Chương 535THÂN THIẾT ĐẾN LẠ KỲ
Một lúc lâu sau Bùi Khởi Đường mới luyến tiếc thả Lang Hoa xuống.
Gió thổi mạnh hơn, hai má và chóp mũi nàng lạnh đến mức đỏ lên, rời khỏi vòng tay hắn nàng lập tức hà hơi vào bàn tay, sau đó nhìn hắn: “Ăn cơm chưa?”
Bùi Khởi Đường cười nói: “Chưa.”
Hầu như mỗi lần hắn đến đều để bụng trống, nếu không biết sẽ nghĩ nhà hắn không có thức ăn.
Mùi thơm trong nhà bếp bay ra, nồi thịt hầm tỏa ra hơi nóng, nước thịt cứ không ngừng sôi lên, xem ra hầm từ sáng đến giờ thịt đã mềm.
Ngô Đồng thỉnh thoảng từ trên mái nhà thò đầu xuống, đầu bếp vội đậy nắp nồi lại, chống nạnh, trừng mắt đuổi Ngô Đồng ra: “Mau tránh ra, đừng để nước bọt rớt vào nồi.”
Ngô Đồng nuốt nước bọt: “Hầm cho ai vậy? Cả nồi thế này ai ăn hết được?”
Đầu bếp nói: “Bất luận hầm cho ai thì cũng không có ngươi.” Rồi ném thìa qua, Ngô Đồng vội nghiêng đầu né.
Lang Hoa và Bùi Khởi Đường đi đến ngoài viện, Bùi Khởi Đường lập tức ngửi thấy mùi hương.
Ngô Đồng từ trên mái nhà tuột xuống, cười híp mắt: “Biết ngay là Đại tiểu thư chuẩn bị cho công tử.”
“Ai nói chuẩn bị cho huynh ấy?” Lang Hoa nhướng mắt lên, dặn dò A Mạt, “Lát nữa Quốc Công gia đến thì mời người vào đây.”
Nghe những lời này Ngô Đồng giống như hoa héo, lập tức cúi đầu xuống.
Khi Lang Hoa nhắc đến Hàn Chương, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hớn hở, tuy biết Lang Hoa chỉ xem Hàn Chương như huynh trưởng nhưng Bùi Khởi Đường cũng có chút khó chịu: “Hôm nay Hàn Tướng quân sẽ đến?”
Lang Hoa gật đầu: “Ta và huynh ấy đã hẹn rồi, một lát sẽ gặp trong nhà.”
Nhân lúc Hàn Chương chưa đến, Lang Hoa và Bùi Khởi Đường vào phòng nói chuyện.
“Huynh biết Thiên Sư Đạo không?” Lang Hoa hỏi. Về chuyện Thiên Sư Đạo, kiếp trước nàng chỉ nghe Lục Anh nói, Hoàng thượng mời một vị thiên sư, vị thiên sư đó đem theo vài đệ tử lập đàn giảng đạo giúp đỡ Hoàng đế củng Cố giang sơn. Khi ấy, Đại Tề thất bại liên tiếp, lại bị nước phụ thuộc Mân Nam dẫn binh xâm lược Quảng Tây, giết hàng chục ngàn dân chúng. Kinh thành nghe được tin tức này, mọi người bắt đầu hoang mang lo lắng, cảm thấy Đại Tề ngày càng sa sút, không biết ngày nào quân địch sẽ kéo đến đây.
Hoàng đế lập tức ra lệnh cho thiên sư thi pháp ổn định giang sơn xã tắc.
Lúc đó Lang Hoa cảm thấy rất nực cười, nhưng Lục Văn Hiển lại xem vị thiên sư kia như thần tiên.
Bây giờ nghĩ lại, người trước kia nàng cảm thấy phiền chán, giờ đây dường như đều đứng ở phía đối lập với nàng.
Bùi Khởi Đường nói: “Lúc ở Giang Chiết ta từng nghe qua Thiên Sư Đạo, khi phụ thân còn sống từng quen biết vài vị đạo trưởng của Thiên Sư Đạo. Các vị đạo trưởng thường làm việc thiện, phát thuốc phát gạo cho dân tị nạn. Lúc nhỏ ta từng lén hỏi đạo trưởng, có phải đạo sĩ ai cũng biết pháp thuật không, đạo trưởng chỉ cho ta một quyển 'Đạo Đức Kinh'.”
Bùi Khởi Đường nói: “Sao lại hỏi về Thiên Sư Đạo?”
Lang Hoa kể những lời Hàng thị nói cho Bùi Khởi Đường nghe: “Ta cảm thấy vị đạo sĩ đó biết mọi chuyện.” Nếu tìm được ông ấy, có lẽ sẽ giải đáp được rất nhiều chuyện của năm đó.
Lang Hoa miên man suy nghĩ, tuy nàng nói không để tâm đến thân thế của mình, nhưng nàng cũng thường hay nghĩ đến nó.
Bùi Khởi Đường thấy Lang Hoa nhíu mày liền nói tiếp: “Ở Giang Chiết có một thời gian Thiên Sư Đạo rất hưng thịnh, nhũ mẫu chăm sóc ta lúc đó kể ta nghe, nhà bà ấy có một muội muội, nàng ta thích một vị đạo sĩ, không nghe gia đình khuyên mà cứ muốn đi theo vị đạo sĩ đó. Vị đạo sĩ đó đương nhiên không đồng ý, nàng ta liền đuổi theo đến tận Giang Chiết, gia đình đều nghĩ nàng ta sẽ chết ở bên ngoài. Sau cùng vị đạo sĩ đó đã vì nàng ta mà hoàn tục. Sư phụ của đạo sĩ kia nói ông ấy hồng trần chưa dứt, đợi đến khi mọi chuyện yên ổn, nếu có cơ duyên sẽ lại thu nhận ông ấy làm đệ tử.”
