Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 167: Chương 167: Che chở




Người nọ cuối cùng không có đem hồ nhão nhổ ra, lão Nhạc vui vẻ nở nụ cười.

Hắn vỗ vỗ bả vai người nọ, “Trong bụng có chút nước, có chút thức ăn ngươi sẽ không bị đói chết.”

Bầu trời tối đen xuống, lão Nhạc thổi tắt ngọn đèn trước mặt, như là bao lão nhân bình thường, “Tiết kiệm chút dầu, nếu không ngày mai sẽ không có.”

Một gian phòng cỏ tranh nho nhỏ, thời tiết ở đây cực kỳ âm lãnh ẩm ướt, lão Nhạc đem cái chăn chùm lên trên đầu gối mình và người nọ, hắn thẳng thắn nói chuyện cùng người nọ.

“Mùa đông năm trước thời điểm ngươi chạy về đi báo tin, có người mời ngươi uống một đêm nhiệt tửu, ta nhìn chằm chằm ngươi, chỉ có thể ghé vào trong tuyết, một cử động nhỏ cũng không dám,“ lão Nhạc nói xong vỗ vỗ đầu gối, “Chân này đã bị đông lạnh hỏng, đến bây giờ còn không trở lại bình thường.”

Nói xong hắn chỉ chỉ lỗ tai của mình, “Ta thật vất vả truyền tin trở về, cái lỗ tai cũng đông lạnh rớt, các ngươi bên kia sẽ không có người bị đông lạnh mà mất tai chứ?” Hắn vươn tay lau mồ hôi cho người Tây Hạ, “Ta thấy các ngươi sống ở bên kia cũng tốt lắm, từ lúc trước chúng ta không phải còn có ước định, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, như thế nào đột nhiên lại dấy lên chiến tranh.”

Lão Nhạc cười nói: “Hiện tại tốt lắm, ta bắt ngươi lại không biết đưa ngươi đi thế nào, ngươi nói cho ta biết, nha môn nào đồng ý nhận ngươi nha?”

Trong bóng tối lão Nhạc thấy không rõ mặt người Tây Hạ, hắn cũng không để ý, cho dù đối diện là tên đầu gỗ hắn cũng muốn nói mấy câu. Bởi vì qua mấy ngày nữa có lẽ hắn sẽ không thể tâm sự với người khác nhàn nhã như vậy.

Lão Nhạc nói tới đây nheo mắt lại, hắn đem phong mật tín “Chớ hoà đàm, có trá” kia đưa đến tay người Hoàng Thành Ti, sau đó liền đuổi theo người mang tin tức Tây Hạ đi đến nơi này. Hắn biết người Tây Hạ khẳng định sẽ tìm mọi cách truyền tin cho Xu Minh trong tù, để Xu Minh còn sống, người Tây Hạ sẽ nghĩ mọi biện pháp cứu hắn ra.

Nghĩ đến đây, lão Nhạc trong lòng không khỏi đau xót.

Xu Minh ở trong mắt người Tây Hạ là Đại Tướng quân uy phong lẫm lẫm, là một anh hùng. Cho nên lúc Xu Minh bị bắt sống, người Tây Hạ không có oán hận Xu Minh chiến bại, mà là bằng tất cả phương pháp nghĩ cách cứu viện hắn.

Không giống bọn họ, những người không có thân phận, những người không thể thấy ánh mặt trời, nếu bị quan phủ bắt được sẽ bị kiểm soát. Cho dù bọn họ mang về được tin tức cực kỳ trọng yếu, quan phủ cũng sẽ không tin tưởng, ngược lại sẽ nghi ngờ bọn họ là gian tế người Tây Hạ phái tới.

Giống như bây giờ.

Hoàng Thành Ti thám thính tin tức mọi nơi để bắt được hắn.

Bọn họ đã vây một cái lưới lớn bốn phương tám hướng, chậm rãi thu nhỏ miệng lại, nhất định phải để hắn có mọc thêm cánh cũng khó thoát.

Hắn biết lần này nhất định trốn không thoát.

Hắn đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, chỉ là hắn phải làm xong một việc cuối cùng, nếu không tin tức Cố Thế Hoành cho người truyền tới sẽ vô dụng.

Nếu hắn có thể đem người Tây Hạ này đưa vào đại lao, nếu triều đình có thể thẩm vấn người Tây Hạ này thì sẽ biết tin tức bọn họ thám thính được không sai. Tây Hạ chính là muốn dựa vào kết cục của Đông Bình Trưởng Công chúa để phát động chiến tranh, đánh Đại Tề một vố trở tay không kịp, cho nên hắn nhất định phải thử một lần.

Lão Nhạc đập chân người Tây Hạ, “Ngủ đi, ngủ ngon ngày mai mới có sức lực.”

Có lẽ ngày mai sáng sớm bọn họ liền vào đại lao Hoàng Thành Ti, đến lúc đó phải có sức ứng đối mới được.

...

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, bên ngoài liền truyền đến tiếng vang ồn ào, lão Nhạc đem người Tây Hạ giấu trong đống rơm rạ, xoa ánh mắt chậm rãi đi ra ngoài.

Tất cả mọi người vừa nói vừa chạy trên đường.

Lão Nhạc vươn tay kéo lại một người qua hỏi, “Mọi người đi đâu thế?”

Người nọ cười nói: “Xem náo nhiệt, không biết là ai bỏ tiền tìm tiêu sư1 nổi danh, từ một đỉnh núi phụ cận Hàng Châu bắt mười mấy thổ phỉ đưa đến nha môn.”

1 Những người áp tải hàng hóa.

Lão Nhạc đi ra ngõ nhỏ, quả nhiên thấy được đám người rộn ràng nhốn nháo hướng phủ nha chạy đi.

