Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 534: Chương 534




Chương 534KHÔNG THỂ KHÔNG CÓ NÀNG“Người Từ gia đang rất huyên náo.” Lão Nhạc bẩm báo với Lang Hoa.

“Trong vườn của Từ Sĩ Nguyên đang hỗn loạn, Từ lão phu nhân vừa khóc vừa làm ầm ĩ, nói là vì đứa con vợ lẽ này mà suýt nữa tự sát tạ tội với Từ thị tộc.”

Lão Nhạc không giấu được sự vui sướng trên mặt, bận bịu mấy ngày nay, cuối cùng đã có chút khởi sắc.

Lang Hoa nói: “Chuyện vẫn chưa xong đâu, chúng ta vẫn phải theo dõi kỹ, ta muốn tìm ra đường tài lộc của Từ Sĩ Nguyên.” Hai mươi vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ, Từ Sĩ Nguyên có thể giao cho Từ tam thái thái xử lý, có thể thấy Từ Sĩ Nguyên vẫn còn mối làm ăn lớn hơn trong tay.

Lão Nhạc mím môi: “Đại tiểu thư gần đây hay nhắc đến tiền, tuy hiệu thuốc của chúng ta không lời nhiều, nhưng cũng đủ lo chi phí trong nhà. Người muốn làm rõ chuyện của Từ Sĩ Nguyên là chuẩn bị để Bùi Tứ gia tố cáo lên triều đình, để Từ Sĩ Nguyên nộp ngân lượng cho triều đình phải không?”

Lang Hoa lắc đầu: “Cũng không phải.”

Lang Hoa vừa nói vừa dùng tay tính toán, sau đó nhìn vào số lượng trên giấy, rồi ghi chép lại: “Sau này ta cần tiền, rất nhiều tiền, chỉ dựa vào số lượng trong tay chúng ta thì không đủ, đến lúc đó sẽ nghèo rớt mồng tơi.”

Vì vậy, đúng, nàng cũng sẽ nhanh chóng biến thành kẻ tham tiền.

Lật đổ Từ Sĩ Nguyên không có gì to tát, danh tiếng thanh quan của ông ta không còn, không những không thể thăng chức mà còn bị triều đình tra hỏi, nhất thời sẽ không được trọng dụng nữa.

Nàng muốn lôi người sau lưng Từ Sĩ Nguyên ra và cả những gì mà Từ Sĩ Nguyên biết nữa.

Lão Nhạc đi ra ngoài, Ngô Đồng trên mái nhà lập tức để lộ ra nửa gương mặt, cười ha ha nói: “Đại tiểu thư, công tử đến rồi, có để ngài ấy vào không.”

Lang Hoa không nói gì mà đứng dậy sai A Mạt lấy áo khoác.

Bùi Khởi Đường muốn đến, sao nàng có thể ngăn được? Người này không vào cửa trước không đi cửa sau mà trèo tường vào, khinh công Phùng sư thúc dạy hắn, toàn bộ đều dùng để leo cây trèo tường.

Lang Hoa đi đến hoa viên, ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa. Trời vẫn chưa tối, tuy gió lạnh thổi đến nhưng không thể ngăn nàng thưởng thức bầu trời trong xanh.

Bùi Khởi Đường mặc áo bào cổ da sóc bước đến, hắn có vẻ cao hơn nam tử bình thường một chút, rất nổi bật giữa đám đông. Ánh mắt hắn trong suốt như một hồ nước sâu, có thể phản chiếu tất cả mọi thứ. Vì thế mấy năm trước, tuy hắn còn nhỏ tuổi, nhưng toàn thân mặc áo giáp, cùng với nụ cười nhẹ nhàng trên khóe miệng, cũng có thể khiến cho người Tây Hạ kinh hồn bạt vía.

Vì vậy nàng rất thích dáng vẻ uy phong lẫm liệt, sự bình tĩnh, cùng với khuôn mặt luôn tươi cười của hắn.

Lang Hoa nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy hai chân bay lên, eo đã bị người khác ôm lấy, sau đó hai chân rơi vào đôi tay ấm áp.

“Hôm nay lạnh như vậy, chân tê cóng cả rồi.”

Bùi Khởi Đường vừa nói vừa để chân nàng vào vạt áo.

Lang Hoa bất giác đỏ mặt, nhẹ nhàng ngọ ngoạy: “Mau buông ra, để người khác nhìn thấy thì sao... Ta từ trong vườn đi qua, đế giày còn dính bùn, huynh không sợ y phục bị dơ sao.”

Nàng khe khẽ trách hắn, trong mắt như có vẻ giận hờn, ánh mắt đó giống như cơn gió nhẹ, xuyên vào tim hắn. Bùi Khởi Đường không khỏi căng thẳng: “Nàng sợ bị người khác thấy hay là sợ y phục dơ.”

