Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 418: Chương 418




Chương 418HỔ THẸN Phùng sư thúc vừa dứt lời, Từ Khải Chi thấy một người đi tới.

Tiếng của người kia rất thanh, “Đỗ đại nhân ra khỏi thành muộn như vậy là vì chuyện gì thế?”

Từ Khải Chi trợn to hai mắt, người nọ càng đi càng gần, hình dáng cũng dần dần rõ ràng.

Đuốc thắp sáng chung quanh, chiếu sáng không gian bên cạnh hắn, ánh mắt hắn sâu xa, trên mặt là nụ cười, không mặc quan phục, thậm chí không phải áo khoác xa hoa quý giá gì, nhưng lại có loại ung dung và uy nghiêm bẩm sinh.

Từ Khải Chi trong lòng vui mừng nhảy dựng lên, loại hình dáng uy phong lầm lẫm này, khiến cho hắn sinh ra một loại sùng kính, nếu như có một ngày hắn cũng có thể đi tới như vậy, để cho tất cả mọi người tin phục, vậy thì thật là tốt biết bao.

Mắt thấy kẻ tới tiếp ứng bị quân lính đè ở chỗ đó, mặt Đỗ Kỳ Trọng xám như tro tàn, nghiêng mặt nhìn Bùi Khởi Đường.

Không ngờ động tác của Bùi Khởi Đường sẽ nhanh như vậy, bắt giữ bọn họ ở chỗ này, ông ta tưởng rằng ra khỏi thành rồi là coi như xong, cho dù Bùi Khởi Đường bám lấy không thả, Trang Vương đẩy ông ta ra ngoài làm người chịu tội thay, người nhà của ông ta cũng sẽ có được chiếu cố thích đáng.

Đỗ Kỳ Trọng cắn răng: “Bùi Khởi Đường, nếu đã bị ngươi bắt được, ta cũng không có gì để nói.”

Bùi Khởi Đường thản nhiên nhìn Đỗ Kỳ Trọng: “Ông cho rằng không nói gì thì Trang Vương sẽ chiếu cố người nhà của ông sao?”

Mí mắt Đỗ Kỳ Trọng nặng nề giật giật.

“Nếu như hắn ta sẽ chiếu cố người nhà của ông, thì đã không để cho ông gánh tội danh như vậy, ông biết đây là tội gì không?”

“Cho dù người nhà của ông có được sự săn sóc ổn thoả,” Bùi Khởi Đường chỉ những người bên cạnh Đỗ Kỳ Trọng, “Vậy gia quyến của những người này nên làm thế nào?”

Bùi Khởi Đường vừa dứt lời, những người áp tải hàng hóa kia đã nghiến răng nghiến lợi: “Đỗ đại nhân, chúng ta liều mạng đi, liều mạng có lẽ còn có một con đường sống, không liều mạng cũng chỉ có chờ chết....”

Đỗ Kỳ Trọng không biết nên làm thế nào, bây giờ công khai đối địch với Bùi Khởi Đường, cho dù ông ta chạy rồi, người nhà ông ta cũng sẽ bị dính líu, Đỗ gia sẽ xong đời, chẳng những sẽ bị tịch thu tài sản, mà chỉ sợ vợ con cũng phải làm nô tỳ nhà quan.

Cho nên ông ta không thể chạy, trong thiên hạ chỗ nào chẳng là đất vua, ông ta có thể chạy đến nơi nào?

“Còn có một biện pháp,” Bùi Khởi Đường nói, “Đỗ đại nhân tự sát ở nơi này, có điều trước đó ông hãy nói rõ ràng với những huynh đệ này, bây giờ bọn họ là ai, lại đang bôn ba vì kẻ nào.”

Đỗ Kỳ Trọng nắm chặt kiếm trong tay.

“Tên của bọn họ vẫn ở trên quân tịch, chỉ cần chuyện xấu bại lộ, Trang Vương sẽ trừng phạt lên đầu bọn họ, nói bọn họ là đào binh tham sống sợ chết. Trang Vương và những quan to hiển quý kia lấy đủ tiền khống, ngồi hưởng vinh hoa, nhưng còn muốn để cho bọn họ tiếp tục cống hiến cho mình.”

“Theo luật triều đình, bọn họ sẽ bị phán xử mà không cần chờ đến mùa thu, người chết rồi không sao, người nhà của bọn họ vĩnh viễn không bỏ được vết nhơ là đào binh.”

