vòng
qua Nội Các để tiến hành rất nhiều thay đổi nhân sự. Như bổ nhiệm em của Vương Ngang là Vương Phỉ làm Điện Trung Giám để khống chế chương trình
hội nghị Đại Triều, lại bổ nhiệm con Vi Ngạc là Vi Thanh làm Thượng Thư
Hữu Thừa, đoạt lấy quyền trước đây của Trung Thư Tỉnh thẩm tra tấu
chương của ba bộ Lại, Hộ, Binh. Lại như đề bạt Lại Bộ Khảo Công Ty Lang
Trung Dương Thuấn Trữ làm Lại Bộ Tả Thị Lang, tạm thời thay mặt Bùi Hữu
thực hành đại quyền ở Lại Bộ .v..v.... Mọi bổ nhiệm đều là do Lý Miễn đề nghị, Thôi Tiểu Phù phê chuẩn mà không phải ban ra bản chấp hành. Một
ít việc thay đổi nhân sự phải do Nội Các quyết định bởi vì bọn họ trong
Nội Các chiếm đa số mà có thể thông qua thuận lợi.
Mà
bãi miễn Lý Cầu để cướp lấy quyền Tông Chính Tự thì hắn cũng có thể làm
được. Tội danh rất đơn giản. Cũng như năm ngoái, Lý Cầu đã liên tục bốn
năm không có tổ chức bái tế thái miếu tôn thất. Điều làm cho người ta
cảm thấy vô cùng mỉa mai chính là, năm ngoái sau buổi Đại Triều thì
người khuyên bảo Lý Cầu lấy cớ sửa chữa thái miếu để tiếp tục đình chỉ
việc tế bái của tôn thất lại đúng là Lý Miễn hắn.
Mấu
chốt là phải tìm được một người kế thừa trung thành mà lại có năng lực
đảm nhiệm chức Tông Chính Tự Khanh. Đây là điều hôm nay hắn vào cung
chuẩn bị thương nghị cùng Thôi Tiểu Phù.
Xe ngựa phi
nhanh vào Đan Phượng môn, mãi cho đến trước Tử Thần Các thì mới dừng
lại. Lý Miễn xuống xe ngựa bảo thị vệ canh giữ ở trước cửa đi vào thông
báo. Chỉ chốc lát, trên bậc thang vọng đến giọng nói triệu hồi lanh lảnh mà cao của hoạn quan: “ Tuyên Lễ Bộ Thượng Thư tạm quyền Hữu Tướng quốc Lý Miễn yết kiến!”
“ Thần tuân chỉ!” Lý Miễn ổn định tâm thần đi theo bậc thang về hướng Tử Thần Điện.
Trong khoảng thời gian này, Thôi Tiểu Phù đã già yếu rõ rệt. Làn da
dưới cằm đã cực kỳ chảy xệ, mặc dù trên mặt bà ta trát đầy phấn trắng,
nhưng có lẽ khó có thể che dấu gân xanh nổi lên trên cổ. Còn quầng tím
quanh mắt biểu hiện bà ta khó ngủ ban đêm.
Nỗi lo lắng
âm thầm nhiều năm trước cho tới hôm nay rốt cục đã trở thành thực tế.
Mặc dù Trương Hoán còn chưa quay về kinh, nhưng một số kẻ có ý đồ đã ồn
ào náo động sớm công bố lòng dạ Tư Mã Chiêu của hắn. Với người vì quyền
lực đã mưu tính suốt tám năm như Thôi Tiểu Phù thì làm sao có thể cam
tâm đem đại quyền giao đi.
Giờ phút này trước mắt bà có hơn một trăm bản tấu chương chất đống giống như quả núi nhỏ. Đó từng là điều bà ta thiết tha ước mơ. Nhưng hiện tại những tấu chương này liền
giống như một quả núi đè nén trong lòng bà, khiến thân thể bà mỏi mệt
không chịu nổi, cũng làm tâm tình bà cáu kỉnh khó chịu.
