Chương 566BÍ ẨN
Lang Hoa đi tới sân, hạ nhân Bùi gia lập tức tiến lên hành lễ.
“Thái phu nhân nhà chúng nô tỳ sai nô tỳ đến đưa những thứ này,” Ma ma quản sự nói rồi, trên mặt tràn đầy nụ cười kính cẩn, “Thái phu nhân nói rồi, hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp*, tuy nói không nhà nào thiếu những thứ này, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của lão nhân gia người. Những thứ cháo này đều là đem từ Trường Xuân Quan về, các chân nhân làm lễ cúng từ sáng sớm, coi như là đồ may mắn, Đại tiểu thư nếm thử xem.”
* Tục ăn cháo mồng 8 tháng chạp (cháo dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen... nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ)
Lang Hoa nhìn hộp đựng thức ăn, bởi vì nàng vẫn chưa qua cửa, cho nên sáng sớm hôm nay lấy danh nghĩa của tổ mẫu, kêu người đưa một phần lễ đến Bùi gia, không ngờ Bùi thái phu nhân lại nghĩ chu toàn như vậy, tặng một phần tới Dưỡng Tế Viện.
Lang Hoa đáp lễ với ma ma quản sự: “Đa tạ thái phu nhân đã nhớ đến.”
Ma ma quản sự hé miệng cười: “Nhị thái thái nhà chúng nô tỳ còn đặc biệt cầu bùa bình an chỗ chân nhân Trường Xuân Quan, lần này cũng kêu nô tỳ...”
Lời còn chưa nói hết, một nha hoàn vội vã chạy tới, sắc mặt khó coi cắt đứt lời ma ma quản sự: “Trần ma ma...”
Sắc mặt Trần ma ma lập tức thay đổi, hạ nhân Bùi gia lại không biết lễ phép ở trước mặt Cố Đại tiểu thư như vậy.
“Tại sao lại không có quy củ như thế hả.” Trần ma ma thấp giọng mắng.
Nha hoàn muốn nói lại thôi, dè dặt nhìn Lang Hoa một cái, sau đó lại lắc lắc đầu với Trần ma ma.
Trái tim Trần ma ma trùng xuống, vội vàng cáo lỗi với Lang Hoa, lời vừa rồi cũng không dám nói tiếp nữa.
Lang Hoa nói: “Trần ma ma không cần để ý, mời người quay về vấn an thái phu nhân và các phu nhân, ngày khác ta lại đến bái kiến.”
Nghe Cố Đại tiểu thư nói như vậy, Trần ma ma thở phào nhẹ nhõm, Cố Đại tiểu thư là một người thông minh, nhất định là nhìn thấu được sự khác thường.
Đến khi Lang Hoa dẫn người rời đi, Trần ma ma mới nhìn nha hoàn: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nha hoàn vẻ mặt sợ hãi, nuốt nuốt nước bọt, mở cái hộp bên cạnh ra, đưa cho Trần ma ma xem.
Trong hộp gỗ tử đàn nạm cẩm trống không, không có gì cả.
Trần ma ma trợn to hai mắt: “Cái bùa bình an kia đâu rồi?”
Nha hoàn hốt hoảng nói: “Pháp phù bên ngoài hộp cũng chưa mở ra, vừa rồi lúc định giao ra, nô tỳ mới nghĩ ra định nhìn một chút, xem có sai sót gì không, ai ngờ mở ra xem thì... bên trong lại không có gì cả.”
Nhị thái thái cầu một đôi bùa bình an ở Trường Xuân Quan cho Tứ gia và Cố Đại tiểu thư, muốn cầu may mắn, vốn là một chuyện nhỏ, nhưng nói ra rồi mà lại không lấy ra, thì chính là lớn chuyện rồi.
Không biết Cố gia sẽ nghĩ như thế nào, Cố Đại tiểu thư ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định sẽ không thoải mái.
“Mau trở về,” Trần ma ma nói, “Mau nói với Nhị thái thái, kêu người đừng đưa cái bùa bình an kia cho Thái phu nhân, lại kêu người đến đến Trường Xuân Quan tìm xem, có phải là rơi ở đó chưa cầm về hay không.”
Bọn họ phải lập tức xử lý chuyện này cho thỏa đáng, nếu không để cho Thái phu nhân biết được thì nguy to.
Mấy ngày trước nữ nhi của Công bộ Thượng thư chuẩn bị xuất giá, hai nhà đều hỏi được giờ lành rồi, nhưng bởi vì ở Trường Xuân Quan cầu được một thẻ xấu, nên đổi ngày thành hôn qua mùa đông năm sau, có thể thấy được sự tín nhiệm của đạt quan hiển quý trong kinh đối với Trường Xuân Quan.
Vị Tôn chân nhân kia là người viết sấm thư, ngay cả Hoàng thượng cũng rất tin lời ông ta.
Trong lòng Trần ma ma có loại dự cảm không hay, việc của bà ta hôm nay có thể là đã làm hỏng rồi.
...
Trong Trường Xuân Quan.
Từ Cẩn Du dâng hương xong nhìn về phía Đinh ma ma bên cạnh.
Đinh ma ma bình thản đỡ Từ Cẩn Du dậy: “Đại tiểu thư, phu nhân nghe xong đạo pháp rồi, đang chờ ở bên ngoài.”
Từ Cẩn Du có chút hồ nghi.
Đinh ma ma khuyên nàng ta tới Trường Xuân Quan, nhưng không xảy ra chuyện gì cả, nàng ta còn tưởng rằng sẽ gặp được ai ở đây, giống như lúc ở trong cung vậy, sẽ có người nghĩ đủ cách truyền tin tức cho nàng ta.
