Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 555: Chương 555




Chương 555NGĂN CẢN Lang Hoa bước vào cửa, tiến lên hành lễ với Mẫn Hoài.

Mẫn Hoài cười nói: “Lúc ở Giang Chiết ta đã nói với lão thái thái, có Lang Hoa giúp đỡ chăm sóc Cố gia, Cố gia sẽ ngày càng tốt hơn, quả như dự đoán, Lang Hoa đón hiền đệ từ Tây Hạ về, lại mở vài hiệu thuốc trong kinh thành, nay lại được Hoàng thượng ban hôn,“ Vừa nói vừa nhìn Cố Thế Hoành, “Cố hiền đệ thật có phúc.”

Mặt Cố Thế Hoành tràn đầy vui sướng.

Mẫn Hoài nhìn Lang Hoa nói: “Nghe nói thái thái của Minh Tiến sĩ sinh con ở Dưỡng Tế Viện, hơn nữa… Nàng ta còn... “

Lang Hoa gật đầu: “Là Vân Nương”

Mẫn Hoài nghe tin này không khỏi kinh ngạc, cảnh Vân Nương gả cho Hàn Chương dường như vẫn còn trước mắt ông, chớp mắt nàng ta lại tái giá lấy Minh Tiến sĩ, nay còn rơi vào kết cục này.

Lang Hoa nói: “Mấy ngày trước Vân Nương đã đến Dưỡng Tế Viện trốn tránh người của Minh gia, lúc đó con không biết nguyên nhân gì, nên cho người chăm sóc nàng ấy. Người của Minh gia nghe ngóng được Vân Nương sinh con gái, liền rời khỏi Dưỡng Tế Viện. Rốt cuộc Vân Nương đã gặp chuyện gì ở Minh gia con cũng không rõ.”

Theo tình hình của Vân Nương hiện tại cũng không thể nói rõ.

Lang Hoa nói: “Vân Nương bị kích động, nghe nói người của Minh gia đến liền gào thét, muốn khỏe lại thì cần phải vài ngày.”

“Người Triệu gia không quan tâm sao?” Mẫn Hoài liền hỏi, khi Vân Nương và Hàn Chương li thân, Triệu gia đã làm ầm một trận ở Phủ Vinh Quốc Công.

Lang Hoa lắc đầu, đây chính là người lương thiện bị ức hiếp, người Triệu gia lúc đó đều ức hiếp huynh trưởng mặt lạnh tâm thiện, có thể thấy Minh Tiến sĩ không dễ chung sống. Hơn nữa vì chuyện của Triệu Hoàng hậu, nhà mẹ đẻ của Vân Nương đều là người Triệu thị tộc, nay chỉ có thể nghĩ cách tự bảo vệ mình, sao có thể lo lắng cho con gái đã tái giá.

Mẫn Hoài chau mày lắng nghe, những gì Lang Hoa nói, càng chứng minh lời Lục Anh là thật.

Những gì Lục Anh nói đều là sự thật, nhưng rốt cuộc có thể tin Lục Anh không.

Điều này thật khiến ông khó xử.

“Bùi Tứ gia đến rồi.” Người hầu Cố gia bước đến bẩm báo.

Lang Hoa đứng dậy bước ra sau bình phong.

Mẫn Hoài ngẩng đầu, ở Cố gia gặp Bùi Khởi Đường, có lẽ là chuyện tốt muốn cầu mà không được đối với ông. Từ án Khánh Vương mưu phản lại được Bùi Khởi Đường điều tra rõ ràng, nay oan khuất của Khánh Vương được phơi bày, đến phạm quan bị nhốt trong đại lao của Hoàng Thành Ti cũng sẽ được thả ra.

Nếu nói ai được Hoàng thượng tin tưởng nhất trong triều đình thì nhất định là Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường bước vào hành lễ với Mẫn Hoài và Cố Thế Hoành.

Mẫn Hoài đứng dậy: “Bùi đại nhân, chuyện này vẫn mong ngài giúp đỡ.” Mẫn Hoài vái một lạy, Lục Anh và A Thần đang là nỗi lo lắng trong lòng ông, vụ án này, ông không biết nên làm sao mới ổn.

Theo lí mà nói Bùi Khởi Đường là vãn bối của ông, chức quan lại thấp hơn ông một bậc, nhưng khi nhìn thấy Bùi Khởi Đường tư thế hiên ngang bước vào, ánh mắt sáng rực, trên mặt đầy vẻ cao quý và kiêu ngạo, lòng ông liền chùn xuống.

Bùi Khởi Đường trầm mặt, tỏ ra vô cùng nghiêm nghị: “Mẫn đại nhân nói muốn giao vụ án Minh gia cho ta?”

Mẫn Hoài không ngờ Bùi Khởi Đường lại nói thẳng như vậy.

Mẫn Hoài ngơ ngác một chút rồi nói: “Minh Tiến sĩ nhậm chức ở thư viện Hàng Châu, ta và hắn có qua lại, nên tránh gây nghi ngờ…”

Bùi Khởi Đường nhìn Mẫn Hoài, ánh mắt ông trong suốt, giống như nước trong xanh, trên mặt hiện ra vẻ ung dung khiến người khác khó nghi ngờ: “Mẫn đại nhân giao cho ta, xin nghe theo sắp xếp của ngài.”