“ Rắc!” Một tiếng, đống tấu chương cao cao bị Thôi Tiểu Phù hất mạnh đi tản mát trên mặt đất. Đúng lúc đại hoạn quan Lữ Thái Nhất vội vã đi
vào, hắn thấy tình cảnh này thì vội vàng quỳ xuống nhặt hết mớ tấu
chương lên, đồng thời hạ giọng nói nhỏ: “ Thái Hậu, Lý quốc công ở ngoài điện xin cầu kiến.”
“ Hắn đến thì để hắn đi vào,
chẳng lẽ phải để ai gia dặn các ngươi nhiều lần nữa sao. Người nào có
thể miễn lễ, người nào phải chờ sao? Nếu cứ như vậy thì ai gia nuôi các
ngươi dùng làm gì?”
Thôi Tiểu Phù phát tiết phiền muộn đầy bụng lên người Lữ Thái Nhất. Lữ Thái Nhất sợ đến liên tục dập đầu
mà thưa: “ Thái Hậu minh xét, đây thực sự không phải là lão nô không
tuân theo ý của Thái Hậu để làm việc, mà thật sự là Lý Tướng Quốc muốn
vâng theo quân thần lễ, nhất định phải lệnh cho lão nô vào bẩm báo trước mới bằng lòng yết kiến.”
Thôi Tiểu Phù đè nén phiền muộn trong lòng lại, liền dài giọng bảo: “ Vậy thì để hắn yết kiến đi!”
Lữ Thái Nhất liếc mắt cho hoạn quan bên cạnh để lệnh bọn họ thu dọn tấu chương, còn mình vội vã đi. Chả mấy chốc, Lý Miễn được dẫn đi vào, hắn
tiến lên quỳ xuống thi lễ “ Thần Lý Miễn tham kiến Thái Hậu.”
Thôi Tiểu Phù thở một hơi thật dài mà mệt mỏi bảo: “ Tướng Quốc không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!”
Lúc này, Lữ Thái Nhất phẩy tay với đám hoạn quan trong phòng, ý bảo mọi người lui ra. Mọi người dọc theo tường lặng lẽ đi ra ngoài, Lữ Thái
Nhất đi sau cùng. Hắn nhẹ nhàng khép cửa lại, nhưng trong nháy mắt cửa
đóng lại thì tay của hắn dừng lại một xíu để cho cửa còn giữ một khe hở. Chính nhờ khe hở này nên có thể để cho âm thanh trong phòng vọng tới rõ ràng. Lữ Thái Nhất ở ngoài cửa ngồi xuống theo quy định, nhưng tai lại
vểnh lên nghe ngóng.
“ Chúc mừng Thái Hậu, cả hai huynh đệ Tể Âm Vương Lý Phủ cùng Bắc Bình vương Lý Giai tỏ vẻ nguyện ý ủng hộ Thái Hậu, kịch liệt phản đối họ Trương Hoán định soán vị. Huỳnh Dương
Quận vương Lý Thân cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, tỏ vẻ không ủng hộ Lý Cầu
nữa.”
Liên tiếp ba tin vui nên trên mặt Thôi Tiểu Phù
rốt cục lộ ra một vẻ vui mừng. Góp gió thành bão, người ủng hộ của bà
mỗi ngày một gia tăng. Hiện tại đã có ba mươi vị thân vương, quận vương
cùng với quốc công trong tôn thất khẳng định thái độ ủng hộ bà ta. Điều
này nói rõ quyền thế cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất. Thân phận
con riêng của Trương Hoán có khả năng sẽ bị rất nhiều người trong dòng
họ hoàng thất không công nhận.
“ Còn người được đề cử Tông Chính Khanh đã có thể kết luận?” Thôi Tiểu Phù giọng điệu rõ ràng bắt đầu nhẹ nhõm hơn.
