Lão Nhạc trầm mặc, kỳ thực hắn không nên truyền tin cho Cố gia, càng không nên nương nhờ Cố gia. Bởi vì ngoài việc hoàn thành sứ mệnh của mình ra, bọn họ còn cần bảo vệ người nhà của nhau. Giống như Cố Thế Hoành quyết không để lộ tên của họ trước bất cứ ai, hắn cũng không thể mang đến cho Cố gia bất kỳ rắc rối nào.
Nhưng nếu Cố gia đã có bản lĩnh như vậy, cho dù chưa từng gặp hắn nhưng lại bôn ba vì hắn, để hắn biết được mình không phải là một người mà còn có người đứng đằng sau giúp đỡ hắn.
Trong đám đông có mấy người của Hoành Thành Ti đóng giả làm dân chúng bắt đầu hoạt động, lão Nhạc chậm rãi lui về phía sau đi ra ngoài. Trái tim đã bị sự lạnh lẽo của vùng tây bắc làm đông cóng của hắn bắt đầu nóng lên, đôi chân bị thương từ lâu không khỏi dường như cũng đã khá hơn nhiều.
Hắn nghĩ hắn phải tiếp tục sống, sống để nhìn thấy âm mưu của Tây Hạ bại lộ, sống để giúp Đại Tề đánh thắng trận này, sống đợi đến khi đoàn tụ với người nhà.
...
Đã lâu rồi Hàng Châu không náo nhiệt như vậy.
Dòng người qua lại vui cười ngắm nhìn đường phố náo nhiệt, trên chợ những người bán hàng cũng bày hàng từ sớm. Ngoài những nhu yếu phẩm hàng ngày còn có rất nhiều thứ như vó ngựa, hàm thiếc dây cương,… Trong lò rèn cũng đang làm ra những chiếc móng ngựa nóng hổi, đều là để chuẩn bị cho các tiêu sư vãng lai.
Tri phủ Hàng Châu Tạ Trường An lo lắng đến toát mồ hôi, đột nhiên có nhiều thổ phỉ tràn vào như vậy, đại lao đã không còn chỗ chứa. Đám người này đều từng liếm máu trên lưỡi đao, vạn nhất những người đó nhân lúc lính canh sơ hở tổ chức vượt ngục, thì cái mũ cánh chuồn trên đầu hắn liệu có còn hay không?
Hắn thử thương lượng với Mẫn Hoài, nhờ Mẫn Hoài ra mặt ngăn chặn Bùi gia. Ai mà biết được Mẫn Hoài vừa lên nhậm chức đang đợi thổi bùng lên ba ngọn lửa nên không những không đồng ý mà còn ra lệnh cho hắn lập tức phân phó quan viên liên tục ngày đêm thẩm án. Đặc biệt là các vụ án cũ đang chất đống trong đại lao, trong vòng bảy ngày phải thanh trừng toàn bộ.
Tạ Trường An cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè trên đầu hắn, khiến hắn không thở nổi. Đều nói giang hồ là nơi cha không yêu mẹ không thương, hắn vốn không hề cam tâm tình nguyện đến đây nhậm chức Tri phủ. Cũng may ở đây nhậm chức hắn cũng không cần quá tỉ mỉ, chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn là được. Ai biết được chỉ sau một trận đại chiến ngược lại còn kích thích ý chí chiến đấu của Mẫn Hoài, phất tay quyết tâm làm một mẻ lớn.
Phải làm sao đây?
Nhất là Thẩm Xương Cát của Hoàng Thành Ti, sáng sớm hôm nay đã lạnh lùng đứng trước mặt hắn buông xuống một câu: “Tạ Tri phủ, nếu thành Hàng Châu này xảy ra loạn lạc, Mẫn Hoài vừa lên nhậm chức có thể trốn tránh trách nhiệm, Tạ Tri phủ phải ăn nói thế nào với triều đình?”
Tạ Trường An đi lại một vòng, cuối cùng nghĩ ra nguyên nhân xảy ra chuyện này. Hắn mơ mơ màng màng đến Bùi gia thử vận may. Vừa đến cửa Bùi gia, hắn liền nhìn thấy tay của hạ nhân Bùi gia cầm một chiếc hộp đứng đó.
