Một lúc lâu, Trương Hoán mới mỉm cười bảo: “ Muốn xuất thế tất
trước tiên phải nhập thế. Nếu như tiên sinh có hứng thú thì hãy thay ta
giáo dục vài con trai được không?”
Lý Bí ngồi xuống
nghỉ ngơi, Trương Hoán lại chắp tay đằng sau từ từ bước đi thong thả bên trong trướng. Hắn là người có lý trí rất mạnh, mọi việc mưu định rồi
thì sau đó mới hành động. Vừa rồi Lý Bí nói đều là về phương châm chính
sách quan trọng sau này. Nhưng hiện tại hắn vẫn mới chỉ vẻn vẹn là một
Binh Bộ Thượng Thư, còn có vô số việc cần hoàn thành, còn có rất nhiều
khúc xương cứng cần phải nuốt trôi. Suy nghĩ của Trương Hoán lại dần dần quay trở lại việc trước mắt, hắn đến Hà Bắc thì mục đích thật sự sẽ là
cái gì?
Lúc này, từ ngoài trướng vọng vào tiếng của một người thân binh bẩm báo “ Khởi bẩm Đô Đốc, phía Lạc Dương có tin tức đến.”
Tinh thần Trương Hoán đột nhiên phấn khởi, sở dĩ hắn vẫn luôn ở lại
Thượng Đảng chính là vì chờ tin tức Lạc Dương “ Mau mau bảo bọn họ đi
vào.” Hắn bước nhanh để trở về chỗ ngồi.
Chỉ chốc lát,
một vị Giáo Úy thám báo bước nhanh đến. Hắn lấy ra một phong thư, quì
một gối trình báo: “ Bẩm báo Đô Đốc, Thôi Khánh Công đã chết, ba ngày
trước Lạc Dương đã bị ta quân thu phục. Đây là thư của Lận tướng quân
gửi cho ngài.”
Một tên thân binh tiếp nhận thư đưa cho Trương Hoán, hắn vừa xé phong bì vừa hỏi: “ Bình định quân của Lý Sư Đạo như thế nào?”
Đây là điều duy nhất Trương Hoán không thể xác định. Thôi Khánh Công
vừa chết, chuyện lớn phản quân Lạc Dương liền coi như đã qua, sự diệt
vong là việc sớm muộn. Mấu chốt là Lý Sư Đạo, trong tay của hắn có vài
vạn tinh binh, người này lại cực kỳ giảo hoạt, một kẻ mà xử trí không
tốt có lẽ sẽ trở thành cái họa trong gan ruột.
“ Khởi bẩm Đô Đốc, Lý Sư Đạo sau khi phục kích quân Chu Thao liền trực tiếp đầu hàng Sở Thượng Thư.”
“ Chu Thao?” Trương Hoán ngẩn ra, hắn thật sự không biết Chu Thao lại ở trong quân Thôi Khánh Công, đây là có chuyện gì? Nhưng ý nghĩ này vừa
nảy ra liền tạm thời để sang một bên, điều hắn quan tâm là Lý Sư Đạo,
người này đầu hàng Sở Hành Thủy chưa chắc đã là chuyện gì tốt lành.
Trương Hoán liền mở thư ra, vội vã xem một lần. Sắc mặt trong nháy mắt
đại biến, cũng không ra khỏi dự liệu của bản thân, Sở Hành Thủy lại thu
nạp Lý Sư Đạo để tự mình dùng. Đây đã không chỉ có thể sẽ là hoạ nuôi
hổ, hơn nữa cũng để lộ tiềm thức của Sở Hành Thủy. Ông ta vẫn đang muốn
dựa vào quân binh đông nam, dùng quân Hoài Nam làm hậu thuẫn cho ông ta ở trong triều.
Trương Hoán từ từ để thư xuống. Chuyện
cũng không phải đơn giản như vậy. Khi mà đề cập đến lợi ích thiết thân
trước mắt của mình thì không ai sẽ dễ dàng buông tay, mà ngay cả chính
cậu ruột của mình cũng không phải ngoại lệ.
