Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 565: Chương 565




Chương 565CÁI GIÁ CỦA TRƯỞNG THÀNH Đinh ma ma mím môi, hồi lâu mới nói: “Đại tiểu thư phải suy nghĩ cho kỹ, sau này không hối hận là được.”

Từ Cẩn Du siết chặt chăn, nghiến răng để không run rẩy.

Nàng ta đã rất hèn mọn rồi, từ sau khi xuất cung, luôn trốn ở trong nhà, trong lòng khó chịu cũng không dám nói ra, chỉ muốn bình bình an an, nhưng Cố Lang Hoa có thể để cho nàng ta tiếp tục như vậy sao?

Phụ thân và mẫu thân đã qua lại với Cố Lang Hoa rồi, ai biết lúc nào Cố Lang Hoa sẽ đến Từ gia, trở thành Từ Đại tiểu thư.

Hiện tại ở trong tay nàng ta không có gì cả.

Nếu như Từ Sĩ Nguyên thật sự muốn đối phó với Cố Lang Hoa, vậy có phải là nàng ta có thể mượn sức của Từ Sĩ Nguyên, đạt được mục đích của mình hay không.

Nàng ta không muốn hại người khác, nhưng vì đề phòng người khác hại nàng ta, nàng ta phải có chuẩn bị trước khi xảy ra chuyện.

“Ta... đến Trường Xuân Quan làm gì?” Từ Cẩn Du hỏi.

Trên mặt Đinh ma ma xuất hiện nụ cười: “Người không cần làm gì cả, chỉ cần đi theo phu nhân cầu bùa bình an là được rồi, ngày mai là một ngày tốt, nô tỳ nghe nói Bùi gia cũng ở đó cầu bình an cho Bùi Tứ gia và Cố Lang Hoa.”

Tay Từ Cẩn Du khẽ run: “Bùi gia đi cầu bình an, ta đến đó làm gì?”

Đinh ma ma nói: “Vị chân nhân kia của Trường Xuân Quan rất lợi hại, ông ta biết viết lời tiên tri, tính số mệnh, để cho ông ta nhìn tiểu thư một chút tất có lợi mà không có hại.”

Đinh ma ma nói một nửa giữ lại một nửa.

Từ Cẩn Du lại do dự.

Đinh ma ma nói: “Đại tiểu thư người yên tâm, không sao đâu, nô tỳ tuyệt sẽ không hại người.”

Từ Cẩn Du rốt cuộc gật gật đầu: “Vậy ta sẽ nói với mẫu thân, vừa rồi ta nằm mơ gặp một vị đạo trưởng, kêu ta đến Trường Xuân Quan cầu phúc, sáng mai chúng ta sẽ đi.”

Đinh ma ma cười vui vẻ: “Đại tiểu thư của ta, như thế mới đúng chứ.” Cứ như vậy, bà ta cũng có thể bẩm báo với Tam lão gia.

...

Vừa sáng sớm Lang Hoa đã đến Dưỡng Tế Viện, xem xong bệnh liền ngồi ở trong phòng dặn dò lang trung đổi thuốc đúng giờ cho Tào Gia.”

“Sắp khỏi rồi, tuyệt đối đừng lơ là,” Lang Hoa nói rồi ngẩng đầu lên nhìn Tào Gia, “Dù Tào đại nhân có bận, nhưng nhiều nhất cách một giờ phải nằm xuống nghỉ ngơi, đại nhân nếu không chịu làm theo, hãy kêu người lấy hết văn thư đi.”

Tào Gia không khỏi cười khổ, Cố Đại tiểu thư dặn dò cách trị liệu, người bên cạnh đều phải cẩn thận tỉ mỉ làm tốt. Cũng chính vì như vậy mà một Dưỡng Tế Viện nhỏ bé đột nhiên tăng thêm nhiều bệnh nhân như vậy, nhưng vẫn có thể đâu vào đấy.

“Đại tiểu thư, Triệu thị tới rồi.” Tiêu ma ma thấp giọng bẩm báo.

Lang Hoa gật gật đầu, A Quỳnh dẫn Vân Nương tiến vào.

Vân Nương vừa mới sinh xong liền trải qua một phen dày vò như vậy, sắc mặt tái nhợt khó coi, thấy Lang Hoa liền tiến lên hành lễ: “Đa tạ Đại tiểu thư cứu giúp, nếu không mẫu tử chúng ta đều sẽ chết ở nơi này.”

Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Ta cũng không làm gì cả, đều là sự lựa chọn của ngươi.”

Nước mắt Vân Nương lập tức rơi xuống: “Ta còn tưởng rằng, ta chết rồi, Minh gia sẽ đón đứa bé đi, ai biết bọn chúng lại lừa ta. May mà Đại tiểu thư kêu người đút thuốc mê cho ta giả chết, để ta nghe được những lời đó. Nếu không ta vẫn bị lừa gạt mà không hay, ta thật sự không ngờ dù gì đó cũng là cốt nhục của ông ta, sao ông ta lại ác độc như vậy.”

Tào Gia nhìn Triệu thị tiều tuỵ, không khỏi than thở trong lòng. Triệu thị nhìn cũng không giống như một kẻ ngốc, nhưng sao lại đẩy mình đến tình cảnh như thế này.

Vân Nương khóc một hồi mới nói tiếp: “Bây giờ ta đã hiểu rõ, dựa vào người khác, không bằng dựa vào mình, con đường sau này vẫn phải tự mình đi.”

Lang Hoa nhìn A Quỳnh, A Quỳnh lập tức dìu Vân Nương ngồi xuống bên cạnh.