Tạ Trường An nhìn người tùy tùng đi bên cạnh, tùy tùng đi hỏi thăm rồi quay lại bẩm báo, “Là hạt giống ạ, trước đây Bùi gia đã cướp hạt giống lương thực của Cố gia, lần này đều trả lại hết. Không chỉ vậy, bởi vì để lỡ thời gian nên hạt giống sẽ không lên tốt được, Bùi gia đang chuẩn bị bồi thường Cố gia một khoản tiền lớn để thuê người trồng trọt.”
Tạ Trường An càng thêm ngạc nhiên, đất này chắc không phải là còn có ở quanh Hàng Châu sao?
Như vậy chẳng phải loạn càng thêm loạn?
Hắn còn đang suy nghĩ, Bùi Tiền đã tiến đến hỏi chuyện, “Đại nhân, sao đại nhân lại tới đây, ngài muốn gặp lão gia nhà chúng ta sao? Lão gia đi đến nha môn từ sáng sớm, hiện không có nhà.”
Tạ Trường An hắng giọng một cái, “Ta tìm Tứ gia nhà các ngươi.”
Bùi Tiền cười rộ lên, “Tứ gia nhà chúng ta ấy à, đã bị lão gia cấm túc rồi, chỉ e không tiện gặp đại nhân.”
Đó đâu có giống như là bị cấm túc, Tạ Trường An nhìn người trong viện, “Đây đều là những gì Tứ gia nhà các ngươi căn dặn sao?”
Bùi Tiền vội nói: “Đúng vậy, Tứ gia nhà chúng ta không may làm chuyện xấu, tất nhiên là phải bù lại rồi.”
“Tiêu nhiều tiền vậy sao?” Tạ Trường An nhíu mày.
Bùi Tiền chỉ cười nói, “Hòa khí sinh tài, đại nhân là người việc ở cửa quan, không biết người làm ăn như chúng ta rất coi trọng chữ ‘hòa’. Ngài cũng biết đấy, nhà chúng ta mở cửa hàng ở Hàng Châu. Tứ gia nhà tôi mở tiệc đãi khách trên sông Tiền Đường cũng là để tạo thanh thế, kết quả... Không ngờ lại trở nên như vậy, cho nên bây giờ Tứ gia nhà chúng ta muốn làm chút việc tốt, dù sao cũng đã mở cửa tiệm ở đây, chúng ta không thể một chốc một lát đã bỏ đi.”
Bùi gia muốn cứu vãn danh tiếng.
Bùi gia sẽ không tùy tiện để một Quản sự nói với hắn những chuyện này, có lẽ đây chính là ý tứ của Bùi gia. Nếu không khi Bùi tứ công tử làm những chuyện này chắc chắn sẽ có người ngăn cản.
Liệu hắn có nên làm những chuyện có lợi đối với Hàng Châu không?
Hoàng Thành Ti cũng được, Bùi Tư Thông cũng được, cuối cùng bọn họ cũng vẫn phải rời khỏi Giang Chiết. Nhưng tên Tri phủ như hắn phải ở lại đây đối phó với Mẫn Hoài. Huống hồ khi ở Giang Chiết đánh giặc, hắn cũng không làm được việc gì trợ giúp tình hình chiến trận, Mẫn Hoài đã sớm không vừa mắt với hắn. Nếu như còn để Mẫn Hoài nắm được điểm yếu gì thì không ai cứu nổi hắn nữa rồi.
Hơn nữa, cho dù hắn muốn giúp Hoàng Thành Ti, hắn cũng không tìm được lý do. Nhân cơ hội này nếu bọn họ nhổ tận gốc rễ tên thổ phỉ làm hại Giang Chiết đã lâu, thì có gì không tốt chứ.
Tạ Trường An cảm thấy chuyện này không cần do dự thêm nữa, Mẫn Hoài dặn dò thế nào hắn liền làm vậy.
Con người lựa chọn tự bảo vệ bản thân không bao giờ sai cả!
...
Hoàng Thành Ti vốn đang chờ thu lưới nhưng lại ngồi không vững nữa. Số xe ngựa ra vào thành Hàng Châu mỗi ngày tăng lên mấy lần so với ngày thường. Sau khi đám thổ phỉ đó bị bắt, các hộ lớn từng bị cướp lũ lượt kéo đến thành Hàng Châu, muốn đòi lại công đạo cho mình.