“Đương nhiên là…” Lang Hoa nói đến đây thì nhíu mày, suýt nữa bị hắn lừa rồi, cứ như đưa ra hai lí do thì nàng sẽ cam tâm tình nguyện vậy.

Bùi Khởi Đường sợ Lang Hoa nổi giận, cười nói: “Ủ ấm xong, ta sẽ buông ra ngay.”

Hắn nửa quỳ, hạ thấp người xuống, đỉnh đầu đối diện cằm nàng, khiến nàng có cảm giác nhìn từ trên cao xuống, dường như bao trùm lên người hắn.

Thân thể cao lớn đó giống như lò sưởi, mang theo mùi hương cỏ tươi, khiến cả người nàng nóng bừng, thậm chí nàng bắt đầu thấy đầu óc choáng váng.

“Bùi Khởi Đường,“ Lang Hoa mím môi, “Hôm nay ta đi Từ gia, đột nhiên cảm thấy Từ gia rất thân thuộc, từng cái cây cọng cỏ, cả cách bày trí, dường như từng quen biết.”

Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên: “Có phải do kiếp trước nàng từng gặp qua không?”

Lang Hoa lắc đầu: “Huynh quên rồi sao, kiếp trước ta bị mù, hơn nữa chưa từng đến Từ gia. Ta thật sự đã nhìn thấy.”

Cảm giác này thật kỳ lạ, giống như lúc trước nàng nhận nhầm Bùi Khởi Đường là Lục Anh, có vài ký ức mơ hồ lại giống y như thật.

Nếu nàng nói chuyện này với người khác, nhất định sẽ bị cho là kẻ điên.

Ánh mắt Bùi Khởi Đường trầm xuống suy nghĩ, rõ ràng hoàn toàn tin lời nàng. Bí mật của nàng vốn không thể nói với bất kỳ ai, nay lại có thể nói tất cả với hắn.

Như vậy sẽ khiến nàng không còn cảm thấy đơn độc.

“Bùi Khởi Đường, ta muốn ngồi xích đu, huynh giúp ta đẩy đi.”

Mặt nàng hiện lên nụ cười thoải mái nhưng lại e lệ rụt rè, Bùi Khởi Đường bất giác đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy xích đu.

Chỉ đẩy mấy cái, nàng đã đung đưa ngày càng cao, tiếng cười của nàng hòa trong gió, vô cùng thoải mái.

Hắn không khỏi ngẩn ra, cứ như vậy bay cao lên, y phục bay trong gió, ung dung tự tại như vậy mới là dáng vẻ mà nàng nên có.

Hắn hi vọng có thể vĩnh viễn đứng ở đây, giang tay bảo vệ nàng, đưa nàng đi đến nơi nàng muốn đến.

Một hồi sau, xích đu mới từ từ hạ xuống, hai má Lang Hoa đỏ bừng, đôi mắt càng long lanh.

“Từ từ đứng dậy, chân nhất định đã tê cóng rồi.” Bùi Khởi Đường đưa tay vuốt nhẹ bàn chân Lang Hoa, tuy có chút vụng về nhưng lại rất cẩn thận.

Lang Hoa chưa từng biết, Bùi Khởi Đường lại tinh tế tỉ mỉ như vậy.

“Thật may mắn khi gặp được huynh.” Lang Hoa lẩm bẩm nói.

Bùi Khởi Đường ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Lang Hoa bỗng cảm thấy hai má nóng bừng.

“Lang Hoa,“ Bùi Khởi Đường giang tay bế Lang Hoa lên, “Lúc nãy nàng vừa nói gì?”

“Bỏ ta xuống.”

Cánh tay cường tráng của hắn ôm nàng vào lồng ngực ấm áp, trái ngược với sự mềm mại của nàng, hắn rất cứng rắn, cứ như thế ôm chặt lấy nàng. Trái tim hắn dường như đang đập trong ngực nàng, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.

“Lang Hoa,“ Bùi Khởi Đường nở nụ cười ấm áp, “Bây giờ ta mới biết, nhiều lúc đau tim cũng là chuyện tốt.”

“Có được càng nhiều, tim càng muốn nổ ra như vậy.”

Bùi Khởi Đường nắm chặt tay nàng, trong ánh mắt đen nhánh phản chiếu hình bóng nàng: “Ta có thể vứt bỏ mọi thứ, nhưng không thể không có nàng.”

Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường, cả buổi không thể nói được lời nào, nàng chỉ nghiêng người từ từ vòng tay qua lưng hắn, nhắm mắt lại, một cơn gió lướt nhẹ qua mặt nàng. Hơi thở của hắn quen thuộc như vậy khiến nàng bất giác rùng mình.

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.