Bùi Khởi Đường nói xong, Đỗ Kỳ Trọng cảm giác được từng đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn sang.

“Đỗ đại nhân, hắn nói có đúng không? Chúng ta đã thoát quân hộ rồi, con cháu cũng không phải xăm chữ lên mặt nữa, mấy đời làm binh rồi, thì sao chúng ta lại là đào binh được?”

Đỗ Kỳ Trọng không dám ngẩng đầu lên nhìn người chung quanh, tay cầm kiếm run lẩy bẩy.

Bùi Khởi Đường cười lạnh một tiếng: “Đỗ đại nhân, nếu ông đã quyết tâm liều chết, tại sao đến bây giờ cũng không nguyện nói sự thật cho những người đáng thương này?”

Nghe nói như vậy, Đỗ Kỳ Trọng không nhịn được hoảng sợ lui về phía sau hai bước.

“Ông vẫn không dám nói, bởi vì ông nợ bọn họ rất nhiều, ông không có mặt mũi nào nói sự thật với bọn họ, nợ người khác không cách nào trả lại được, còn thống khổ hơn chết.”

Người xung quanh nhìn sắc mặt Đỗ Kỳ Trọng.

“Đỗ đại nhân rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?”

“Mau nói cho chúng ta sự thật đi.”

“Lời của hắn là lừa chúng ta thôi...”

Mọi người vây lấy Đỗ Kỳ Trọng ở giữa.

Một người trong đó mặt đầy kích động: “Đỗ đại nhân ngài nói chuyện đi, không phải ngài đã nói Trang Vương gia đáp ứng để cho chúng ta thoát tịch rồi sao?”

Đỗ Kỳ Trọng gần như không thở nổi nữa, từng khuôn mặt căm hận nhìn ông ta, chỉ cần ông ta nói sự thật ra, sẽ lập tức xé ông ta thành mảnh vụn.

Bùi Khởi Đường lãnh đạm nói: “Không cần tra hỏi Đỗ đại nhân nữa, ông ta sẽ không nói đâu, bởi vì chuyện ông ta đáp ứng các ngươi, căn bản không làm được. Nếu như các ngươi đều thoát quân tịch rồi, Trang Vương sẽ đi đâu mà hưởng tiền khống, Đỗ đại nhân làm sao mà thăng quan phát tài được.”

Hai chân Đỗ Kỳ Trọng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Bí mật lớn nhất này đã bị Bùi Khởi Đường điều tra rõ ràng rồi.

Tiếp theo Bùi Khởi Đường nhất định sẽ không bỏ qua cho Trang Vương, giờ mặc dù ông ta là một người chết, nhưng bản thân Trang Vương cũng khó bảo toàn.

Tất cả ánh mắt mọi người đỏ bừng, giống như ác quỷ muốn lấy mạng ông ta.

“Là thật,” Cuối cùng Đỗ Kỳ Trọng không nhịn được nói, “Bùi đại nhân nói đều là thật, các ngươi chưa thoát tịch, các ngươi vẫn là quân hộ, hơn nữa các ngươi còn cầm tiền lương, chỉ có điều không phân phát cho người nhà của các ngươi, mà là biếu cho Trang Vương gia.”

Những thứ này đều là thật.

Có lẽ những người này đều sẽ chết vì chuyện tối nay, nhưng những người này không nên chết một cách mơ hồ.

Người sắp chết lời nói cũng thiện, Đỗ Kỳ Trọng bừng tỉnh cười một tiếng, đây là lòng tốt sau cùng của ông ta.

Đỗ Kỳ Trọng mới vừa nghĩ tới đây, bụng bỗng nhiên đau nhói, người bên cạnh đã đạp lên người ông ta, ông ta cảm thấy đau đớn đến đất trời đảo lộn, dường như lục phủ ngũ tạng đều sắp bị đánh nát vậy.

Ông ta còn chưa kịp hồi thần lại, quyền cước giống như mưa lại rơi lên trên người. Đỗ Kỳ Trọng lập tức nếm được mùi máu tươi, dòng máu nóng hổi theo lỗ mũi và miệng văng ra tung tóe, tối nay chính là ngày giỗ của ông ta, cuối cùng ông ta phải chết ở chỗ này, bao nhiêu ngày đêm lo lắng sợ hãi lúc trước, bao nhiêu lần áy náy và hối hận, lần này cuối cùng có kết quả rồi.

