Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 68: Chương 68: Bao vây




C ái gì mà quan phụ mẫu được bách tính kính yêu?

Trong nháy mắt những người này chỉ hận không thể ăn gan uống máu hắn, cho nên nói lão bảch tính là dễ dàng bị kích động nhất.

Quân đội đóng quân: ליאון đùn đẩy đoàn người, lớn tiếng gào thét nhưn không ăn thua gỉ cả, tiếng khóc của trẻ con truyền tới, khắp nơi đều là một mả rối bời, thế nhưng những thanh âm này đến lỏ tải Vương Kỹ Chấn lại vô cùng thoải mái.

Lý Húc nhìn về phía Vương Kỳ Chấn, “Cái này. Sẽ không gây ra chuyện gì chứ?”

Vương Kỳ Chấn hận không thể gây ra chuyện, cứ náo loạn như thế, Mẫn Hoài cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng đừng mơ trốn được việc bị xử phạt. Mẫn Hoài với Vương gia không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.

“Tránh ra, tránh ra.”

“Tránh ra.” Trong đám người truyền tới thanh âm, mấy người giương một cái nổi lớn đi đến. “Đây là muốn làm gì thế?” Mọi người nhỏ giọng nghị luận. “Đem nấu tên cẩu quan kia.”

Có người kêu một tiếng.

“Đúng, nấu, nấu hắn, kéo hẳn ra ngoài nấu...”

Đám người lập tức vui mừng, ônào nép vào hai bên, để cho người|ါးfa sau dem nổi lớn lên, saũ đó có người bắt đấu reo hò thêm nước vào trong nổi lớn.

Vương Kỳ. Chấn rất hài lòng, đây chính là kết quả mà hắn sắp xếp, căn bản không cẩn đến khi triều đình thẩm vấn Mẫn Hoài thì hẳn cũng sẽ bị trăm họ ném vào nổi lớn.

Hôm nay... chính là ngày giỗ của Mẫn Hoài. Cũng là ngày tốt đẹp của Vương Kỳ Chấn hẳn.

Vương Kỳ Chấn kéo Lý Húc đến chỗ yên tĩnh thấp giọng nói: “Không bằng chúng ta chiã nhau ra hành động, ngươi đến Cố gia tìm chững cứ, ta ra khỏi thành đi lấy chỗ lương thực kia, tránh cho Hàn Chương đột nhiên đổi chủ ý muốn che chở cho cậu của hắn.”

Lý Húc cảm thấy cái chủ ý này vô cùng hạy, đem so sánh Hàn Chương và già trẻ Cố gia, đương nhiển Cố gia dễ dàng đối phó hơn, Vương Kỳ Chấn nguyện ý xung phong xông trận thì cứ để cho hắn đi làm.

Lý Húc khom người nói: “Điệt nhi đều nghe theo thúc”

Vương Kỳ Chấn cười, giơ tay vỏ mạnh lên vai Lý Húc, sau đó mang người ra khỏi thành, Lý Húc nhìn bóng lưng Vương Kỳ Chấn lộ ra vẻ tươi cười.

Bất kể như thế nào, cuối cùng lấy được lợi ích vẫn là Lý gia. “Đi, “ Lý Húc phân phó nói, “Đến Cố gia”

S. nhà họ Cố bị gõ, quản sự đem chuyện Lý Húc đến truyền tới phòng Cố lão thái thải.

Cố tam thái thái giống như con gà xù lông cánh đứng lên, “Ta đã nói là có chuyện mà, quả nhiên là như thế sao? Quan phủ đã đến nhà bắt người rồi”. Nói rồi nhìn về phía Cố tứ thái thái, “Tứ đệ hojtt, muội nói thế nào đây?”

