Chương 529TẠO THANH THẾ
Hàng thị tiễn Lang Hoa đến cửa thùy hoa, vẫn còn quyến luyến không rời kéo lấy tay Lang Hoa dặn dò: “Đừng nghe lời đồn bên ngoài, đợi sóng gió qua đi sẽ không còn ai nói gì nữa, mọi người sẽ biết mọi chuyện không phải sự thật.”
Hàng thị nói là chuyện của nàng và Bùi Khởi Đường.
Lang Hoa mỉm cười: “Ta biết.”
Lang Hoa lên xe ngựa, Hàng thị đứng ngẩn ra ở cửa thùy hoa tận đến khi Quản gia nhắc nhở bà: “Phu nhân, người mau đi xem bên lão phu nhân thế nào.”
Hàng thị lúc này mới định thần lại, cùng Quản gia đi vào vườn, đi được nửa đoạn, Hàng thị dừng bước nhìn Quản gia: “Ngươi nói, sao lại đúng lúc như vậy, năm đó ta và Hứa thị sinh con cùng một lúc.”
Giao tình của Hứa thị và bà dường như không thân thiết, vậy mà lại vác bụng đi tìm bọn họ. Trước kia bà cảm thấy Hứa thị là người hiền lành, nhưng nay nghĩ kỹ lại, Hứa thị không từ thủ đoạn nào với nhà chồng, lại không rõ ràng với lãoTam. Phẩm chất con người sẽ không thay đổi, vì vậy chuyện năm đó liệu có còn ẩn tình khác?
“Phu nhân,“ Quản gia cho rằng Hàng thị muốn hỏi chuyện của lão phu nhân, thấp giọng bẩm báo, “Lão phu nhân nghe nói Diêm Trường Quý là người của Tam lão gia, mua hiệu thuốc Cố gia là Tam lão gia. Nhị lão gia còn che giấu cho Tam lão gia, lão phu nhân vì vậy mà nổi giận, lấy cái chết ép Nhị lão gia đến nha môn tố cáo Tam lão gia.”
Hàng thị kinh ngạc, đây là điều bà không hề ngờ đến: “Ngươi... ngươi có nhầm không?”
Quản gia nói, “Khi nô tài đến thì trong phòng đang tranh cãi ồn ào, nô tài đứng bên ngoài nghe rất rõ ràng.”
Hàng thị không hiểu, sao Từ Sĩ Nguyên lại có nhiều tiền như vậy, tết những năm gần đây, lão gia đều lén cho người gửi đồ đến Thái Nguyên vì lo nhà lão Tam thiếu thốn. Lần này lão Tam lập đại công, trước mặt lão gia không nói gì nhưng sau lưng cũng tìm người của Lại bộ, muốn để lão Tam ở lại kinh thành, để mọi người có thể ở gần nhau và giúp đỡ nhau.
Nhưng bây giờ, lão Tam dùng hai trăm ngàn lượng đi mua hiệu thuốc của Cố gia.
Tim Hàng thị bỗng trở nên lạnh buốt, lẽ nào thời gian qua bọn họ luôn bị lão Tam lừa?
Còn chuyện gì là giả nữa?
“Ta phải điều tra xem,“ Hàng thị lẩm bẩm nói, “Chuyện của Hứa thị và lão Tam ta phải điều tra rõ ràng.”
...
Lang Hoa rời khỏi Từ gia, lòng luôn nghĩ về chuyện của Từ gia.
Hàng thị nghe những lời nàng nói, có lẽ sẽ đi điều tra chuyện của Từ Sĩ Nguyên và Hứa thị năm đó. Đây đều là thứ yếu, quan trọng hơn là trải qua chuyện này, phu thê Từ Tùng Nguyên sẽ thấy rõ được bộ mặt thật của Từ Sĩ Nguyên, sẽ không bị con rắn độc này lợi dụng nữa.
Lang Hoa vừa nghĩ đến đây, Tiêu Ấp bên ngoài xe bẩm báo: “Đại tiểu thư, lều đã dựng xong, chúng ta nấu thuốc ở đất trống ngoài cửa bắc, những ngày này chỉ cần có người có triệu chứng phong hàn thì đều có thể đến lấy thuốc.”
Lang Hoa gật đầu: “Đến cửa bắc xem đi!”
Cửa bắc đang rất náo nhiệt.
“Cố Đại tiểu thư đến rồi.”
Có người hét lên một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía xe ngựa.
Cố gia hôm nay bắt đầu phát thuốc, khác với bình thường ở chỗ không phải ai cũng có thể lãnh thuốc, cũng không phải chỉ có một nồi thuốc mà là chín nồi lớn ở trước cửa.
“Tại sao phải dùng chín nồi thuốc, làm vậy để làm gì?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Lang Hoa xuống ngựa, đội mạng che mặt, đi đến lều thuốc.
“Cố Đại tiểu thư, sao phải dùng tận chín nồi thuốc? Có phải muốn nấu một lượt chia cho bách tính không? Bình thường chúng ta phát thuốc cũng không làm như vậy, một nồi thuốc phía trước, phía sau đặt một thùng thuốc lấy thuốc, để lửa liên tục ngày đêm nấu thuốc, cho dù nhiều bách tính bị bệnh thì dùng thêm hai ba nồi là đủ.”
Chưởng quầy của hiệu thuốc có lòng tốt nhắc nhở.
Cố gia dù có tiền, cũng không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy.
Mọi người đều nhìn về phía Lang Hoa, đợi nàng giải thích.
