ang Hoa ရိုဇုံ được Mãn Giang Thân ở của thùy hoa, thân tình Mản Giang Thần có chủt hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt, môi mỉm chặt lại, dường nhữ chỉ cẩn thoáng buông lỏng thì sẽ bật khóc ra.
“A Thẩn” Lang Hoa giơ tay ra. Mẫn Giang Thân lập tức nắm lấy, ngón tay của nàng lạnh như băng. Lang Hoa nói: “Đi thôi, hãy đến phòng ta nói chuyện trước đã” Mẫn Giang Thân gật gật đầu, “Ta... đi thỉnh an lão thái thái trước đã”
A Thẩn cho dù tới chỗ nào cũng lễ phép chu toàn, Lang Hoa có lúc không khỏi cảm thán, nàng ấy cứ quy quy củ củ như thể có quá vất vả không?
Hai người đi đến phòng Cố lão thái thái, nửa đường gặp Cố đại thái thái.
Cố đại thái thái cẩn thận nhìn về phía Mẫn Giang Thẩn, “Đây là thế nào vậy? Trong nhà tất cả đều tốt chứ? Sao mẫu thân của con lại không cùng con đến đây?”
Mẫn Giang Thẩn cũng không nhịn được nữa, rớt nước mắt, “Con... mẫu thân của con ở lại nhà xử lý...”
Vừa nói như thế, mọi người đều biết xảy ra chuyện gì rõi.
Cố đại thái thái ôm Mẫn Giang Thân vào trong lòng, “Hài tử đáng thương, được rối, được rổi, đừng khóc nữa, ta kểu người thu dọn phồng một chút, hai ngày này con ở lại Cố gia đi.
Mẫn Giang Thần lắc lắc đẩu, “Con nói với Lang Hoa mấy câu, lát nữa sẽ đi luôn, trong nhà loạn như thế, con phải đi về giúp mẫu thân.”
Cổ đại thái thái chỉ đành than thở,
Lang Hoa cùng Mẫn Giang Thẩn thỉnh an Cố lão thái thái, rồi hai người nắm tay nhaũ đi vào phòng nói chuyện.
Mản Giang Thân ngôi trên giường mểm, tay có chút run rẩy như cũ, mặt đẩy thân tình lo lắng.
Lang Hoa dặn dò A Mạt, “Mau đi bưng ly trà nóng tới đây”
Uống nửa ly trà, Mẫn Giang Thẩn mới ổn định lại một chút, “Biểu ca ta. dẫn người tiến vào nhà... lật tung nhà lên một lượt, còn có Hàn ngự sử đó, nói là đã dâng bản tấu rồi... ta thật sự rất sợ hãi.”
Lang Hoa ngồi xuống bên cạnh Mẫn Giang Thẩn, “A Thẩn, tỷ đừng lo lắng, tất cả sẽ ổn thôi.”
Mån (ပ္ရဖူ Thân gật gật đầu, nhìn về phía nha hoàn sau lưng, “Lang Hoa, lấn này ta tới là có chuyện muốn cẩu xỉn muội. Ta có một cái hộp, hay là muội giúp ta cất đi. trong nhà ta loạn thành một khối như thế, không thể giữ được.”
Tiểu nha hoàn ôm thật chặt cái hộp, dường như sợ cái hộp bị người khác đoạt đi.
Lang Hoa đáp ứng, “. Được, muội giúp tỷ thu lại trước” Cũng không hỏi trong cái hộp kia rốt củộc cỏ thứ gì.
Mẫn #ಣ್ಣ: không biết nói cái gì cho phải, “Lang Hoa, thật là cám ơn muội, nếu như ông có muội, cả nhà chủng ta không biết phải làm sao mới tốt. Ta... trong lòng ta rất cảm kích muội”
“Đừng nói như vậy, “Lang Hoa nhìn ánh mắt có vẻ sợ hãi của Mẫn Giang Thẩn, A Thận, tỷ yện tậm, ே luận phát sinh chuyện gì thì muội cũng sẽ giúp tỷ, chúng ta là vịnh viên là tỷ muội.” Nàng không thể nhìn Mẫn gia rơi vào kết cũc như thể nữa, không thể lần nữa mặc cho A Thân chết thảm, đây chính là chuyện nàng phải làm.
Chuyện này nàng nhất định phải làm. Cho dù có thể là nàng sẽ thất bại, nhưng nàng vẫn muốn dốc hết toàn lực như cũ.
Thu Đường như một làn khói chạy đến bên cạnh Cố tam thái thái bẩm báo, “Nô tỳ
nhìn thấy rõ Mẫn đại tiểu thư nhờ Đại tiểu thư giúp đỡ, giữ một cái hộp gỗ đàn tử ở
trong phòng Mẫn đại tiểu thư còn nói. Hàn tướng quần dẫn người đền Mẫn gia
還 đỗ. Người nói, thứ Hàn tướng quân muốn üm có phải lẫ cái hộp đó hay ông?”
Cố tam thái thái nghe cẩn thận, tìm cái hộp thì không hẳn, là tìm chứng cớ Mản {{ဗူး tham ô, nếu như có tài sản không rõ lai lịch, Mẫn Hoài nhất định sẽ bị cách chức điều tra.
Cố Lang Hoa lấy đâu ra lá gan mà lại dám giúp Mẫn gia nhận đổ vào lúc này?
“Không thể để cho Mẫn gia liên lụy đến chúng ta.” Cố tam thái thái nhíu mày, “Ta ոցաoc 酱 muốn xem xem trong cái hộp kia rốt cuộc là những thứ gì?”