Bình thường không thấy bà ta nói chuyện, đến thời khắc mấu chốt chỉ biết báo

tang, Cố lão thái thái chán ghét nhìn Cổ tam thái thái một cái, “Im miệng, bây giờ không phải lúc cho ngươi nỗi chuyện”

Cố tam thái thái vừa ủy khuất vừa kinh ngạc, ngượng ngùng ngồi lại xuống ghế, dùng khăn lau khóe mắt, không dám nói cái gì nữa.

Cố lão thái thái nói: “Bọn họ muốn làm gì? Cố gia cհնոց tạ không an không chức, bên trong nhà trong lại toàn là nữ quyến, nếu là đễn làm khách, hôm nay trong nhà không tiện, nếũ là tới lục soát thì phải có văn thư của quan phủ đưa ra đây.

Chẳng qua có hai câu liền muốn nhốt hắn ở bên ngoài cửa, nhưng hẳn là có chuẩn bị mới tới.

Lý Húc mặt không biểu tình, “Bẩm báo Cố lão thái thái, chỉ cân đem đổ mà Mản đại tiểu thư đem từ Mẫn giạ mang đến giao ra đây, chúng ta cũng sẽ không vào cửa ಕ್ಲಿ rầy Cố gia.” Nói rôi dừng một chút, “Cố gia là hương thân đại hộ của Trấn iang, ngày sau quan phủ còn phải dựa vào nhiều hơn, Cổ lão thái thái từ trước đến giờ thẩm minh đại nghĩa, lời thừa thãi ta cũng không nói nữa.”

Lý Húc nói rồi vung tay lên, phó tướng trẻ tuổi lập tức bước lên trước, đi theo sau lửng hẳn là một đội nhân mã.

Trên mặt Hạnhân Cố gia lộ vẻ sợ hãi.

R.Húc khẽ mỉm cười, ngước đầu, hưởng thụ cảm giác gió nhẹ thổi tới trên mặt

“Các ngươi có thể đi vào”

Không biết từ nơi nào truyến đến thanh âm non nớt. Lý Húc không khỏi cúi đấu tìm kiếm.

Một khuôn mặt trắng ngẩn mịn màng lập tức xuất hiện trước mắt hắn, mắt Lý Húc lập tức sáng lên, cẩn thận quan sát tiểu cô nương xinh đẹp, không biết là qua bao lâu, Lý Húc mới hoàn hồn lại, tiểu cô nương kia cũng đang nói nốt nửa câu sau, “Ta nói có đúng không? Lý công tử?”

Mặt Lý Húc đấy vẻ mê muội, căn bản hắn hưa nghe thấy cô nương này nói những gi? “Nàng là ai? Cố đại tiểu thư?” Lý Húc hoàn toàn quên mất mình muốn tới để làm gi.

Phó tướng bên cạnh không nhịn được mà ho một tiếng, Lý Húc mới thu hồi lại nụ cười trên mặt, “Cố lão tháỉ thái nói thế nào rồi? Là để cho chúng ta đi vào lùng bắt, hay là đem đồ giao ra?”

Lý công tử nghe không hiểu lời ta nói sao?” Lang Hoa trong thanh âm còn mang theo đẩy sự không kiên nhẫn, nàng không muốn phí lời nói chuyện với loại người như Lý Húc.

Trong chớp mắt, sắc mặt Lý Húc đột nhiên khó coi, dường như là bị người ta vạch rõ điểm yếu trước mặt mọi người.

Làm sao hắn lại nghe không hiểu một tiểu cô nương nói chuyện chứ, chẳng qua là...

Lý Húc cúi đầu nhìn xuống, không biết thế nào lại nhìn thấy được bóng dáng của mình vô cùng xấu xí ở trong cặp mắt trong suốt của Cố đại tiểu thư.

Cố đại tiểu thư không nói lời nào, loại ánh mắt khinh bị đó nhìn qua khiến cho hắn cả người phát rét, dưỡng như tất cả mọi bí mật của mình đều bị nấng biết được.