Quận Thượng Đảng Hà Đông tiếp giáp với Nghiệp Quận của đạo Hà Bắc. Men theo dòng
Chương Thủy đi về phía đông ước hơn ba trăm dặm là đến huyện An Dương,
thủ phủ châu của Nghiệp Quận. Huyện An Dương cũng là nơi cội rễ của Bùi
gia, cũng là trung tâm kinh tế, văn hóa của cả vùng Hà Bắc. Dân cư có
hơn chín vạn hộ, gần năm mươi vạn người.
Kiến trúc thời cổ không giống hiện tại. Không có một tòa nhà cao chọc trời chứa mấy
ngàn người, tuyệt đại đa số đều là nhà một tầng, với lại những nhà bậc
trung phần lớn là phủ trạch. Hơn nữa phong cách kiến trúc thời Đường chú trọng khí thế to lớn, phủ đệ các nhà quyền quý chiếm đất vài chục
khoảnh thậm chí mấy trăm khoảnh chỗ nào cũng có. Cho nên thành thị giống như Trường An có quy mô trăm vạn dân cư liền to hơn hắn rất nhiều đô
thị mấy trăm vạn dân cư ngày nay.
An Dương cũng là như
thế, năm mươi vạn dân cư tạo nên một chốn cực kỳ phồn hoa một thời. Có
quân đội Bùi gia hộ vệ, trong mười phần các nhà phú hộ của đạo Hà Bắc
thì bảy tám phần tập trung cư trú ở đây. Nhưng lúc này bên trong thành
An Dương cũng đã thành một nơi hỗn loạn, tin tức quân Hà Bắc binh bại
liên tục truyền về nay đã được đám bại binh xác nhận. Những nhà phú hào
vội vàng thu thập tất cả đồ tế nhuyễn trong nhà chuẩn bị trốn về hướng
Hà Đông hoặc là Sơn Đông. Trên đường cái lúc nào cũng có thể thấy được
những đội xe ngựa chất đầy tiền tài cùng nữ nhân chạy nhanh qua. Nhưng
chả mấy chốc làn gió chạy trốn này lại dịu đi.
Bởi có
lời đồn đại rằng mấy nhà ở phía nam thành chạy trốn nửa đường bị bại
binh cướp sạch, tiền tài cùng nữ nhân đều bị cướp đi, ngay cả tính mạng
đều không còn. Nhưng nguyên nhân thực sự làm cho tình thế ổn định lại có lẽ là do đại quân Lũng Hữu đã tiến vào Hà Bắc, đã ngăn chặn người Hồ
xâm lấn tại phía bắc Hàm Đan. Một lần bỏ trốn dù sao cũng tổn thất nặng
nề cho nên nếu quân Lũng Hữu đến, hơn nữa nghe nói có lẽ quân An Tây nổi tiếng thiên hạ đã tới càng làm cho người An Dương ổn định hơn. Còn như
quân Lũng Hữu tới sẽ tạo thành ảnh hưởng gì cho Bùi gia thì cái này
không phải là chuyện mà đám dân chúng trọc đầu bọn họ phải suy nghĩ tới.
Sáng sớm, Bùi Hữu có mấy chục tên thị vệ đi cùng dọc theo đường chính
dò xét. Trước mắt trong thành An Dương có hơn bốn vạn quân đội, lương
thực sung túc, thành trì cao lớn chắc chắn cho nên ông ta tuyệt không lo lắng thành trì sẽ bị người Hồi Hột tập kích đánh phá. Mặc dù như thế,
trong lòng Bùi Hữu có lẽ chưa từng có uất ức giống như hôm nay. Đại ca
qua đời liền tựa như xà nhà gãy lìa làm cho Bùi gia trong một đêm liền
từ đỉnh cao quyền lực bị rơi xuống nặng nề. Dị tộc xâm lấn càng như hoạ
vô đơn chí, hoàn toàn dập tắt ngọn lửa gia tộc mà Bùi gia đang chuẩn bị
lại thổi bùng lên. Từ khi quân Lũng Hữu tiến vào Hà Bắc một cách quy mô, Bùi Hữu liền biết thời huy hoàng của Bùi gia đã kết thúc.