Lang Hoa nói: “Ngươi không định trở về Triệu gia sao?”

Vân Nương lắc lắc đầu: “Mẫu thân ta tháng trước đã qua đời rồi, ta muốn về nhà chịu tang, nhưng ca ca lại không cho ta vào cửa. Bây giờ xem ra ta cũng không có gì bận tâm nữa rồi, trong lòng những người ở Triệu gia, ta đã là một gánh nặng.”

“Điều bây giờ ta muốn làm là giải quyết rõ ràng với Minh gia, sau đó...” Vân Nương nói rồi nhìn Lang Hoa, “Ta muốn theo lang trung bên cạnh Đại tiểu thư học một ít y thuật.”

Sợ Lang Hoa sẽ cự tuyệt, Vân Nương nói: “Không phải là đi theo Hồ tiên sinh, ta cũng biết ta không có bản lĩnh, không giỏi học y thuật. Ta chỉ là muốn giống như mấy bà tử kia ở bên cạnh giúp đỡ các lang trung.” Khoảng thời gian này nàng ở trong Dưỡng Tế Viện chính là làm mấy chuyện như vậy, mặc dù mới đầu không quen, nhưng lâu rồi cũng không bỏ xuống được, ngày ngày bận rộn, cũng coi như có ích. Nếu không trở lại những thứ ngày ngày đêm đêm ở kinh thành kia, nàng không biết nên làm sao mà vượt qua được.

Vân Nương vừa dứt lời thì có bà tử đi vào bẩm báo: “Người của Minh gia và Triệu gia đến, muốn nói chuyện với Minh thái thái.”

Trên mặt Vân Nương lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Nhìn bọn chúng xem, bây giờ biết ta nắm cái chuôi của Minh Tòng Tín liền giả mù sa mưa tới tìm ta, muốn khuyên ta nói lạ. Nói cho cùng đều là một chữ lợi, ta sẽ không gặp bọn chúng đâu, kêu bọn chúng về đi. Nơi này là Dưỡng Tế Viện, đừng có gây chuyện ở đây, ta và con chỉ muốn an an ổn ổn sống tiếp. Nếu như bọn chúng ép tới... nói cho cùng ca ca ta cũng là một vị quan thanh liêm.”

Vân Nương nói ra những lời này, chính là định đoạn tuyệt quan hệ với Minh gia, Triệu gia.

Lang Hoa nhìn Vân Nương: “Ngươi biết Minh Tòng Tín đang làm việc cho ai sao?”

Vân Nương lắc lắc đầu: “Trước đây ta chỉ nghe nói ông ta ở Giang Chiết rất có danh tiếng, lúc ca ca ta khuyên ta gả cho ông ta cũng đã nói, ông ta không có công danh nhưng hơn hẳn kẻ có công danh. Minh gia trên dưới nhìn thì chất phác, thực ra không phải vậy. Có một lần ta nghe lén Minh Tòng Tín nói chuyện với người bên cạnh, trong tay Minh gia có hơn ngàn mẫu ruộng tốt, những thứ này đều giao cho họ hàng xa của Minh Tòng Tín xử lý, chỉ cần Bùi đại nhân sai người tra một chút sẽ biết.”

Lang Hoa nói: “Ngươi chuẩn bị xong rồi, muốn tự mình nuôi con?”

Vân Nương cười: “Nếu Minh gia đã không cần đứa bé, cho dù ta kiên quyết đưa qua đó, bọn họ cũng sẽ không đối xử tốt với nó, Triệu gia cũng vậy. Cho nên không bằng ta tự tay nuôi lớn, cho dù đi theo ta có chút khổ sở, nhưng ta là mẫu thân của nó, sẽ luôn bảo vệ nó, suy nghĩ cho nó…”

Vân Nương nói xong, đứng lên lại hành lễ với Lang Hoa: “Đều là Cố Đại tiểu thư giúp đỡ... năm đó ta làm sai nhiều việc như thế, còn từng muốn hại Đại tiểu thư... đều là ta không đúng.”

Lang Hoa phân phó A Quỳnh đỡ Vân Nương dậy, sau đó nói: “Chuyện trước kia quên cả đi, ngươi vừa mới sinh xong cứ ở lại Dưỡng Tế Viện bồi dưỡng cơ thể cho tốt.”

Vân Nương lập tức tiến lên phía trước cám ơn, sau đó mới được người đỡ rời đi.

Sau khi Vân Nương đi rồi, Lang Hoa nhìn Tào Gia: “Tào đại nhân nghĩ thế nào?”

Tào Gia nói: “Ta cảm thấy ngàn mẫu ruộng tốt này có chút kỳ lạ. Nói cho cùng Minh Tòng Tín chẳng qua chỉ là một nho sĩ, ông ta cần nhiều ruộng đất như vậy làm gì? Chỉ dựa vào việc giúp quan chủ khảo nhận chút hối lộ, cũng không mua nổi nhiều ruộng đất như thế, trừ phi Minh Tòng Tín là làm việc thay người khác. Để ta nghĩ xem, ta luôn cảm thấy trong chuyện này có nhiều bí ẩn.”

Người thường xuyên phá án mới có cái nhìn nhạy bén như vậy.

Nói một hồi, Lang Hoa đứng lên cáo từ Tào Gia, vừa mới đi tới cửa, Tiêu ma ma đã tới nói: “Đại tiểu thư, người của Bùi gia tới… không phải người của Bùi Tứ gia.”

Sao Bùi gia lại tìm đến Dưỡng Tế Viện.

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.