Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 530: Chương 530




Chương 530HÔM QUA KHÁC HÔM NAY KHÁC Mấy vị phu nhân nói chuyện với nhau, hiếu kỳ nhìn sang mấy nồi thuốc lớn.

Mùi thuốc nồng đậm nhanh chóng lan ra bốn phía, người nấu thuốc đặt đồng hồ cát lên bàn.

Thay đổi cách phát thuốc thế này, chỉ có Cố gia mới dám làm.

Phu nhân dẫn đầu là Xu Mật Đô Thừa Chỉ Miêu thái thái.

Miêu thái thái nói: “Thái hậu nương nương bệnh rồi, trong kinh thành cũng bắt đầu có bệnh dịch, ai cũng nói cuối năm nay khó qua khỏi, hoàng thất đã bắt đầu dâng tấu thuyết phục Hoàng thượng tế trời.”

Ngày đông chí năm nay đã từng cúng tế rồi, hoàng thất thúc giục Hoàng thượng như vậy đều là vì Thái hậu nương nương, nếu cứ tiếp tục thì trong cung sẽ thật sự phải làm tang sự.

Ai cũng nói Hoàng thượng thất đức, ông trời sẽ giáng bệnh dịch xuống, vì thế năm nay rất nhiều bệnh dịch, khắp nơi đều là không khí đáng sợ.

Hoàng thất không dám chỉ trích Hoàng thượng, nhưng có thể dùng cách khác, nói bóng gió, tạo áp lực cho Hoàng thượng.

“Đại tiểu thư,“ Miêu thái thái nói, “Bệnh của Thái hậu rốt cuộc ra sao rồi?”

Đây là chuyện tất cả mọi người quan tâm.

Lang Hoa nhìn các vị thái thái: “Bệnh cần ba phần thuốc và châm cứu, bảy phần tĩnh dưỡng, vì vậy cho dù là lang trung giỏi cũng không chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh.”

Ngoài mặt, Thái hậu nương tuyệt thực là muốn ép Hoàng đế lật lại vụ án Khánh Vương, nhưng thực ra là rất thất vọng vì Ninh Vương. Ninh Vương lợi dụng Thái hậu diệt trừ Triệu thị, căn bản không quan tâm sự an nguy của Thái hậu, một kẻ vô tâm như vậy, thông minh nhưng lại không bằng một kẻ ngốc bình thường.

Đối với Thái hậu mà nói, Ninh Vương có muốn đoạt vương vị hay không không quan trọng, quan trọng là hắn có lương tâm hay không. Hoàng đế bổn triều vì hoàng vị mà giết chết hai người đệ đệ, đó là chuyện Thái hậu không thể chấp nhận nhất. Bây giờ Ninh Vương cũng như vậy, không chỉ muốn giết ca ca mà còn lợi dụng mẫu thân mình.

Xem ra Ninh Vương ẩn mình lâu như vậy, thì còn đáng sợ hơn cả Hoàng đế.

...

“Thật là lòng người khó đoán.”

Bỗng có một vị phu nhân nói: “Người của Cố gia thế này mà cũng bị hãm hại, giờ coi như cũng làm rõ được mọi chuyện rồi.”

“Đúng vậy, khi người ta vinh quang sẽ có người bên cạnh hầu hạ, một khi gặp khó khăn, đến bạn thân cũng muốn đạp một cước.”

Lang Hoa nghe những lời này liền ngẩng đầu.

Vị phu nhân kia nói tiếp: “Năm đó nếu không phải Cố Đại tiểu thư bảo vệ, Mẫn gia sớm đã thất bại. Vậy mà tiểu thư Mẫn gia lại liên thủ với Lục gia hại Cố gia.”

Mắt Lang Hoa bỗng chớp liên tục: “Lời của thái thái từ đâu mà có? Mẫn gia hại Cố gia khi nào?”

“Đại tiểu thư,“ Phu nhân đang nói có chút ngạc nhiên, “Người không biết sao? Cũng khó trách, những lời đồn này cũng mới xuất hiện, Mẫn gia không phải muốn cùng Lục gia kết thân sao? Mẫn Đại tiểu thư và Cố Đại tiểu thư là tỉ muội mà?”

Những lời tiếp theo không thích hợp nói trước mặt mọi người.

Tình hình trước kia của Cố gia không rõ ràng, không ai dám tùy tiện nói bừa, sợ là sẽ vì vậy mà bị liên lụy, nay mọi chuyện đã rõ ràng, Bùi gia và Cố gia là bị cả tộc Triệu thị hại. Những lời đồn có lợi cho Cố gia cũng bắt đầu không ém xuống được, chỉ trong một ngày đã truyền đi nhanh chóng ai ai cũng biết.

Ánh mắt Miêu thái thái sáng lên kéo Lang Hoa sang một bên: “Cố Đại tiểu thư, ta và Thư Vương phi khá thân thiết. Thư Vương phi thường nói với ta người rất lương thiện, vì vậy những lời này ta đều không giấu giếm. Ta nghe một vị Dương thái thái nói, hai ngày trước khi Cố gia chuẩn bị rời khỏi kinh thành, Mẫn Giang Thần và Lục Anh đã gặp nhau trong chùa, bị Bí thư Thiếu giám Dương thái thái nhìn thấy, Lục Anh vì vậy mà dùng tiền mua chuộc.”

“Dương thái thái không nhận tiền của Lục gia, hai ngày nay Bùi Khởi Đường khôi phục chức quan, Cố Đại tiểu thư lại chữa khỏi bệnh cho Ninh Vương lập đại công, Dương thái thái cũng thấy bất bình cho Cố gia.”