Bùi Hữu bây giờ đã năm mươi lăm tuổi, ông ta là em ruột của Bùi Tuấn,
nhưng dung mạo so với Bùi Tuấn lại khác nhau rất lớn. Không chỉ có vóc
người tương đối nhỏ gầy, hơn nữa cũng thiếu hụt loại khí chất phong lưu
phóng khoáng của anh trai. Ông ta giống như một tiên sinh trong màn
trướng toàn thân tràn đầy một loại phong thái khôn khéo của thương nhân. Từ mười năm trước ông ta lấy thân phận Thứ Sử Ngụy quận được điều vào
triều đình nhậm chức Hộ Bộ Thị Lang kiêm Độ Chi Sứ, hiện lại nhậm chức
Lại Bộ Thị Lang vẫn luôn nắm giữ được quyền kinh tế và nhân sự của triều đình.
Lần chạy về Hà Bắc này mặc dù sẽ ảnh hưởng đến
công việc trong triều, nhưng dù sao ông ta cũng là nhân vật số hai của
Bùi gia, đứng trước nguy cơ mà Bùi gia đã mấy chục năm không gặp thì ông ta chỉ có thể trước hết nhìn tới lợi ích của gia tộc.
Bùi Hữu đi chầm chậm không mục tiêu trên đường cái để dò xét, tình cảnh
người hô ngựa hý, khắp nơi chật ních đám người kinh hoàng như mấy ngày
trước đã không còn. Trên đường cái rất vắng vẻ, mấy đại tửu lâu nổi danh cũng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, chỉ ngẫu nhiên có mấy người
người đi đường vội vã dọc đi theo chân tường, trong tay mang theo toàn
là các bọc gạo và lương thực.
Bùi Hữu đi một vòng, trong lòng cảm giác cực kỳ mất mát liền phất tay bảo: “ Mọi người trở về đi thôi!”
Đột nhiên từ phía sau vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập. Bùi Hữu kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một người kỵ binh từ phía cửa thành chạy như bay mà đến. Khi đi đến gần, hắn nhảy xuống ngựa lớn tiếng bẩm báo: “ Khởi
bẩm Thị Lang, Binh Bộ Thượng Thư Trương Hoán dẫn theo hơn hai vạn quân
đã đến cách mười dặm. Ông ta sai người báo lại là muốn gặp Thị Lang.”
Bùi Hữu thất kinh. Trương Hoán làm sao chưa trở về kinh? Lại đến Nghiệp Quận của mình, nhưng vừa nghĩ lại thì ông ta liền lập tức hiểu được nên do dự một lúc liền nói với con trưởng Bùi Minh Lễ ở bên cạnh: “ Con đi
thay cha đón Trương Thượng thư đến trong phủ. Hãy nhớ lấy! Chuyện liên
quan đến tương lai Bùi gia chúng ta, con nhất thiết không thể thất lễ
với ông ta. Hãy nói cho Bùi Đạm Danh, hoàn toàn không thể xuất binh ngăn cản, ông ta muốn mang theo bao nhiêu quân đội tùy tùng đều được.”
Dặn dò nhiều lần xong, Bùi Hữu mới xoay người về phủ trước. Lúc này ở
bên ngoài cửa thành phía bắc, một đội quân lớn đã có thể thấy được từ
xa. Tinh kỳ phấp phới, dàn thành trận như mây đen kéo tới ngang trời.