Bùi Khởi Đường đứng yên ở đó, cả người như tảng đá.

Mẫn Hoài không khỏi bái phục, ông không có sự tự tin như vậy, cũng không có bản lĩnh như vậy, nên nói không quá hai câu đã phân cao thấp.

Ông quả thật không bằng Bùi Khởi Đường.

Mẫn Hoài nói: “Vậy giao cho Bùi đại nhân.”

Bùi Khởi Đường nói, “Mẫn đại nhân giao Vu Tùng Đình cho ta, người khác thì cứ đuổi đi hết!”

Ý Bùi Khởi Đường là đuổi Lục Anh đi?

Lang Hoa nhìn bóng dáng mơ hồ của Bùi Khởi Đường thông qua bình phong. Đây là điểm khác nhau của Bùi Khởi Đường và Mẫn Hoài. Bùi Khởi Đường hành sự rất nhanh nhẹn cương quyết, không chút nghi ngờ, không để cho đối thủ có cơ hội quật lại, cũng vì sự quyết đoán này nên mới có thể quang minh chính đại đứng trong triều đình, đích thân lật lại vụ án Khánh Vương.

...

Quản gia Cố gia bước đến thấp giọng nói: “Lục Tam gia, nô tài tiễn người về.”

Lục Anh chau mày.

Vu Tùng Đình cũng vô cùng kinh ngạc: “Vì sao... Lục Anh cùng đến với ta mà.”

“Nô tài cũng không biết,“ Quản gia cười nói, “Có thể là vì Mẫn đại nhân sắp đi rồi.”

Vu Tùng Đình càng hoảng loạn: “Vậy... sao lại để ta ở lại đây.”

“Mẫn đại nhân đã dặn dò nô tài, một lát sẽ có người đến nói chuyện với Vu thiếu gia.”

Vu Tùng Đình nuốt một hơi.

Lục Anh chớp mắt, nhẹ nhàng nhìn Vu Tùng Đình: “Ngươi cứ ở lại đi!”

Cố gia cho hắn rời đi vì quan hệ của Lục gia, chỉ cần Mẫn Hoài tiếp nhận vụ án này, muốn biết chuyện của Minh Tiến sĩ thì nhất định sẽ truyền hắn đến nói chuyện.

Lục Anh đứng dậy cùng quản gia đi ra.

Nhà của Lục gia trong kinh thành rất giống nhà tổ ở Trấn Giang, ngoài việc trồng rất nhiều cây và Thọ Sơn Thạch, thì cũng hành lang, hẻm trúc, cạnh phòng khách là Bảo Bình Môn.

Lục Anh không khỏi có chút hốt hoảng, dường như được trở về Trấn Giang.

Lúc đó Lang Hoa vẫn đuổi theo sau gọi hắn: Lục Tam ca, Lục Tam ca…

Lục Anh ngừng lại, khi hắn mười mấy tuổi, Lang Hoa nhỏ xíu đột nhiên nhảy ra từ sau Bảo Bình Môn, dọa hắn một trận.

Nghĩ vậy, Lục Anh đi về phía Bảo Bình Môn.

Có lẽ hình bóng quen thuộc trong ký ức vẫn còn đây.

Quay qua Bảo Bình Môn, Lục Anh ngẩng đầu, trong đình cách đó không xa có một bóng dáng đang đứng đó, nàng ấy mặc áo màu xanh nhạt, khoác áo da cáo trắng bên ngoài.

Lang Hoa.

Là Lang Hoa.

Mãi đến lúc đó, hắn mới phát giác, bọn họ dường như đã lâu không gặp.

Lục Anh nhấc chân đi về phía trước.

Sau lưng truyền đến tiếng của quản gia Cố gia: “Lục Tam gia, ngài đi sai đường rồi, phải đi bên này... “

Quản gia vừa nói xong, một người từ đường nhỏ bước ra, chặn ngay trước mặt Lục Anh.

Giày vân tơ màu đen, trường bào xanh ngọc, mặc áo khoác cáo trắng giống như vậy, đứng trước mặt hắn. Che mất tầm nhìn của hắn.

Lục Anh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm đó.

Bùi Khởi Đường.

Hắn gặp Bùi Khởi Đường ở đây.

Môi Lục Anh trắng bệch, so với bên cạnh Bùi Khởi Đường, nhìn hắn có vẻ rất ốm yếu.

Toàn thân Bùi Khởi Đường sáng rực như bảo thạch, còn hắn thì trắng bệch như màu gốm sứ, lại mang vẻ thê lương.

Mặt Lục Anh bình tĩnh không gợn sóng: “Ta đến cùng với Mẫn đại nhân.”

“Lục Tam gia đến vì chuyện của Minh Tiến sĩ,“ Bùi Khởi Đường mỉm cười, “Vụ án này Mẫn đại nhân đã giao cho ta rồi.”

Lục Anh nhướng mày, vẻ mặt đầy sự nghi ngờ, hắn không ngờ Mẫn Hoài lại làm vậy.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.