Lang Hoa nói: “Trước kia phát thuốc, đều dựa trên toa thuốc của quan phủ nấu ra để phát cho bách tính, nhưng mọi người đều biết bệnh thời tiết tuy tương tự nhau nhưng lại không hề giống nhau, thuốc trong chín nồi thuốc này đều hoàn toàn khác nhau.”
“Trị thương hàn, giảm thân nhiệt, thuốc giống nhau gồm có Tiền Hồ thang, Ma Hoàng thang, Cát Căn thang, Thạch Cao thang, Ma Hoàng Giải Cơ thang, Tiểu Thanh Long thang, Thuật Phụ thang. Nhân lúc bệnh thời tiết còn chưa lan ra, phải trị đúng bệnh mới ổn thỏa.”
Lang Hoa vừa nói chuyện, nhiều người liền vây quanh.
“Đoán bệnh cũng rất đơn giản, nhức đầu tráng nhiệt, rét lạnh liên tục dùng bạch tán thần kỳ. Ho tráng nhiệt, đau đầu nóng sốt dùng Tiền Hồ thang. Người nóng đau đầu, xương khớp đau nhức dùng Ma Hoàng thang. Nhiều ngày không ra mồ hôi, toàn thân nóng sốt, nôn ói không ăn được dùng Sài Hồ thang...”
Âm thanh ồn ào từ từ lắng xuống, thay vào đó là sự tĩnh lặng, tất cả mọi người đều cẩn thận lắng nghe.
“Cố Đại tiểu thư, ngài nói chậm chậm một chút.”
Lang Hoa nói tiếp: “Đau đầu tráng nhiệt, rét lạnh liên tục, ho dữ dội, xương khớp đau nhức, hoặc đầu óc mơ màng, cả người tê cứng, tức ngực, có thể là bệnh nóng sốt, có thể là bệnh truyền nhiễm.”
Lang Hoa nhìn về phía khu phát cháo gần đó.
“Qua vài ngày nữa, triều đình sẽ phát cháo ở đây, nếu bệnh không xử lý thỏa đáng, nơi này tụ tập nhiều dân chúng, rất có thể sẽ khiến bệnh dịch lan truyền, đến lúc đó không phải là cứu người mà là giết người.”
“Vì thế chúng ta dùng chín nồi thuốc, chia mọi người ra theo từng bệnh, như vậy mới có thể giải quyết mọi chuyện.”
Lang Hoa nói xong nhìn sang người hầu bên cạnh, mọi người liền đổ giỏ thuốc ra mặt đất.
Lang Hoa nhìn về phía đám đông: “Khi Cố gia bán hiệu thuốc, bã thuốc bị mất trộm, số bã thuốc này đã được điều chế qua, không còn hiệu quả, nếu có người dùng thuốc này, nhất định sẽ kéo dài bệnh tình.”
“Trước khi quan phủ điều tra ra ai bán thuốc giả, Cố gia sẽ ra mặt mua lại số bã thuốc bị mất trộm. Cố gia cũng sẽ không bán hiệu thuốc cho kẻ dám bán bã thuốc này, người như vậy mà mở hiệu thuốc, nhất định sẽ gây ra đại họa.”
Xung quanh đều là tiếng tán thưởng.
“Ta biết, là Diêm Trường Quý mua hiệu thuốc của Cố gia.”
“Đúng... Người đó ta biết... mấy ngày trước còn buôn bán dược liệu với ta.”
“Mau về xem, thuốc hắn bán cho ngươi có phải là giả hay không.”
“Cố Đại tiểu thư, có thể xem thử thuốc của chúng ta không, chúng ta cũng mua từ tay của Diêm Trường Quý.”
Có người mang thuốc đến.
Lang Hoa lập tức dặn dò người hầu đi điều tra.
“Diêm Trường Quý kia chỉ là một Chưởng quầy, chủ nhân sau lưng hắn là ai?”
“Các người không biết sao? Những hiệu thuốc mua phải thuốc giả đã kéo đến Từ gia làm ầm ĩ, chính là Từ nhị lão gia, Từ Chính Nguyên...”
Người bàn tán ngày càng nhiều.
Lang Hoa gật đầu với các lang trung phía sau, ra hiệu bắt đầu khám bệnh cho bách tính, nàng cùng Tiêu ma ma đi kiểm tra dược liệu.
“Đại tiểu thư.” Vài vị phu nhân bước nhanh đến.
Lang Hoa hành lễ với người tới.
“Là Cố Đại tiểu thư phải không,“ Phu nhân cười nói, “Chúng ta đến để phát thuốc, mấy năm trước toàn phát dựa trên toa thuốc của triều đình, năm nay nghe nói người ở đây có cách tốt hơn, nên chúng ta mua thuốc đến quyên góp.”
“Đúng vậy, như vậy sẽ ổn thỏa hơn.”
Lang Hoa không nói gì, phu nhân dẫn đầu nói: “Ngày mai Thư Vương phi cũng sẽ đến. Thư Vương phi nói phát thuốc là chuyện tốt, nhưng nếu không chữa đúng bệnh ngược lại sẽ hại người, đến lúc đó không thể tích đức mà còn là tạo nghiệt.”
Lang Hoa không nhịn được liền cười, là Ngọc Song đang giúp nàng. Thư Vương phủ thoạt nhìn có vẻ không tranh giành với ai, nhưng thực tế Thư Vương lại rất hiểu rõ tình thế trước mắt.