Trương Hoán cưỡi trên một con chiến mã Đại Thực cực kỳ hùng tráng, hắn
giơ tay che trán nhìn ra xa tới thành An Dương cao ngất nguy nga kéo dài đến mấy chục dặm. Ngoại trừ thành Trường An và thành Lạc Dương ra thì
hắn còn chưa từng thấy thành trì nào có quy mô vượt qua nó. Trương Hoán
không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu than thở: “ Thực là một tòa thành kiên cố!”
Lý Bí ở bên cạnh cũng vuốt râu thở dài mà nói: “ Nơi
này chính là chốn cơ nghiệp của Viên Thiệu thời Hán mạt. Hắn làm mất căn cơ vô cùng tốt. Hai mươi mấy năm trước An Khánh Tự lại định đô ở chỗ
này nên gia cố thành trì cho cao hơn. Năm đó Ngư Triêu Ân chỉ huy sáu
mươi vạn đại quân chính là thua ở dưới thành. Ta khổ công khuyên mà Tiên Đế không nghe, lấy hoạn quan làm tướng quân để cai quản thì làm sao có
thể không thua được?”
Trương Hoán liếc mắt nhìn ông ta chỉ cười mà không nói. Lúc này từ đằng xa đã có mấy trăm kỵ binh đang
phi nhanh mà đến đây với tiếng hò la ầm ĩ. Người cầm đầu là một viên Đại tướng khôi giáp sáng ngời. Trương Hoán biết người này, đúng là đầu lĩnh thám báo Bùi Đạm Danh trước đây của Bùi Tuấn. Hiện tại hắn nhậm chức An Dương Binh Mã Sứ, thống lĩnh bốn vạn quân của Bùi gia ở lại An Dương.
Sắc mặt hắn bình thản, không thể hiện bất cứ điều gì. Bên cạnh hắn chính là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi mặc một bộ áo bào trắng, vóc người
cao dong dỏng với phong thái khôi ngô, trên mặt thường trực nụ cười
khiêm tốn. Đây là con trưởng Bùi Minh Lễ của Bùi Hữu, hiện nhậm chức
Huyện lệnh An Dương. Năm đó khi Trương Hoán mang theo Bùi Oánh quay về kinh để thành thân thì Bùi Minh Lễ cũng có mặt, cũng kính rượu với hắn. Có điều là Trương Hoán đã quên hắn, nhưng khi thấy nét mặt của hắn có vài phần giống như Bùi
Tuấn thì liền biết hắn cũng là con cháu Bùi gia.
Hắn
thúc ngựa tiến lên, lập tức ôm quyền thi lễ thật thấp với Trương Hoán
rồi nói: “ Huyện lệnh An Dương Bùi Minh Lễ tham kiến Trương Thượng thư.”
Trương Hoán đột nhiên nhớ lại hắn chính là con của
Bùi Hữu, liền hơi hơi gật đầu cười nói: “ Ta nghe Bùi Oánh nói qua, khắp gia tộc của nàng mà viết chữ cực đẹp thì chỉ có Minh Lễ.”
Chỉ nói qua một câu chuyện phiếm liền phá tan cảm giác đe dọa của đại
quân tới gần, cứ như thể hắn đến đây thăm người thân. Thiện cảm của Bùi
Minh Lễ đối với hắn lập tức tăng nhiều, nụ cười khiêm tốn lúc trước cũng đã biến mất mà trở thành một nụ cười mỉm tự nhiên từ trong lòng “ Lời
của Oánh muội đúng là nói ngược, chữ của ta hiển nhiên không bằng người
nên chưa bao giờ dám ký tên mà chỉ dùng ấn triện để giám định. Cho nên
người được gọi là Bùi ấn triện này là ta. “
Trương
Hoán ngửa đầu cười to “ Minh Lễ cũng thú vị!” Ngay cả Bùi Đạm Danh bên
cạnh sắc mặt bình thản cũng không nhịn được mà hơi mỉm cười. Tiếng cười
của Trương Hoán dần dần ngừng lại,hắn nhìn qua về phía sau liền hỏi: “
Nhị thúc có đang ở tại An Dương?”
