Chương 417KỊCH HAY BẮT ĐẦU
Cố Đại tiểu thư cũng ở đây.
Từ Khải Chi không khỏi kinh ngạc, quan hệ của Từ gia và Cố gia vốn không tệ, sau đó là vì tổ mẫu có thành kiến đối với Cố gia, mới sinh hiềm khích. Trước đó vài ngày, mẫu thân và ngoại tổ mẫu đến cửa bái kiến, bầu không khí giữa người hai nhà lại có chút hoà dịu, mẫu thân còn nói phải thường dẫn hắn và tỷ tỷ đi thỉnh an Cố lão thái thái.
Cho nên so với những người này mà nói, hắn tự nhiên cảm thấy Cố gia càng thân thiết hơn.
Từ Khải Chi nhìn xe ngựa ở không xa, lại nhìn nhìn người bên cạnh. Giống như người Cố gia nói vậy, hắn đến trên xe ngựa sẽ bị đưa về Từ gia, nhưng hắn không muốn trở về, ở chỗ này hắn cảm thấy thú vị hơn.
Từ Khải Chi nghĩ tới đây ngẩng đầu lên: “Tỷ tỷ ta đã trở về nói rồi, hôm nay... ta về nhà muộn, ở nhà sẽ không lo lắng.”
Đây là từ chối hắn?
Tiêu Ấp nhíu mày: “Vậy chúng ta đến trong xe ngựa, lát nữa ầm ĩ lên sợ rằng sẽ không an toàn, Từ Khải Chi rốt cuộc có biết nơi này sẽ xảy ra chuyện gì hay không.” Tiêu Ấp nói rồi trợn mắt nhìn Phùng sư thúc.
Từ Khải Chi tựa như rất sợ Tiêu Ấp đem hắn đi, lập tức kéo vạt áo Phùng sư thúc: “Ta ở chỗ này không sao cả, ta sẽ nấp đi không lên tiếng.” Hắn thật sự muốn biết lúc bắt người sẽ thế nào, những chuyện này bình thường hắn có muốn cũng không dám nghĩ.
Phùng sư thúc rất đắc ý: “Ngươi xem xem, ta nói là Từ đại gia tự mình muốn tới mà?”
Tiêu Ấp không thể làm gì, chỉ đành quay về xe ngựa bẩm báo với Lang Hoa.
“Từ đại gia tới đây?” Lang Hoa nghe lời này ngước mắt lên, mặc dù Phùng sư thúc cả ngày ẩu tả, nhưng không có sự phân phó của Bùi Khởi Đường, ông ta cũng không dám đem Từ Khải Chi tới.
Bùi Khởi Đường muốn làm gì? Từ gia có biết chuyện này hay không.
Lang Hoa vừa định xuống xe đi hỏi xem, bên ngoài liền truyền tới tiếng của Ngô Đồng: “Đại tiểu thư, công tử tới rồi.”
Lang Hoa nhìn về phía Tiêu Ấp: “Ngươi đi xuống trước đi!” Bây giờ dưới tình hình này, không ai rõ ràng bằng Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường vén rèm xe, khom người trèo lên xe ngựa, ngước mắt lên lập tức đối mặt với ánh mắt chất vấn của Lang Hoa.
“Tại sao Từ Khải Chi lại ở chỗ này?” Lang Hoa nhíu mày hỏi.
Bùi Khởi Đường khẽ cười, có ý trấn an Lang Hoa, “Hắn dẫn người đi loanh quanh ở cửa Hoàng Thành Ti, hẳn là có chuyện muốn nói với ta, ta đoán cũng không phải chuyện lớn gì, có điều hắn không biết nông sâu như vậy có chút không thoả đáng, ta liền kêu Phùng sư thúc dẫn hắn tới bên cạnh hỏi xem.”
Lúc này đến cửa Hoàng Thành Ti tìm Bùi Khởi Đường, đúng là dễ dàng để cho người khác nổi lên nghi ngờ.
Từ gia có chuyện gì phải che che giấu giấu để cho hài tử đi làm, Từ Tùng Nguyên sẽ không an bài như vậy, chẳng lẽ là Từ Khải Chi tự có chuyện muốn tìm Bùi Khởi Đường?
Nhưng hai người lại chưa từng gặp mặt, chuyện gấp đi nữa cũng sẽ không lỗ mãng chờ ở cửa nha môn như vậy.
Suy nghĩ như vậy, cách làm tùy ý bậy bạ như vậy, ngược lại giống Từ Cẩn Du hơn.
Lang Hoa liếc Bùi Khởi Đường: “Chỉ là muốn dẫn hắn đến bên cạnh hỏi một chút, tại sao lại đem ra khỏi thành?”
Lần trước nàng nói tới thân thế của mình với Bùi Khởi Đường, nàng luôn cảm giác mình có thể không phải do Hứa thị sinh ra, mà khi đó người cùng sinh với Hứa thị chính là Từ phu nhân. Lần này Bùi Khởi Đường mang Từ Khải Chi tới nơi này, có phải là muốn mượn Từ Khải Chi, để tương lai nghe ngóng tin tức gì của Từ gia.
Nhưng những thứ kia đều là nàng suy đoán vô cớ, cũng không có căn cứ gì.