Trong lòng Lang Hoa thấy ngạc nhiên nhưng mặt vẫn không biến sắc. Nàng cho rằng A Thần đã hiểu, sẽ không gặp Lục Anh, không ngờ còn bị người khác nắm được điểm yếu.

Trước kia Lục Anh thường nhờ A Thần chuyển lời cho nàng, chưa từng xảy ra sai sót, có phải A Thần đã trúng kế của người khác rồi không.

A Thần lương thiện đơn thuần là ưu điểm của nàng ấy, nhưng đó cũng là nhược điểm.

Nàng ấy không có tâm tư đi hại người khác, cũng không đề phòng ai, trong lòng nàng ấy thích có nghĩa là gì? Cũng chỉ là đơn thuần quan tâm một người nào đó mà thôi.

Một người bất luận lựa chọn thế nào đều không sai, vấn đề ở chỗ có thể tiếp nhận lựa chọn của mình hay không.

Hiện giờ A Thần thế nào? Đã nghĩ ra cách thoát thân chưa?

Mẫn đại nhân biết được sẽ ra sao? Có tức giận rồi đưa A Thần đến tộc chịu phạt không?

“Chuyện này nhất định có hiểu lầm, A Thần không phải là người như vậy,“ Lang Hoa ngước mắt lên nói, “Trong chùa vốn có người ra vào, vị sư tiếp khách không thu xếp tốt thiền phòng, mọi người không cẩn thận sẽ gặp nhau, đó là chuyện bình thường.” Bất luận thế nào nàng cũng tin A Thần tuyệt đối không hại nàng.

Miêu thái thái không ngờ Lang Hoa lại nói giúp cho Mẫn gia.

Lang Hoa nói tiếp: “Mẫn đại nhân ngay thẳng chính trực, gia phong Mẫn gia nói không nghiêm khắc nhưng rất khiêm tốn nhã nhặn. A Thần là người hiểu lễ nghĩa, sóng gió lần này của Cố gia không liên quan đến Mẫn gia, càng không liên quan Lục gia.”

Cố Đại tiểu thư nói như vậy, là vì Lục gia và Cố gia sớm đã không còn hôn ước, nên đã không còn quan hệ gì.

Miêu thái thái nghĩ sơ sơ đã hiểu ý của Lang Hoa: “Thì ra là vậy, những lời đồn đó không thể tin được.”

Lang Hoa mỉm cười: “Cũng giống ta đến phát thuốc, chẳng phải người qua lại tấp nập sao, nếu bị người khác chỉ trích, cũng chỉ là trong chớp mắt. Bởi vậy chỉ cần đường đường chính chính, không cần người bên cạnh hiểu hết, làm tốt việc của mình là đủ rồi.”

Miêu thái thái gật đầu: “Vẫn là Cố Đại tiểu thư rộng lượng.”

Lang Hoa nhìn đám người đông đúc, hôm nay mật ngọt, ngày mai thạch tín, chỉ cần cam tâm tình nguyện, làm gì cũng là đúng.

Không ai có thể xem thường ngươi, chỉ có bản thân tự xem thường chính mình.

...

Lục Anh từ phòng Từ Sĩ Nguyên bước ra.

Người hầu bước lên hỏi: “Công tử nhìn ra được gì chưa?”

Bây giờ đã rất rõ ràng, Từ Sĩ Nguyên có liên quan đến sóng gió lần này, lần đầu hắn đến Từ Sĩ Nguyên đã có vẻ mặt nắm chắc phần thắng, thậm chí còn xúi giục hắn nắm chặt Cố gia không buông, như vậy mới có tiền đồ. Lần thứ hai Từ Sĩ Nguyên có nhiều lo lắng trong lòng, hắn cố ý đánh một bàn cờ với Từ Sĩ Nguyên, Từ Sĩ Nguyên thua một cách hồ đồ. Lần này, Từ Sĩ Nguyên quyết không nói chuyện với hắn, dáng vẻ tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng trên gương mặt vô cùng lo lắng, hắn hỏi vài câu thăm dò, Từ Sĩ Nguyên liền tỏ vẻ phòng bị.

Nay hắn đã hiểu tất cả.

Từ Sĩ Nguyên muốn đối phó với Bùi Khởi Đường và Cố gia, nhưng lại bị cản trở. Bất luận người đi theo Từ Sĩ Nguyên là ai, đều là đối thủ của Bùi Khởi Đường.

“Tam gia,“ Quản gia nói, “Ngài cho người giám sát Dương gia, quả nhiên đã có tin tức, người đó đã nói ra chuyện của Mẫn Đại tiểu thư.”

Đây đều nằm trong dự liệu của hắn.

Sông có khúc, người có lúc. Những ngày này toàn gặp trở ngại, Trình Di sống chết không rõ, trong kỳ thi Minh Kinh người không bằng hắn ta cũng đều nhận được văn thư của Lại bộ, rất nhanh sẽ nhậm chức nhưng phía hắn lại như một hồ nước chết.

Hắn dần dần tìm thấy bản thân trong đó. Hắn không thể ôm vết thương chìm đắm trong đau khổ, như vậy sẽ không nhận được bất cứ sự thương hại nào.

Hắn chỉ có thể mạnh mẽ trở lại mới có thể đạt được tất cả những gì mình muốn.

“Đến Mẫn gia,“ Lục Anh nói, “Ta có chuyện muốn nói với Mẫn đại nhân.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.