“ Thần cho rằng Tể Âm Vương Lý Phủ là hậu duệ của Tĩnh Cung Thái Tử.
Bất kể là tư cách vai vế hay là quan hệ huyết thống chính thống thì đều
không thua gì Lý Cầu. Hơn nữa danh vọng của ông ta trong dòng họ rất
cao. Nếu như ông ta làm Tông Chính Tự Khanh thì nhất định có thể ngăn
chặn đường của Trương Hoán trở về Hoàng tộc.”
“ Vậy việc bãi miễn Lý Cầu thì khanh chuẩn bị như thế nào?”
Trong phòng Thôi Tiểu Phù cùng Lý Miễn đang thương lượng chi tiết để
bãi miễn Lý Cầu. Lữ Thái Nhất lại lặng lẽ chuồn ra từ trong thư phòng
phụ ở bên cạnh, trong tay của hắn có một tờ giấy. Thấy hai người vẫn còn đang thương lượng, Lữ Thái Nhất liền tới gian ngoài tìm được một hoạn
quan tâm phúc rồi đem tờ giấy đưa cho hắn đồng thời hạ giọng dặn dò vài
câu. Tiểu hoạn quan lập tức lĩnh mệnh đi ngay.
Nhìn
theo tiểu hoạn quan đi xa, Lữ Thái Nhất thở phào một hơi. Hắn quay lại
thấy hai người vẫn còn chưa thương nghị xong thì không khỏi âm thầm lắc
đầu mà lẩm bẩm: “ Đâu có gì lạ đâu, là một mình ngươi không thức thời
thôi.”
Hai ngày này đám quan viên bên ngoài Trương phủ đã ít đi rất nhiều.Những người cùng lúc muốn tìm nơi nương tựa Trương
đảng đã thông qua các loại con đường để nói ra ý nguyện của mình. Về
phương diện khác, Trương phủ lại thực hành chế độ ghi danh, các thiếp
đưa đến đều tiến hành ghi danh ngay tại chỗ. Cho nên trong thời gian vào triều trước cửa Trương phủ gần như không có một quan viên đến đưa
thiếp. Điều này cũng khó trách, Trương Thượng thư vẫn luôn chấn chỉnh kỷ cương, nếu như lúc này mà xuất hiện thì chẳng phải là nói tâm tư của
mình không dòm ngó đến công việc trong triều sao?
Có điều bản thân quan viên không thể tới, nhưng lại cũng không thể ngăn
cản sự nhiệt tình của phu nhân bọn họ. Một lần, hai lần, ba lần, số lần
đến càng lúc càng nhiều, cuối cùng cũng thành lập với nhau những nhóm
bằng hữu riêng. Cho nên rất nhiều phu nhân mới chỉ hơi hơi có phẩm bậc
cũng thành khách quen của Trương phủ. Không chỉ có tìm Bùi Oánh, các thê thiếp khác của Trương Hoán cũng không tha. Bởi có những lúc chính thê
có thể không bằng thiếp, cho nên không chỉ có Bùi Oánh chịu không xiết
sự phiền toái này, mà ngay cả Bính Bình không có danh phận cũng có thêm
nhiều người đồng hương rất khó hiểu: có mấy vị phu nhân mà chồng từng
làm quan tại Thái Nguyên nên có nghe nói danh tiếng của Lâm Bình Bình ở
Thái Nguyên, biết rằng bạn thanh mai trúc mã cũng là một con cờ có sức
nặng đáng kể.
Buổi trưa hôm nay, Bình Bình vẻ mặt mỏi
mệt tiễn đưa một Thiếu Khanh phu nhân tìm đến nàng để nói chuyện phiếm
về quần áo hiện hành, sau đó xoay người đi tới viện của Thôi Trữ. Từ góc độ nào đó thì Bình Bình so với trước đây đã thay đổi rất nhiều. Ví dụ
như nàng không hề cả ngày mang thanh kiếm đi dạo chơi mọi nơi nữa, cũng
không lại đảm đương vai trò hiệp nữ gặp chuyện bất bình là rút đao tương trợ nữa. Mặc dù rất nhiều lúc thì hảo tâm không hẳn để có báo đền, tóm
lại nàng bắt đầu ràng buộc tính tình mạnh mẽ của mình.