“ Phụ thân đang ở trong phủ, chỉ là trong người không khỏe nên mệnh ta đến đây nghênh đón. Xin Trương Thượng thư thứ lỗi!”
Bùi Minh Lễ hơi hơi hạ thấp người, khom lưng thi lễ rồi nói: “ Xin Trương Thượng thư theo ta vào thành.”
“ Xin mời!”
Đại quân liền tạm trú bên ngoài thành An Dương, ba nghìn thân binh
nghiêm mật hộ vệ chủ soái thẳng đường vào thành An Dương. Phủ đệ chính
của Bùi gia ở phía nam thành rộng ước năm trăm khoảnh được xây bức tường càng chắc chắn cao lớn hơn. Một con hào rộng năm trượng vây quanh phủ
trạch, bên trong phủ trạch các loại kiến trúc trùng trùng điệp điệp sâu
không lường được. So với Trương phủ năm đó thì còn rộng rãi gấp mấy lần. Trên vạn người trong tộc của Bùi gia cùng gia nhân ở trong đó, giống
hệt một tòa thành trong thành.
Sau khi vào Bùi gia, chỉ có ba trăm kỵ thiết vệ bảo vệ đi theo Trương Hoán. Có Bùi Minh Lễ dẫn
đường, cứ dọc theo một con đường lớn thẳng tắp rợp kín bóng cây cổ thụ
rồi mọi người dừng trước một tòa kiến trúc năm tầng cao lớn. Cửa lớn đã
mở rộng, một loạt con cháu Bùi gia cung kính đứng ở hai bên nghênh đón.
“ Trương Thượng thư, đây là đại lễ đường gặp mặt của Bùi gia chúng ta. Phụ thân đang chờ ở bên trong, xin đi theo ta.”
Vừa nói, Bùi Minh Lễ dẫn Trương Hoán qua cổng lớn đi về phía một tòa
kiến trúc hơi nhỏ ở bên trái. Trương Hoán vừa đi vào cửa lớn đột nhiên
nghe thấy Bùi Đạm Danh đi bên cạnh nói nhỏ: “ Trương Hoán. Cửa lớn của
đại lễ đường Bùi gia đã hai mươi năm qua mới mở ra lần đầu tiên. Ngươi
phải biết rằng Bùi gia chúng ta đã đưa ra thành ý lớn nhất.”
Trương Hoán quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, cũng cười nhạt mà bảo: “ Làm sao ngươi biết ta không có thành ý lớn nhất?”
Bùi Minh Lễ dẫn Trương Hoán tới trước phòng khách quý, đẩy cửa ra rồi
nói: “ Phụ thân của ta đang chờ ở bên trong, mời Trương Thượng thư!”
Trong phòng không lớn, bố trí cực kỳ gọn gàng. Trên tường trắng như
tuyết nổi bật một bức thư pháp của Nhan Chân Khanh, góc đối diện bày hai cái sập. Trên mỗi cái sập một cái bàn con, trên bàn con có đặt một cái
bình hoa nhỏ được làm bằng ngọc Phỉ Thúy nguyên khối điêu khắc thành.
Một gốc cây hoa mai trắng nhạt đang nở rộ làm cho cả căn phòng tràn ngập một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Trương Hoán đi vào phòng, Bùi Hữu đã chờ khá lâu cười ha hả. “ Khứ Bệnh là lần đầu tiên tới Bùi phủ chúng ta đó!”
Trương Hoán tiến lên khom người thi lễ “ Trương Hoán xin làm lễ ra mắt Nhị thúc.”
“ Không cần đa lễ, đến đây cứ coi như mình trở về nhà.” Bùi Hữu khoát
tay mời Trương Hoán ngồi xuống, hai thị nữ đi vào mang trà cùng điểm tâm cho bọn họ.