Bùi gia không ngừng tăng thêm tiền thưởng, ngay cả tiêu sư bên ngoài Giang Chiết cũng bị thu hút đến đây.
Đến xem náo nhiệt, cáo trạng, thổ phỉ, thêm tất cả các tiêu sư, cộng lại nhiều vô số kể, đủ để hợp thành một gánh hát lớn. Đúng thật là ngươi hát xong tới ta lên sân khấu, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Hoàng Thành Ti căn bản không thể ngờ được sẽ phải đối mặt với tình cảnh này, cho nên một tấm lưới vừa mới bị tung ra đã bị phá tan.
Thẩm Xương Cát lạnh lùng ngồi lên ghế, lần này hắn chắc chắn là Cố gia đang giờ trò, cái tên Bùi tứ đó chỉ e là không hề đơn giản như vậy.
Thẩm Xương Cát bỗng nhiên cười lạnh. Cũng được, đợi đến khi người đó đến Cố gia rồi, bọn họ tề tựu với nhau, hắn sẽ dạy cho Cố gia một bài học nhớ đời.
...
Cố gia.
Lang Hoa ở cửa đón Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái được người dìu từ trên xe ngựa xuống, khuôn mặt chỉ thoáng có chút mệt mỏi, xem ra khí sắc rất tốt. Lang Hoa thấy vậy cũng yên tâm được phần nào.
Cố tứ thái thái tươi cười, “Cũng may có Hàn Tướng quân, nếu không đi đường sao được bình an như vậy.”
Hàn Chương dứt khoát nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Lang Hoa. Mấy ngày không gặp dường như Lang Hoa lại cao thêm đôi chút rồi, cặp lông mi tinh tế cũng thư thái hơn. Nàng mặc chiếc váy màu xanh, vô cùng xinh xắn.
Hàn Chương theo thói quen giơ tay ra xoa đầu Lang Hoa, “Lão thái thái vẫn khỏe, muội yên tâm đi!”
Lang Hoa không biết nên cảm kích Hàn Chương thế nào. Hàn Tướng quân từ kinh thành trở về liền chạy thẳng đến Trấn Giang giúp nàng đi đón tổ mẫu, bỏ qua cả cơ hội đoàn tụ cùng gia đình, nghĩ vậy Lang Hoa lại thấy khó xử.
Lang Hoa cười nói, “Trạch viện này tuy nhỏ nhưng từ ngoài vào trong con đều đã bố trí ổn thỏa, tổ mẫu ở đây nhất định sẽ thấy vô cùng thoải mái.”
Nói xong liền có mấy người bước vào.
Người làm đi tới dắt ngựa, mấy ma ma Quản sự đã đứng đó đợi sẵn, hầu hạ Hàn Chương bọn họ đi rửa mặt chải đầu.
Hàn Chương muốn từ chối, Lang Hoa lại vẻ mặt vui vẻ, cười nói muốn giữ hắn lại, “Muội đã kêu nhà bếp chuẩn bị cơm canh xong rồi, những ngày có một mình muội ở Hàng Châu cũng vắng vẻ. Hôm nay khó khăn lắm mới được một hôm náo nhiệt thế này, đại ca nói thế nào cũng không được đi.”
Nhìn ánh mắt sáng ngời của Lang Hoa, Hàn Chương đành phải ở lại, hắn đi theo người làm Cố gia vào phòng dành cho khách chỉnh trang lại, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy quần áo sạch sẽ được đặt một bên.
Ma ma Quản sự cười nói: “Quần áo này là do tiểu thư nhà tiểu nhân lấy về từ Mẫn gia, do Mẫn phu nhân cho người đặt may, Tướng quân xin cứ yên tâm.”
Y phục do cữu mẫu cho người làm, về tình về lý đều không có bất cứ vấn đề gì.
Hàn Chương khẽ cười, Lang Hoa sắp xếp mọi chuyện đều vô cùng chu đáo.
Hắn không khỏi nhớ về lần trở về nhà lần này, bàn tay đặt trên quần áo im lặng hồi lâu.