Nhưng mà trên nhiều khía cạnh khác thì so với năm mười sáu tuổi nàng
cũng tuyệt không có gì thay đổi. Ví dụ như vị Thiếu Khanh phu nhân mới
vừa rồi đã đi tìm nàng không dưới năm lần, có lẽ nàng không nhớ được
người ta họ gì, còn như chồng của người ta là ai thì nàng lại càng hoàn
toàn mù tịt. Còn như vị Thiếu Khanh phu nhân kia nói chuyện cùng nàng về quần áo và quan hệ thân phận phẩm bậc thì nàng gần như muốn ngủ thiếp
đi.
Lại ví dụ như nàng mặc dù không hề ra ngoài đi dạo
lung tung nữa, nhưng cũng không thể chứng minh trong lòng nàng đã thực
sự yên tĩnh. Có điều là nàng thu hẹp phạm vi đi dạo, cả ngày lang thang ở trong phủ đi mọi nơi, hoặc là nếu có cơ hội ra ngoài thì lại càng tuyệt đối không thể thiếu phần của nàng. Tóm lại, đúng như lời Bình Bình tự
mình nói ra, dù sao Trương Thập Bát đã đồng ý lấy nàng thì không cần
phải làm bộ thục nữ ở trước mặt hắn, sống mệt như vậy để làm chi!
Bình Bình cũng luôn thích Thôi Trữ, đây không chỉ là bởi vì Thôi Trữ đã sớm có quan hệ tốt với nàng, quan trọng hơn là trước mặt Thôi Trữ thì
nàng vẫn có thể tùy theo ý mình. Đối với một số hành động của nàng không phù hợp quy cách của thục nữ thì Thôi Trữ cũng chỉ cười một tiếng mà
không giống bà chủ nhà Bùi Oánh, thấy nàng bước đi hơi nhanh một chút
thì liền nhăn mặt như da đà điểu. Ai nói là nội tâm Bình Bình không mẫn
cảm đây? Vừa mới vào viện thì thấy Thôi Trữ đầy vẻ bối rối muốn ra
ngoài, vú nuôi ôm con trai của nàng theo ở phía sau, lại còn hai đứa nha đầu thiết thân sinh đôi cũng mang theo bao lớn bao nhỏ.
“ Muội muốn đi đâu?” Bình Bình bị dọa đến hoảng sợ.
“ Vừa rồi trong phủ cũ có người đến báo, nói cha muội ngã bệnh nên muội nhanh chân về xem.” Thôi Trữ vừa nói vừa dè dặt bước qua cánh cửa.
Trước đây không lâu thân thể của nàng cảm thấy không khỏe, kết quả thầy
lang phát hiện nàng lại có bầu, điều này làm cho nàng mừng rỡ như điên,
nàng vẫn luôn luôn nghĩ đến sinh một con gái.
Bình Bình bước lên phía trước đỡ lấy nàng, chần chờ một lát rồi bảo: “ Ta cũng đi cùng với muội! Để chăm sóc muội.”
“ Thôi, để lần sau đi! Tỷ còn phải thu dọn đồ đạc nên có thể không kịp
nữa.” Thôi Trữ dừng lại vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay của nàng mà nói áy náy.
“ Tỷ còn phải thu dọn cái gì sao?” Bình Bình nhẹ nhàng xoay người một
vòng, cười nói: “ Muội nhìn đi. Tỷ không dùng hoá trang, lại không cần
suy nghĩ phối hợp quần áo màu sắc, lại càng không phải nghĩ tới một kiểu mũ mão hai kiểu đầu tóc, lại còn không có nha hoàn bà vú liên quan. Nói đi không phải là cứ đi sao?”