Bùi Hữu nâng chung trà lên hớp một ngụm,
khóe mắt hơi hơi ngước lên từ chén trà nhanh chóng nhìn lướt qua mặt
Trương Hoán. Ánh mắt ông ta nheo lại rồi để chén trà xuống, sau đó thở
dài mà nói: “ Lần này Hồi Hột cùng Khiết Đan liên hợp xâm nhập phía nam
đánh cho chúng ta trở tay không kịp. Ta nghe Gia chủ nói ngươi từng nhắc nhở qua cho ngài, nhưng ngài không ý thế cho nên mới lâm vào tình trạng này hôm nay. Mất đất nhục quốc, trăm năm danh dự của Bùi gia chúng ta
lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Ngay cả Gia chủ cũng vì chuyện này
đến xúc động phẫn nộ mà chết, ai!”
Trương Hoán khẽ
cười một tiếng liền nói: “ Nhị thúc không cần tự trách, chuyện cũng
không nghiêm trọng như Nhị thúc nghĩ đến. Hai mươi vạn tinh binh Lũng
Hữu chúng ta đã kịp thời chạy tới, cắt đứt đường về của Thác Bạt Thiên
Lý. Thời khắc càn quét Hồ Tù ( tù trưởng các bộ lạc xứ Hồi Hột ) sắp
tới, huống hồ Nhị thúc đã kịp thời sơ tán dân chúng làm cho Hà Bắc tổn
thất cũng giảm đến thấp nhất. Chỉ cần con người không có việc gì thì tóm lại là nhà cửa ruộng vườn có thể gây dựng lại. Cho nên lần này ta đến
đây chính muốn cùng Nhị thúc thương lượng một lần về lúc giao thời của
Bùi gia sau khi nhạc phụ qua đời.”
Gian phòng không
khí lập tức liền lắng đọng lại. Bùi Hữu hoàn toàn không nghĩ tới Trương
Hoán lại mở lời đúng là thẳng thắn như thế, trực tiếp làm rõ ý đồ đến
đây. Hắn là con rể, việc nội bộ của Bùi gia thì hắn không có quyền hỏi
đến, cho nên hắn chỉ có thể nói vấn đề địa vị của Bùi gia trong triều
đình. Bùi Hữu đột nhiên bắt đầu ho khan kịch liệt, ông ta vội vàng uống
xong vài ngụm cho hết chén trà mới rốt cục ngừng ho khan. Bùi Hữu thở
hơi hổn hển mà tự giễu: “ Không được, cả người mới già liền cảm giác rất rõ thân thể suy yếu, cứ hơi động liền ho khan đến phát ốm.”
“ Bùi Thị Lang đang lúc trung niên, tại sao lại nói đã già?” Nụ cười
mỉm trên mặt Trương Hoán chỉ một thoáng liền biến mất, sắc mặt của hắn
trở nên nghiêm túc khác thường, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Bùi Hữu
rồi nói chậm rãi: “ Ta cho là chức Hữu Tể Tướng tương lai của Đại Đường
vẫn hẳn là do Bùi gia đảm nhiệm, cá nhân ta ngả về phía Bùi Thị Lang.”
Lưng Bùi Hữu cũng dường như cứng lại, ông ta đương nhiên biết thâm ý
của Trương Hoán khi nói từ “ tương lai” . Nói cách khác trong sắp xếp
chính trị tương lai của hắn thì có lẽ Bùi gia được đặt lên hàng đầu. Quả thật bởi vì là trước mắt Bùi gia mặc dù thất bại, nhưng ở trong triều
thì thế lực vẫn mạnh nhất, vẫn không ai bằng. Nhưng một nguyên nhân quan trọng hơn, Trương Hoán muốn làm giao dịch cùng Bùi gia để ủng hộ hắn
lên ngôi.