Sớm biết vậy nàng cũng không nói những lời đó với Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường cười nói: “Hàng Đình Chi cũng nói Từ Khải Chi rất thông minh, dẫn Từ Khải Chi tới mở mang kiến thức một chút cũng không có gì không tốt.”
Từ lão phu nhân mắt cao hơn đầu, Từ Tùng Nguyên có chút bảo thủ, Từ Cẩn Du lại là người một lòng làm loạn, Hàng thị và Hàng gia ngược lại rất tốt, nhưng không chắc có thể làm gì được Từ lão phu nhân.
Từ gia cũng loạn rồi.
Nàng không muốn bận tâm chuyện Từ gia, nhưng nhớ đến Hàng thị lại không nhịn được suy nghĩ, nàng chưa gặp Hàng thị mấy lần, nhưng cảm thấy Hàng thị rất thân thiết, có loại cảm giác từ mẫu, nhất là tình cảnh Hàng thị sưởi tay cho nàng, mỗi lần nhớ tới nàng đều cảm thấy trong lòng ấm áp.
Có lẽ Bùi Khởi Đường nhìn đúng điểm này, mới cố ý tiếp cận Từ Khải Chi.
“Tứ gia, người tới rồi.”
Bùi Khởi Đường nhìn về phía Lang Hoa: “Mọi người cẩn thận chút.”
Lang Hoa đang suy nghĩ chuyện Từ gia, theo bản năng trả lời: “Huynh cũng vậy.”
Nghe lời này, ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng lên.
Lang Hoa cũng bị phản ứng của mình làm cho kinh sợ, sao nàng lại có thói quen nói như vậy, dường như rất lo lắng cho Bùi Khởi Đường.
Gò má Lang Hoa có chút nóng: “Ta nói là... mọi người chớ để bị phát hiện, trước phải đi theo bọn chúng cho đến điểm dừng chân, bắt tất cả lại, mọi người mới có thể thu lưới.”
Nụ cười trên mặt Bùi Khởi Đường không giảm đi, giọng nhẹ đi rất nhiều: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận, chỉ cần để cho người lặng lẽ đuổi theo, chuyện hôm nay đã thành rồi. Còn về bên phía Thường Dụ, ta đã để cho bọn họ nhớ hôm nay có bao nhiêu người áp tải hàng lậu ra khỏi thành, văn thư viết xong lúc tối bỏ vào trong tráp mật, đám Trang Vương không trốn thoát được đâu.”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường như lửa, Lang Hoa bị nhìn thấu hoảng loạn trong lòng, không khỏi cúi đầu xuống: “Ta biết rồi.”
Lang Hoa hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, trái tim Bùi Khởi Đường giống như là bị đụng cho mềm nhũn, bầu không khí hôm nay vô cùng tốt. Hắn không muốn xuống xe lúc này, nhưng lại không thể làm lỡ chuyện.
“Về phía Từ Khải Chi nàng cũng yên tâm, ta để cho Phùng sư phụ đi theo hắn, không có việc gì đâu, bên Từ gia ta đã sai người đi thông báo rồi.” Bất luận như thế nào, hắn phải nhanh chóng xử lý ổn thoả mọi việc mới được, như vậy mới có thể có thời gian ở bên Lang Hoa, Bùi Khởi Đường nghĩ rồi xuống xe ngựa.
Xe ngựa và ngựa đều bị dắt ra xa.
Chung quanh yên tĩnh lại, Từ Khải Chi như có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Rất nhanh có đội dắt xe ngựa đi từ hướng kinh thành tới, những người này hành động rất nhanh, thoáng cái đã sắp vụt qua rồi.
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng huýt gió, đội nhân mã này lập tức dừng lại.
Từ Khải Chi chỉ nghe được Phùng sư thúc nhẹ giọng nói ở bên tai: “Người qua tiếp ứng huýt sáo, bọn chúng phải đặt hàng hóa xuống, chờ những người đó tới lấy.”
Ánh mắt Từ Khải Chi chăm chú nghe quan lộ bên kia.
Quả nhiên người tiếp ứng tới rồi, hai nhóm người gặp mặt, sắp chuyển giao hàng hóa.
Trương Đồng lập tức phất phất tay, Từ Khải Chi liền thấy mấy chục cái bóng người lao ra từ bốn phía, vây quanh xe ngựa.
Kẻ cầm đầu lập tức kinh ngạc, muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại bị mấy người ấn xuống.
Bắt giặc phải bắt vua trước
Kẻ cầm đầu bị đè xuống, những người khác lập tức kinh hoảng rối loạn.
Từ Khải Chi mở to hai mắt cẩn thận nhìn.
Vừa rồi hắn không hề phát hiện ra, bốn phía này lại mai phục nhiều phục binh như vậy.
“Thế nào hả?” Phùng sư thúc cười hắc hắc, “Cái này vui hơn đọc sách nhiều chứ?”
Nghe nói như vậy, Từ Khải Chi gật gật đầu, đáng tiếc hắn không thể đi lên nhìn cho rõ.
“Bọn chúng sẽ thế nào? Bắt được bọn chúng coi như xong rồi sao?” Từ Khải Chi nhẹ giọng hỏi.
“Dĩ nhiên là chưa xong,” Phùng sư thúc nói, “Kịch hay còn ở phía sau.”