Nói đến đây, nàng thấy
trong đôi mắt Thôi Trữ đã hiện lên sự vui vẻ liền kéo tay mà năn nỉ: “
Muội mang tỷ đi đi! Mấy ngày nay mỗi ngày đều có người ở đẩu đâu đến
tìm, phiền đến chết đi được.”
“ Tỷ nha! Bao giờ mới có thể khéo léo hơn được?” Thôi Trữ thấy nàng cố ý muốn đi cùng mình đành
phải cười khổ lắc đầu bảo: “ Vậy tỷ đi nói cho Đại tỷ một tiếng, muội
chờ tỷ một lát.”
“ Nàng ta bị mấy vị nhất phẩm phu nhân cuốn lấy , làm sao có thời giờ quản loại việc nhỏ của chúng ta.”
Kỳ thật Bình Bình là lo Bùi Oánh không cho nàng đi. Không biết tại sao
mà nàng đối với Bùi Oánh quả là có một chút sợ hãi. Bùi Oánh giữ quy củ
rất nghiêm, ngoài ra đối với Bình Bình thì yêu cầu càng nghiêm khắc.
Không cho phép nàng ầm ĩ cười to, cười hở cả răng; không cho phép khi
nói cùng nha hoàn thì cười cười để duy trì tôn ti khác biệt; không cho
phép tùy tiện vào thư phòng của Trương Hoán, ở đó không phải là chỗ nữ
nhân nên đến vân vân. Tóm lại là ăn mặc đi đứng mua bán cũng đều phải
coi trọng khiến cho nàng thậm chí ngay cả đi đường cũng không nổi.
Lúc này nàng muốn cùng Thôi Trữ về nhà mẹ đẻ, Bùi Oánh mà biết khẳng
định sẽ lại nói: “ Thôi Trữ về nhà mẹ đẻ thì không sao, nhưng tỷ làm sao có thể đi ra ngoài phủ ngủ qua đêm. Nếu bị người ta biết chắc chắn sẽ
nói Trương phủ chúng ta không có quy củ. Sáng mai đi cũng được.”
Nếu biết khẳng định sẽ gặp phải kết quả này thì làm sao mà nàng có thể
lại tự chui đầu vào lưới được? Bình Bình giả vờ không để ý cứ đỡ lấy
Thôi Trữ đi ngay, Thôi Trữ lại kiên định lắc đầu mà nói với nàng: “ Tỷ
phải tôn trọng Đại tỷ, muội chờ tỷ một lát.”
Bất đắc
dĩ, Bình Bình đành phải ấm ức đi vào nhà phía trong. Chỉ chốc lát liền
thấy nàng hoan hỉ vô hạn chạy trở lại, từ xa đã cười nói: “ Nghe nói phu nhân của Nguyên Thị Lang bị bệnh nặng, nàng ta đặc biệt chạy đi thăm
nên không có mặt trong phủ. Tỷ đã nhờ Tôn đại nương chuyển lời giúp mình một tiếng.”
Thôi Trữ biết thế đã là rất khó cho nàng
nên cũng không khuyên nữa. Nàng liền mang theo Bình Bình cùng nhau về
nhà mẹ đẻ thăm cha. Đoàn người đi tới cửa bên đằng trước, một chiếc xe
ngựa rộng rãi đã sớm chờ ở đây, mấy chục tên kỵ binh bảo vệ đã chờ ở
quanh xe ngựa.
Chúng nữ lên xe ngựa, phu xe vung roi lên. Những bánh lớn của xe ngựa chậm rãi lăn vòng nhằm hướng phường Tuyên Dương phi đi.