“Lý công tử, lão thái thái nhà ta đã để cho người đi mời Mản đại nhân và Hàn n sử, chỉ cẩn trong bọn họ có một người tới thì Cố gia sẽ phối hợp kiểm tra với triều đình.” “Lý công tử ngài nói có đúng hay không, nhiều người như vậy đi vào Cố gia thì cẩn phải có một người làm chứng, đừng giống như đại nhân Vửơng Nhân Trí đó, lục soát qua loa một trận rôi vô thanh vỗ tức mà đi”

Ngữ điệu lạnh lùng giống như lưỡi đao bổ về phía người ta, cho dù hắn đứng ở chỗ này cùng cảm thấy ỷ lạnh sâu sắc.

Cửa Cố gia mở ra, đình viện sạch sẽ đã xuất hiện ở trước mắt hẳn nhưng lại khiến cho hắn có loại cảm giác sắp xông vào đầm rồng hang hổ.

Phó tướng bên cạnh nhìn thấy Lý Húc do dự không quyết lập tức nhíu mày lại. Lý đại công tử sẽ không bị một nữ hài tử hù dọa đó chứ?

Việc cha con Vương Nhân Trí thua ở trong tay Mẫn Hoài là chuyện mọi người đều đã biết, nhưng đó là trước đây, tình thế bây giờ đã thay đổi rồi.

Cố gia nhất định cho là Hàn ngự sử sẽ đứng về phía Mẫn Hoài, đó chính là sai hoàn toàn.

Hàn ngự sử và hắn đều là vì Thái tử, làm ra chuyện hôm nay chính vì muốn hại chết Mẫn Hoài, làm sao có thể nói giúp cho Cố gia và Mẫn Hoài được?

Cố Lang Hoa cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, căn bản không hiểu được thế gian hiểm ác, tiểu cô nương như vậy ở bên trong nhà trong để cho người khác cưng chiều thật tốt sống qua ngày là được, sao lại đến động vào những chuyện này làm gi?

Thật sự coi mình được Phật Bồ tát điểm hóa, tới làm ra vẻ thần thông sao?

Lý Húc cười nói: “Như thế cũng tốt, vậy thì mời Hàn ngự sử tới đây đi!” Đây chính là chuyện mà hẳn cấu cũng không được.

Cố tam thái thái nghe nói đến chuyện bên ngoài cơ hổ như muốn ngất đi. Lấn này Cố gia xong rối, quạn binh từ đâu đến cửa như thế, chỉ cẩn nghĩ chút thôi là bà ta đã bị doạ cho tay chân run rẩy, Cố Lang Hoa còn thật sự cho rằng quan binh không tra ra được cái gì sao?

Trong rương hòm của bà ta vẫn còn để mấy tờ biên lai cầm đổ và biên lai vay nợ, vạn nhất bị ra thì phải làm như thế nào mới tốt?

Cố tam thái thái nhìn về phía Thu Đường bên cạnh, đứng lên lại lắc lư mấy bước. Thu Đường kinh sợ hô lên, “Thái thái, thái thái, người làm sao thế?” Cố tứ thái thái vừa muốn bước lên trước xem, Cố lão thái thái đã liếc Cố tam thái thái một cái, lãnh đạm nói: “Con dâu ba cơ thể không thoải mái thì đi về nghỉ ngơi di.”

Cố tam thái thái như được đại xá, lập tức tiến lên cáo lui.

Cố tứ thái thái rốt cuộc cũng hiểu vì sao cha con Vương Nhân Trí lại dẫn binh đến kê biên tài sản của điển trang, người đảm đương ở phía trước là Lang Hoa.

Bà không khỏi lo lắng cho Lang Hoa, “Hay là con đi xem một chút...”

“Không phải vội.” Cố lão thái thái nói, “Nơi này là Cố gia, chỉ cần lão thái thái ta còn sống thì không có kẻ nào dám động đến một sợi tóc của Lang Hoa cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.