Từ Cẩn Du có chút thất vọng.
Từ Cẩn Du từ trong đại điện đi ra, thấy Hàng thị đang đứng nói chuyện với một vị đạo trưởng.
“Mẫu thân.” Từ Cẩn Du tiến lên hành lễ.
Hàng thị nói: “Không ngờ hôm nay gặp Tôn chân nhân ở trong đạo quan, vừa hay ta xin cho con một thẻ.”
Tôn chân nhân thường vào cung giảng đạo pháp cho Hoàng thượng, rất ít lộ mặt ở trước mặt người khác, có thể gặp được ông ta là duyên phận rất lớn. Từ Cẩn Du nghe vậy ánh mắt sáng lên, vội vã muốn hỏi thẻ kia có tốt hay không.
Đạo sĩ nói: “Nếu sư tổ đã nói như vậy, phu nhân không cần bận lòng bệnh của Đại tiểu thư. Sư tổ xem qua không ít mệnh người, rất ít khi nói như vậy.”
Đạo sĩ nói rồi, không nhịn được lại nhìn kỹ Từ Cẩn Du.
Trong ánh mắt kia mang theo mấy phần kinh diễm.
Từ Cẩn Du bị nhìn đến trong lòng vui mừng, nếu như được một đạo sĩ biết đẩy số mạng nhìn như vậy, chỉ có thể nói rõ một chuyện, số mạng của nàng ta là cực tốt.
Đạo sĩ nói xong đưa một cái hộp gấm cho Hàng thị: “Đây là sư tổ đưa cho, chỉ cần kêu tiểu thư mang bên mình, tự nhiên có thể gìn giữ tất cả bình an.”
Hàng thị nhận lấy hộp gấm, cám ơn lần nữa.
Từ Cẩn Du nhìn đạo sĩ kia rời đi, không kịp chờ đợi hỏi Hàng thị: “Mẫu thân, đạo trưởng nói gì thế?”
Hàng thị nói: “Cũng không có gì, chỉ có điều ta kể giấc mộng của con cho chân nhân, chân nhân mới hỏi bát tự của con, muốn giúp con đẩy số mệnh, chân nhân nói số mệnh này của con là cực tốt, còn nói...”
Trên mặt Hàng thị lộ ra mấy phần do dự, không nói nốt câu còn lại.
Từ Cẩn Du không khỏi nói: “Mẫu thân rốt cuộc làm sao thế? Nói chuyện cũng ấp a ấp úng.”
Hàng thị mím mím môi, bà chỉ là cảm thấy Tôn chân nhân không linh nghiệm giống người khác nói. Ông ta lại nói, tháng ba năm sau là ngày tốt của Cẩn Du.
Điều này làm sao có thể?
Bà và lão gia còn chưa nghĩ sẽ nói chuyện hôn sự cho Cẩn Du, càng đừng nhắc tới sẽ định ngày thành thân vào tháng ba năm sau, đây là chuyện không thể xảy ra.
Cho nên có mấy lời vẫn là không tin thì tốt hơn, có lẽ Tôn chân nhân chỉ biết hỏi trời, cầu mưa, đối với những chuyện này không phải sở trường.
“Quay về thôi.” Hàng thị kéo tay Từ Cẩn Du, “Con cứ yên tâm ở nhà dưỡng bệnh, hết năm nay mẫu thân sẽ dẫn con trở về Hàng Châu ở một thời gian, tháng ba tháng năm ở Hàng Châu là đẹp nhất. Những năm này con thường xuyên ở trong cung, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sống không thoải mái, trong lòng tự nhiên không thoải mái, cho nên mới bị bệnh, chờ đến lúc tâm tình con tốt lên rồi, tự nhiên tất cả sẽ tốt lên.”
Từ Cẩn Du không khỏi mím môi, Hàng thị đây không phải là muốn chống lại nàng ta sao? Biết rõ là nàng ta không thích Hàng Châu, nhưng lại kiên quyết muốn kéo nàng ta trở về Hàng Châu.
“Con không về,” Từ Cẩn Du giằng khỏi tay Hàng thị, “Con thích kinh thành, qua mấy ngày nữa Thái hậu nương nương khoẻ hơn rồi, con còn phải vào cung hầu hạ Thái hậu nương nương.”
Hàng thị nhìn Từ Cẩn Du, không biết nói như thế nào cho phải, lời khuyên giải cũng không nói ra được. Cẩn Du làm sao còn không hiểu, Thái hậu luôn không truyền nó tới, có lẽ là đã thất vọng về nó, nó nên sớm từ bỏ mới đúng.
Hai người nghỉ ngơi một lúc rồi mới mới đi xuống núi.
Đi tới nửa đường, chỉ thấy có người đứng ở một bên cúi đầu nghị luận: “Đã hỏi xong chưa? Cái bùa bình an đó thật sự là giao cho bọn họ?”
“Là Tôn chân nhân đưa, làm sao có thể tính sai, tuy nói hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp nữ quyến tới không ít, nhưng gặp được Tôn chân nhân thì chỉ có mấy người, mọi người cầu xin đều không giống nhau, chúng ta là cầu nhân duyên cho Tứ gia, muốn hôn sự của Tứ gia thuận thuận lợi lợi. Ta hỏi những người khác hoặc là cầu gia trạch an ninh, hoặc là cầu sức khoẻ... sẽ không sai đâu.”
“Theo lời ngươi nói, nó còn có thể mọc cánh mà bay hay sao?”