Bên trong xe ngựa Thôi Trữ một mực nhắm hai mắt, lần này đứa con trong
bụng nàng phản ứng rất lớn. Ngoài ra cảm giác ngồi xe làm nàng váng đầu
hoa mắt. Nàng yên lặng chịu đựng sự khó chịu trong lòng nên một câu nói
cũng không muốn nói. Bình Bình thì vén màn xe thành một khe rồi nhìn
chăm chú đến xuất thần vào kẻ đến người đi trên đường cái. Nàng là một
nữ nhân đam mê tự do, chưa bao giờ thích tự trói buộc mình, càng không
có những mưu kế của nữ nhân lục đục với nhau. Nàng càng giống như một
con thuyền nhỏ theo gió vượt sóng hướng tới biển cả. Khi nàng mỏi mệt,
nàng cũng bị khát vọng thúc giục trở lại bến cảng yên tĩnh. Con người
cũng như vạn vật thiên địa vậy, cũng trải qua thời ngây thơ, quá trình
thành thục thậm chí già yếu. Năm nay nàng đã không còn là người trẻ tuổi nữa, tâm trạng tuổi thanh xuân trước sau không cách nào thay thế được
sự thành thục về sinh lý. Khi ôm con của Bùi Oánh hoặc là Thôi Trữ,
thỉnh thoảng nàng cũng có một loại tình mẫu tử ảo tưởng rằng đó là con
của mình.
Nàng nghĩ rất đơn thuần, chỉ cần có thể sống
cùng Trương Thập Bát,chu toàn giấc mộng từ nhỏ của mình, còn muốn cùng
hắn sinh một con trai để bố con bọn họ mỗi ngày đều ăn món trứng gà rán
của mình.
Ngay cả tiểu thiếp Hoa Cẩm Tú của Trương Hoán cũng biết lão gia đã là nhân vật Đệ Nhất Thiên Hạ, nàng ta cũng thường
thường khuyên bảo Bình Bình, thân phận lão gia đã không giống như trước
nên phải hầu hạ cẩn thận, nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, nương theo tính
tình hắn.
Nhưng Bình Bình lại chưa bao giờ cho là như
vậy, nàng bướng bỉnh cho rằng những thân phận hư danh này đều là do
người khác áp đặt, đã khiến hắn cả ngày mỏi mệt không chịu nổi, vì sao ở trước mặt mình còn phải mang mặt nạ? Trương Hoán tận xương cốt vĩnh
viễn đều là sư huynh từ nhỏ đã cùng nàng nghịch bùn, chọc tổ chim, là
Trương Thập Bát sau khi lớn lên đã đồng ý ngày ngày ăn trứng gà mà nàng
nấu. Khi ở chung một chỗ cùng mình thì hắn mới có thể lại thực sự có
được sự nhẹ nhõm và niềm vui.
Xe ngựa lượn một vòng rồi tiến vào phường Tuyên Dương. Lại đi hai dặm thì xe ngựa từ từ bắt đầu
chậm lại. Bình Bình thấy đã đến Thôi phủ liền lay lay tay của Thôi Trữ.
Thôi Trữ lập tức tỉnh, dụi dụi mắt mà hỏi: “ Đến rồi sao?”
“ Đến rồi, muội cẩn thận một chút để ta đến đỡ cho muội.” Bình Bình dè
dặt đỡ Thôi Trữ đứng lên rồi cùng nàng chậm rãi đi xuống xe ngựa. Đại
quản gia Thôi phủ đã sớm chờ khá lâu ở trên bậc thang, thấy tiểu thư đã
trở về liền bước lên phía trước nghênh đón.
“ Lão gia căn dặn ta chờ ở chỗ này, ngài đang chờ tiểu thư tại thư phòng?”
Thôi Trữ nao nao “ Không phải cha ta bị bệnh sao? Làm sao lại ở thư phòng?”
Đại quản gia tự biết nói lỡ miệng bèn vội vàng giải thích: “ Lúc chiều
lão gia đã khá hơn một chút, không muốn nằm lâu trên giường nên sang thư phòng đọc sách!”