Đó là nơi lão Nhạc tính toán muốn đi.

Bởi vì người duy nhất hắn tin tưởng cũng chỉ có vị Mẫn đại nhân kia, đem người mang tin tức Tây Hạ phó thác cho Mẫn đại nhân là đường hy vọng cuối cùng của hắn.

Lão Nhạc đi theo đám người tiến về phía trước.

Rất nhanh xung quanh phủ nha chật ních người xem náo nhiệt.

Nhóm dân chúng nhìn thấy đám thổ phỉ này bị trói giống như bánh chưng đều hướng tiêu sư hò reo ủng hộ, nhóm tiêu sư cũng ôm quyền hướng đám người đáp tạ.

Bỗng nhiên có người nói: “Nhìn thấy không, đó là người Bùi gia, bọn họ chính là người ra tiền thưởng để bắt tất cả thổ phỉ thường lui tới phụ cận Hàng Châu.”

“Mấy ngày nay đại lao nha môn cũng bị chen hỏng.”

Người nói chuyện hiển nhiên là sai nha đã làm trong nha môn, đối với mấy thứ này thập phần hiểu biết, lão Nhạc nhịn không được hỏi, “Tiêu cục không phải sợ thổ phỉ sao? Như thế nào còn dám tiếp mối làm ăn như vậy.”

“Trước kia là sợ, hiện tại không như vậy nữa,“ nói xong người đó kinh ngạc nhìn lão Nhạc, “Ngươi không biết sao? Thổ phỉ thừa dịp chiến loạn cướp không ít của nhà giàu, tiêu cục phụ cận Hàng Châu đều chiết không ít nhân thủ tốt, thanh danh cũng xuống dốc không phanh, mười nhà có chín nhà làm không nổi nữa. Hiện tại chẳng những có một cơ hội rửa mối nhục lúc trước, còn có thể kiếm được nhiều bạc như vậy, trừ phi là không nghĩ lại đi tiêu1, nếu không ai cũng sẽ không cự tuyệt.”

1 Đi áp tải hàng.

Nói mới nói được tới đây, chỉ thấy người trong nha môn đi ra.

Mọi người nhất thời chen chúc đi lên.

...

Mẫn Hoài nhìn thấy trường hợp hỗn loạn này nhất thời nhăn mi lại.

Hắn ngày đầu tiên nhậm chức, tới thời điểm còn tốt, như thế nào mới nháy mắt lại trở thành cái dạng này.

Mẫn Hoài đưa sư gia tới, “Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Sư gia hướng phía sau Mẫn Hoài nhìn nhìn, “Là vì Cố đại tiểu thư tới.”

Vì Cố Lang Hoa?

Sư gia nói: “Nghe nói Cố đại tiểu thư vì phụ thân giải oan, ở Giang Chiết biên cảnh treo giải thưởng tìm manh mối.”

Chuyện này Mẫn Hoài biết, Cố Thế Hoành đã chết nhiều như vậy năm, muốn phúc thẩm án này sẽ phải tìm được chứng cứ xác thực, Bùi đại nhân thật vất vả tiếp vụ án này, Cố gia dùng chút thủ đoạn cũng là có thể tha thứ.

Mẫn Hoài nói: “Những người này đều là Cố gia tìm tới?”

“Không phải,“ Sư gia cười khổ, “Đây là Bùi tứ công tử làm.”

Chuyện Bùi gia cùng Cố gia đánh nhau Mẫn Hoài sớm có nghe thấy, mới vừa rồi hắn còn đang an ủi Lang Hoa, Bùi tứ công tử từ nay về sau nhất định không dám làm bừa, kết quả... Bùi gia quả nhiên còn tiếp tục quấy rối.

Sư gia biết Mẫn Hoài lý giải sai, lập tức giải thích, “Lần này Bùi tứ công tử treo giải thưởng bắt người, nói là vì nhận lỗi với Cố gia.”

Mẫn Hoài có chút kinh ngạc, không khỏi lại nhìn bốn phía, trường hợp chịu nhận lỗi như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.

Nha dịch tiến lên từ trong tay tiêu sư tiếp nhận đám thổ phỉ.

Tiêu sư lập tức tỉnh táo tinh thần, “Bọn họ cũng làm ác không ít ở Giang Chiết, chúng ta chính là nhân chứng.”

Cho dù đám thổ phỉ này cùng vụ án của Cố gia không có liên hệ, nhưng mà bắt được bọn họ cũng là vì dân trừ hại, là một chuyện tốt nên không thể nói Bùi tứ công tử quấy rối được.

Lang Hoa nhìn về phía Tiêu Ấp, Tiêu Ấp lập tức đi tới hướng tiêu sư hành lễ, “Tiểu thư nhà ta cám ơn các vị tương trợ, chính là còn có một việc làm phiền chư vị.”

Tiêu Ấp đem bức họa trong tay giao cho tiêu sư, “Đây là bức họa Hà đạo phỉ quan phủ giam giữ, nếu các vị biết được những việc liên quan đến hắn, tùy thời đều có thể đi vào Cố gia, Cố gia nhất định sẽ hậu tạ.”

Hạ nhân Cố gia lần lượt đi tới đem bức họa phân phát cho mọi người.

Một bên phát một bên nói: “Chỉ cần biết tin tức tùy thời đều có thể đến Cố gia, không cần sợ bị những người này trả thù, chỉ cần các ngươi nguyện ý nói, Cố gia chúng ta tất nhiên sẽ che chở các ngươi.”

Lão Nhạc nghe hạ nhân Cố gia nói những lời này, mũi chua xót, hốc mắt lập tức ươn ướt.

Hắn cảm thấy lời này là Cố gia nói cho hắn nghe, Cố gia muốn nói cho hắn, Cố gia có thể che chở hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.