Lang Hoa nghe đến đây thì biết Bùi Khởi Đường muốn chọc nàng cười: “Huynh nói lung tung gì vậy? Làm gì có chuyện đó.”
Bùi Khởi Đường nói: “Chuyện ta nói đều là sự thật, vị đạo sĩ đó rất thích làm diều giấy, nhũ mẫu chăm sóc ta còn tặng ta một con diều. Ông ấy còn có một cô con gái, nếu có cơ hội ta sẽ dẫn nàng ấy đến gặp nàng.”
Mỗi lần nói chuyện nghiêm chỉnh đều bị Bùi Khởi Đường biến thành không nghiêm túc. Lang Hoa dở khóc dở cười nhưng trong lòng nhẹ nhỏm hơn rất nhiều.
“Vị đạo sĩ nàng nói, nếu biết chuyện năm đó, hoặc là chính mắt ông ấy nhìn thấy, hoặc là từng tham gia vào, tuyệt đối sẽ không biết trước mọi chuyện,“ Bùi Khởi Đường nghĩ đến đây thì ngước mắt lên, “Chỉ cần người đó còn sống thì nhất định sẽ tìm được.”
Lang Hoa gật đầu, nàng cũng nghĩ vậy.
Hai người vừa nói đến đây, A Mạt bước đến nói: “Quốc Công gia đã đến.”
Lang Hoa đứng dậy: “Ta đi đón huynh trưởng.”
...
Hàn Chương thỉnh an Cố lão thái thái xong thì đi vào viện, vừa vào liền thấy Lang Hoa và Bùi Khởi Đường đứng dưới cây nói chuyện. Mặt Lang Hoa đầy ý cười. Hai người vô cùng xứng đôi.
Hắn sớm biết Bùi Khởi Đường không phải là người dễ dàng từ bỏ, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã thúc đẩy chuyện hôn sự của hai nhà Bùi, Cố đến bước này.
Vụ án Khánh Vương mưu phản cũng được điều tra lại.
Bùi Khởi Đường còn trẻ nhưng đã có chút bản lĩnh.
Xem ra Lang Hoa cũng không phản đối chuyện hôn sự này, nếu không sẽ không có dáng vẻ như vậy.
Chỉ là Lang Hoa vẫn còn nhỏ, ở nhà mẹ đẻ mà đã vất vả như vậy, nếu gả đi rồi không biết sẽ còn vất vả ra sao. Vì vậy Cố lão thái thái không muốn gả Lang Hoa đi sớm.
Ánh mắt Hàn Chương như sâu hơn, Cố lão thái thái muốn Lang Hoa vài năm nữa mới xuất giá, Bùi Khởi Đường lại nghĩ cách muốn sớm rước Lang Hoa về.
Hàn Chương ho hai tiếng sau đó mới bước qua.
“Huynh trưởng.” Lang Hoa nhấc váy lên bước đến.
Hàn Chương lấy tay xoa đầu Lang Hoa, lập tức nói: “Đúng là to gan thật, nghe nói muội phát thuốc ở cửa bắc, dùng đến chín nồi thuốc, hơn nữa thuốc lại không giống với toa thuốc của triều đình, muội không sợ nếu xảy ra sai sót sẽ bị Thái Y Viện chỉ trích sao.”
Lang Hoa cười nói: “Dù muội có làm gì cũng bị người khác dòm ngó, chi bằng cứ làm theo ý mình.”
Nhìn Lang Hoa, Hàn Chương không khỏi nghĩ đến tin đồn về Mẫn Giang Thần, hai cô nương này đều trải qua chuyện giống nhau nhưng cách giải quyết lại khác nhau.
A Thần không rộng lượng như Lang Hoa, chỉ sợ sẽ chịu thiệt thòi vì chuyện này.
Nhưng nói đi phải nói lại, mấy ai được như Lang Hoa, Hàn Chương nói: “Muội nghĩ thoáng thật, nhưng cũng phải chú ý một chút, cũng giống như lần này, coi chừng gặp phải khó khăn.” Nói đến đây thì ánh mắt hắn sâu thẳm hơn, nhìn sang Bùi Khởi Đường bên cạnh.
Bùi Khởi Đường hành lễ với Hàn Chương.
Hàn Chương nghiêm mặt: “Nghe nói Hoàng thượng đã ra lệnh mau chóng kết án, quan viên Hình bộ, Đại Lý Tự không rời nha môn một bước, ngươi lại thoải mái…”
Bùi Khởi Đường nhìn thấy ánh mắt của Hàn Chương liền nói: “Huynh trưởng có nghe nói, Hoài Nam Vương Thế tử muốn giúp Vương gia từ chức trấn thủ biên cương, làm người nhàn rỗi trong kinh thành như huynh trưởng không.”
Hoài Nam Vương cũng muốn từ bỏ binh quyền, có lẽ là vì chỉ dụ đó.
Thái hậu chỉ thị Hoài Nam Vương điều binh là giả, chỉ dụ đó nằm trong tay của Thái hậu, Khánh Vương chỉ dụ cho Hàn gia điều binh dĩ nhiên cũng là giả.
Bùi Khởi Đường nói: “Huynh trưởng có suy nghĩ gì, nên tốc chiến tốc thắng, đừng để vuột mất cơ hội.”
Hàn Chương bỗng giật mình, hồi lâu mới định thần lại, Bùi Khởi Đường gọi hắn huynh trưởng, mà hắn chỉ mải nghĩ đến chuyện này, không phản bác lại.