“Đánh chết hắn rồi, sẽ không có người làm chứng cho các ngươi nữa, các ngươi bây giờ còn có cơ hội tranh thủ cho mình. Chỉ cần các ngươi có thể trợ giúp triều đình bắt kẻ giúp đỡ Trang Vương mua bán hàng lậu, ta sẽ tấu lên triều đình, không thể xử phạt nhẹ các ngươi, nhưng ít nhất sẽ không phải là đào binh.”

Chuyện cho tới bây giờ đã không có lựa chọn khác.

“Việc đầu tiên,” Bùi Khởi Đường nhìn Đỗ Kỳ Trọng trên đất, “Đỗ đại nhân phải giống như bình thường mà về nhà, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.”

“Như vậy ông ta có thể tranh thủ thời gian cho các ngươi, phối hợp với triều đình bắt những người còn lại quy án.”

Đỗ Kỳ Trọng nghe được “phì” một tiếng, một ngụm nước bọt rơi vào mặt ông ta, nhưng ngay sau đó ông ta liền bị người ta nâng lên.

Mọi người nói: “Họ Đỗ, ngươi dẫn chúng ta vào con đường này, bây giờ ngươi cũng nên cho chúng ta một câu trả lời.”

Đỗ Kỳ Trọng mở mắt ra.

Bùi Khởi Đường nói: “Đỗ đại nhân, đây là cơ hội cuối cùng của ông rồi.”

...

Từ Khải Chi ngó đầu ra phía trước, hắn muốn nhìn cho rõ nét mặt của Đỗ Kỳ Trọng, lại bị người kéo một cái.

Phùng sư thúc cười hì hì nói: “Một vừa hai phải thôi, giờ không còn sớm nữa, ta nên đưa ngươi trở về rồi.”

Từ Khải Chi muốn cự tuyệt, hắn mới vừa mở miệng ra lại đột nhiên nhíu mày lại, cả người cong thành một con tôm, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

ho người khác nổi lên nghi ngờ. Từ gia có chuyện gì phải che che giấu giấu để cho hài tử đi làm, Từ Tùng Nguyên sẽ không an bài như vậy, chẳng lẽ là Từ Khải Chi tự có chuyện muốn tìm Bùi Khởi Đường?

Nhưng hai người lại chưa từng gặp mặt, chuyện gấp đi nữa cũng sẽ không lỗ mãng chờ ở cửa nha môn như vậy.

Suy nghĩ như vậy, cách làm tùy ý bậy bạ như vậy, ngược lại giống Từ Cẩn Du hơn.

Lang Hoa liếc Bùi Khởi Đường: “Chỉ là muốn dẫn hắn đến bên cạnh hỏi một chút, tại sao lại đem ra khỏi thành?”

Lần trước nàng nói tới thân thế của mình với Bùi Khởi Đường, nàng luôn cảm giác mình có thể không phải do Hứa thị sinh ra, mà khi đó người cùng sinh với Hứa thị chính là Từ phu nhân. Lần này Bùi Khởi Đường mang Từ Khải Chi tới nơi này, có phải là muốn mượn Từ Khải Chi, để tương lai nghe ngóng tin tức gì của Từ gia.

Nhưng những thứ kia đều là nàng suy đoán vô cớ, cũng không có căn cứ gì.

Sớm biết vậy nàng cũng không nói những lời đó với Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường cười nói: “Hàng Đình Chi cũng nói Từ Khải Chi rất thông minh, dẫn Từ Khải Chi tới mở mang kiến thức một chút cũng không có gì không tốt.”

Từ lão phu nhân mắt cao hơn đầu, Từ Tùng Nguyên có chút bảo thủ, Từ Cẩn Du lại là người một lòng làm loạn, Hàng thị và Hàng gia ngược lại rất tốt, nhưng không chắc có thể làm gì được Từ lão phu nhân.

Từ gia cũng loạn rồi.

Nàng không muốn bận tâm chuyện Từ gia, nhưng nhớ đến Hàng thị lại không nhịn được suy nghĩ, nàng chưa gặp Hàng thị mấy lần, nhưng cảm thấy Hàng thị rất thân thiết, có loại cảm giác từ mẫu, nhất là tình cảnh Hàng thị sưởi tay cho nàng, mỗi lần nhớ tới nàng đều cảm thấy trong lòng ấm áp.