Trong lòng Bùi Hữu xoay chuyển vô số ý nghĩ,
với thực lực bây giờ của Trương Hoán thì Thôi Tiểu Phù gây trở ngại đã
chỉ là bọ ngựa đấu xe. Chỉ cần hắn không truy cứu việc Thái Tử Dự chết
thảm trong sự biến đoạt cung năm đó là trong tôn thất sẽ có rất nhiều
người đều ủng hộ hắn lên ngôi. Huống hồ Thôi Viên sau khi bại thì Thôi
đảng từng vô cùng cường đại liền lập tức như tan đàn xẻ nghé. Vết xe đổ
cũng không xa, hiện tại Bùi Hữu lão có thể nắm chắc mà vỗ ngực cam đoan
được bao nhiêu phần rằng Tướng Quốc đảng vẫn đang đoàn kết rất chân
thành?
Bùi Hữu làm Hộ Bộ Thị Lang kiêm Độ Chi Sứ năm
năm, tính toán chính xác đã trở thành một mặt mạnh của ông ta. Bằng vào
trí óc siêu hạng của mình thì lập tức liền suy tính ra Trương Hoán lấy
địa vị Hữu Tể Tướng để trao đổi, vậy điều kiện được đưa ra cũng không
phải chỉ vẻn vẹn đơn giản yêu cầu Bùi gia ủng hộ hắn lên ngôi như vậy.
Ông ta hít một hơi thật sâu rồi cũng hỏi han thẳng thắn: “ Vậy ngươi cần Bùi gia chúng ta làm gì đây?”
Trương Hoán cười cười, đột nhiên chuyển đề tài. Hắn hởi lại: “ Bùi Thị
Lang cho rằng Chu Thử loạn Thục Trung, Thôi Khánh Công làm loạn Trung
Nguyên. Còn có Lý Chính, Lý Hoài Quang, Vi Đức Khánh, Lý Hi Liệt
.v..v... Nguyên nhân nào khiến cho những quân phiệt này liên tục nổi
lên?”
“ Cái này ...” Bùi Hữu có hơi do dự, vấn đề này
ông ta đã từng thảo luận qua. Chỉ là lúc ấy khi thảo luận thì đặt đại
quân Lũng Hữu của Trương Hoán ở vị thứ nhất trong các quân phiệt. Vấn đề này Gia chủ từng quả quyết hạ kết luận, nguyên nhân quân phiệt địa
phương liên tục xuất hiện nằm ở chỗ thế gia khống chế quân đội.
Đột nhiên, Bùi Hữu rốt cục biết rõ ràng điều kiện mà Trương Hoán sẽ đưa ra là cái gì .
“ Đào nhị lang, phi nhanh hơn một chút.”
“ Vâng! Lão gia “
Một người phu xe kềnh càng thét to vài tiếng, liền vung lên vút mấy
roi. Ngọn roi nổ vang một tràng trên không trung làm cho mấy con ngựa
kéo hoảng sợ không thôi vội tăng tốc độ xe nhanh hơn. Xe ngựa bắt đầu
phi nhanh về hướng Đại Minh Cung.
Trong xe ngựa Lý Miễn nhắm mắt trầm tư, hắn đang suy nghĩ chọn người làm Tông Chính Tự mới.
Lý Cầu đã không thể đảm nhiệm chức vụ cực kỳ trọng yếu này, hắn đã hoàn
toàn phản bội lại mình và Thái Hậu. Không ngờ ở giữa triều đình công
khai tuyên bố Trương Hoán chính là con của Thái Tử Dự làm cho Thái Hậu
vô cùng tức giận.
Loại hành vi tùy tiện vô sỉ hoàn toàn phá bỏ sự thăng bằng yếu ớt trong triều, xé rách nốt cả tấm màn che
cuối cùng của triều đình, loại hành vi không chỉ có người của Thái Hậu
đảng cảm thấy phẫn nộ, mà ngay cả người của Tướng Quốc đảng cùng với
Trương đảng cũng thấy quá trơ trẽn.