Thu Đường kinh ngạc, “Cái đó. Đại tiểu thư bảo vệ, không cho chúng ta xem. Nên làm thế nào ạ?
Cố tam thái thái nhất thời tình táo tinh thần, “Vậy chúng ta liên tự mình đi tìm.”
Lang Hoa cùng Mận Giang Thần nói chuyện một hôi, đang muốn đưa nàng ra cửa, hạ nhân Mẫn gia lại tới bẩm báo, “Đại tiểu thư, thái thái kêu nô tì nói với người, người tạm thời ở lại Cố gia, chờ đến khi trong nhà thu xếp ổn thỏa rồi lại tới đón người trở về.”
Vẻ hông hào trên mặt Mân Giang Thân lập tức biến mất sạch sẽ, nàng trước nay luôn ôn hoà, cũng không nhịn được mà cao giọng lên, “Rốt cuộc là thế nào?”
Hạ nhân Mẫn gia không biết nói cái gì E. ấp a ấp úng nói: “Tiểu thư, hôm nay bất luận như thế nàõ người cũng không được đỉ ra ngoài
Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mẫn Giang Thẩn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ hô như đứng không vững nữa, A Mạt bên cạnh vội vàng giơ tay đỡ lấy nàng.
Lang Hoa lập tức nói: “A Quỳnh, A Mạt, các ngươi dìu Mẫn đại tiểu thư đến phòng ta nghỉ ngơi đi, ta đi đến chỗ tổ mẫu”
Bây giờ tin tức thu được ở chỗ tổ mẫu nhiều hơn.
Cố lão thái thái và Cố tứ thái thái ngôi ở đó nghe Khương ma ma bẩm báo tình hình bên ngoài
Cố lão thái thái nghe mà kinh hãi, “Hàn tướng quân có tìm được những lương thực kia hay không?”
Khương ma ma nói: “Nghe nói mấy cỗ xe ngựa lúc trước ra khỏi thành đã có tung tích rối, bắt được chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi”
“Có nghĩa là vận chưa có chứng cớ xác thực, vậy tại sao thành Trấn 器 náo thành động tỉnh lớn như vậy?” Cố lão thái thái nhíu mày, “Nói thế nào thì Mẫn đại nhân cũng làm quan phụ mẫu ở Trấn Giang bao nhiêu năm...”
Khương ma ma nói: “Đó là trước đây thôi, từ trước đến giờ mọi người đều biết Mẫn đại nhấn là thanh quan cho nên mới ủng hộ Mẫn đại nhân, hiện tại khắp nơi đều đang có lời đồn đại, nói Mẫn đại nhân tham ô tào lương, còn có người nói, trong nạn châu chấu năm đó, lượng thực do triệu đình phát xuống giúp nạn thiên tai cũng bị Mản đại nhân len lén bán đi, nếu khộng thì nạn châu chấu năm đó Trấn Giang cũng không làm nhiều người chết như vậy.
“Nói bậy.” Cố lão thái thái vỗ mạnh lên mặt bàn, “Cái khác ta không biết, nhưn tình hình nạn châu chấu lúc đó ta là người rõ ràng nhất. Mẫn đại nhân bận bịu phối hợp với ူဇူး{ dân g| nạn, bảy ngày không có hạt cơm nào vào bụng, chỉ ăn qua lọả chút rễ cây, nếu như không phải là chủng ta tìm được Mẫn đại nhân, hắn đã chết đói rối, hắn tham ô lương thực thiên tai ở chỗ nào? Triều đình căn bản cũng không có điều động ai đến cứũ trợ thiên tại, những kẻ này không biết bị ai mê hoặc, liên quan một § quan tư cũng gật, chẳng lẽ những chuyện trước kia Mẫn đại nhân làm bọn họ không nhìn thấy hãy sao? Lửơng tâm của bọn họ đều vứt cho chó ăn rồi à?”
Những chuyện trước đây đã làm đều bị người ta quên lãng. Ai ai cũng chỉ nhìn đến lợi ích trước mắt. Đây là sự thật vĩnh viên không có cách nào thay đổi. Cố đại thái thái đứng ở cửa nghe thấy Cố lão thái thái và Khương ma ma nói chuyện, trên mặt xuất hiện thẩn tình thương hại, dường như sớm đã hiểu thấu được bí mật trong đó rối. Cố đại thái thái đi vào phòng, “Mẹ, đây là chuyện mà chúng ta không ווייץ được. Phú quý có người nâng thất thế bị người dâm, từ trước đễn giờ đểu là như vậy, chúng ta bây giờ chỉ có thể sống tốt cuộc sống của chính chúng ta thôi” Cố đại thái thái vừa dứt lời, Cố Tam lão gia liền thở hổng hộc đi vào.
“Mẫu thân.” Cố Tam lão gia nói, “Người không biết ở ngoài thành loạn cỡ nào đâu”
Cho tới bây giờ, Lý Húc chưa từng thấy qua của thành loạn thành cái bộ dạng này.
Tất cả người của thành Trấn Giang ước chừng đều ở hết trên đường, người người lòng đẩy căm phẫn quở trách triều đình sai lạc, những sai sót này tất thảy đều đổ lên trên đấu Mẫn Hoẩi.
Vương Kỳ Chấn cũng vô s đắc ý, chẳng qua là hắn để cho người đi quạt gió thổi lửa làm rả chút động tỉnh, khỗng ngờ là lại thu được kết quả nhữ thế nàỹ.