Có lẽ Bùi Khởi Đường nhìn đúng điểm này, mới cố ý tiếp cận Từ Khải Chi.

“Tứ gia, người tới rồi.”

Bùi Khởi Đường nhìn về phía Lang Hoa: “Mọi người cẩn thận chút.”

Lang Hoa đang suy nghĩ chuyện Từ gia, theo bản năng trả lời: “Huynh cũng vậy.”

Nghe lời này, ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng lên.

Lang Hoa cũng bị phản ứng của mình làm cho kinh sợ, sao nàng lại có thói quen nói như vậy, dường như rất lo lắng cho Bùi Khởi Đường.

Gò má Lang Hoa có chút nóng: “Ta nói là... mọi người chớ để bị phát hiện, trước phải đi theo bọn chúng cho đến điểm dừng chân, bắt tất cả lại, mọi người mới có thể thu lưới.”

Nụ cười trên mặt Bùi Khởi Đường không giảm đi, giọng nhẹ đi rất nhiều: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận, chỉ cần để cho người lặng lẽ đuổi theo, chuyện hôm nay đã thành rồi. Còn về bên phía Thường Dụ, ta đã để cho bọn họ nhớ hôm nay có bao nhiêu người áp tải hàng lậu ra khỏi thành, văn thư viết xong lúc tối bỏ vào trong tráp mật, đám Trang Vương không trốn thoát được đâu.”

Ánh mắt Bùi Khởi Đường như lửa, Lang Hoa bị nhìn thấu hoảng loạn trong lòng, không khỏi cúi đầu xuống: “Ta biết rồi.”

Lang Hoa hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, trái tim Bùi Khởi Đường giống như là bị đụng cho mềm nhũn, bầu không khí hôm nay vô cùng tốt. Hắn không muốn xuống xe lúc này, nhưng lại không thể làm lỡ chuyện.

“Về phía Từ Khải Chi nàng cũng yên tâm, ta để cho Phùng sư phụ đi theo hắn, không có việc gì đâu, bên Từ gia ta đã sai người đi thông báo rồi.” Bất luận như thế nào, hắn phải nhanh chóng xử lý ổn thoả mọi việc mới được, như vậy mới có thể có thời gian ở bên Lang Hoa, Bùi Khởi Đường nghĩ rồi xuống xe ngựa.

Xe ngựa và ngựa đều bị dắt ra xa.

Chung quanh yên tĩnh lại, Từ Khải Chi như có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Rất nhanh có đội dắt xe ngựa đi từ hướng kinh thành tới, những người này hành động rất nhanh, thoáng cái đã sắp vụt qua rồi.

Bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng huýt gió, đội nhân mã này lập tức dừng lại.

Từ Khải Chi chỉ nghe được Phùng sư thúc nhẹ giọng nói ở bên tai: “Người qua tiếp ứng huýt sáo, bọn chúng phải đặt hàng hóa xuống, chờ những người đó tới lấy.”

Ánh mắt Từ Khải Chi chăm chú nghe quan lộ bên kia.

Quả nhiên người tiếp ứng tới rồi, hai nhóm người gặp mặt, sắp chuyển giao hàng hóa.

Trương Đồng lập tức phất phất tay, Từ Khải Chi liền thấy mấy chục cái bóng người lao ra từ bốn phía, vây quanh xe ngựa.

Kẻ cầm đầu lập tức kinh ngạc, muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại bị mấy người ấn xuống.

Bắt giặc phải bắt vua trước

Kẻ cầm đầu bị đè xuống, những người khác lập tức kinh hoảng rối loạn.

Từ Khải Chi mở to hai mắt cẩn thận nhìn.

Vừa rồi hắn không hề phát hiện ra, bốn phía này lại mai phục nhiều phục binh như vậy.

“Thế nào hả?” Phùng sư thúc cười hắc hắc, “Cái này vui hơn đọc sách nhiều chứ?”

Nghe nói như vậy, Từ Khải Chi gật gật đầu, đáng tiếc hắn không thể đi lên nhìn cho rõ.

“Bọn chúng sẽ thế nào? Bắt được bọn chúng coi như xong rồi sao?” Từ Khải Chi nhẹ giọng hỏi.

“Dĩ nhiên là chưa xong,” Phùng sư thúc nói, “Kịch hay còn ở phía sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.