Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 718: Chương 718




Chương 718LOẠN GIA Từ Cẩn Du trở lại Từ gia, đứng ở ngoài cửa liền nghe thấy tiếng khóc.

Là tiếng của Từ Chính Nguyên.

Từ lão phu nhân thấp giọng an ủi: “Khóc gì chứ, dù sao cũng giữ được mạng rồi, chỉ cần còn mạng, tương lai tự nhiên sẽ…”

“Còn có tương lai gì chứ,” Trong mắt Từ Chính Nguyên là một mảnh tro tàn, giơ tay vén chăn lên, “Không còn chân nữa, con còn có thể làm gì?”

“Nhị thúc,” Từ Cẩn Du vén lên rèm đi vào, “Ai nói Nhị thúc không thể làm gì nữa, trong nhà từ trên xuống dưới đều cần Nhị thúc thu xếp. Hơn nữa con nghe sư phụ nói, người từng nhìn thấy một đại hòa thượng, dùng gậy gỗ làm chân cho một nông phu, nông phu đó thường ngày mặc y phục và đi giầy vào lại khiến cho người ngoài không nhìn ra cái gì khác thường. Sư phụ cũng nói, trước tiên giữ được mạng là quan trọng nhất, những chuyện khác lại từ từ suy nghĩ.”

Nghe thấy lời của Từ Cẩn Du, mắt Từ Chính Nguyên sáng lên, Từ lão phu nhân cũng thở phào.

Từ Chính Nguyên nói: “Con nói là thật sao? Trên đời này làm sao có thể có loại chuyện đó chứ, dùng gậy gỗ làm chân... nhất định là hù dọa ta, ta không tin…”

Từ Cẩn Du nói: “Sư phụ con từ trước đến nay không nói dối, nếu như Nhị thúc xảy ra chuyện, cái nhà này phải dựa vào ai? Nhị thẩm và tổ mẫu phải làm thế nào? Gia sản lớn như vậy ai có thể gánh vác được.”

Đây mới là quan trọng nhất. Từ Chính Nguyên nắm chặt tay, ông ta chết rồi, Từ gia sẽ là của người khác.

“Nhị thúc không biết,” Từ Cẩn Du mím mím môi, mặt đầy thương xót nói, “Mẫn đại nhân đã không ổn rồi, Mẫn gia đang chuẩn bị tang sự.”

Từ Chính Nguyên có chút kinh ngạc, sau khi ông ta tỉnh lại phát hiện không còn chân nữa, mới biết là lang trung Từ Cẩn Du tìm tới trông mèo vẽ hổ theo cách Cố Lang Hoa trị thương cho Tào Gia. Ông ta và Tào Gia vốn khác nhau, vết thương của ông ta chỉ là không dễ kín miệng thôi, qua loa đại khái cắt một chân của ông ta đi như vậy, sau này ông ta phải sống thế nào? Sớm biết có ngày hôm nay, ông ta chính là cầu cũng phải cầu Cố Lang Hoa tới, trên đời này không có vết thương nào Cố Lang Hoa không chữa khỏi được.

Không ngờ Từ Cẩn Du lại mang về tin tức như vậy, Mẫn Hoài sắp chết rồi.

Mẫn Hoài là Cố Lang Hoa tự tay chăm sóc, làm sao lại rơi vào kết quả như vậy.

Từ Chính Nguyên nói: “Cố Lang Hoa không chữa khỏi được cho Mẫn Hoài sao?”

Từ Cẩn Du lắc lắc đầu: “Đều nói thương thế của Mẫn đại nhân quá nặng, có điều so sánh, thương thế của Nhị thúc còn nghiêm trọng hơn.”

Nhưng Từ Chính Nguyên còn sống, Mẫn Hoài lại sắp chết rồi.

Tại sao chứ?

Từ lão phu nhân cười nhạt: “Cố Lang Hoa trước nay lòng dạ độc ác, có thù tất báo, nhất định là ghi hận đối với chuyện của Mẫn Giang Thần, lần này cũng là cho Mẫn gia một bài học, để cho Mẫn gia sau này không dám làm càn nữa.”

Quan hệ của Mẫn Giang Thần và Lục Anh truyền đi xôn xao khắp kinh thành. Tuy nói Cố Lang Hoa và Lục Anh đã sớm giải trừ hôn ước, nhưng Cố Lang Hoa nhất định không hy vọng Mẫn gia và Lục gia kết thông gia. Có loại nữ nhân chính là như vậy, bản thân mình không muốn, cũng không thể bỏ cho người bên cạnh, nếu không nàng ta sẽ ghi hận trong lòng.

Từ Chính Nguyên nói: “Ý mẫu thân là... Cố Lang Hoa cố ý...”

“Nếu không thì sao chứ?” Từ lão phu nhân nói, “Nó đối với Mẫn gia còn như vậy, nếu như đến chẩn bệnh cho con, sợ rằng con đã không còn mạng rồi, con còn oán trách Cẩn Du, Cẩn Du đều là vì muốn tốt cho con.”

Đầu Từ Chính Nguyên rũ xuống: “Bên ngoài đều nói khánh Vương phi tốt, con trai còn tưởng rằng Lang Hoa sẽ không...”

“Sẽ không,” Một giọng nói non nớt không nhịn được tranh cãi, “Khánh Vương phi là nữ Bồ tát… tỷ ấy là tỷ tỷ của con, nếu như mời tỷ ấy đến, thương thế của phụ thân sớm đã khỏi rồi.”

Xảo tỷ nhi đỏ mặt, nắm chặt tay một hơi nói ra: “Tại sao tổ mẫu lại tin tưởng một người ngoài, tỷ tỷ mới là người của Từ gia, nếu không phải Hứa thị đó… tỷ tỷ cũng sẽ không bị đổi đi…” Nói rồi chỉ Từ Cẩn Du, “Nàng ta chính là…” Con gái của Hứa thị.

Từ Nhị thái thái kinh ngạc che kín miệng Xảo tỷ nhi khiến câu nói phía sau của Xảo tỷ nhi bị che lại.

Từ lão phu nhân giận tím mặt, trên trán nổi đầy gân xanh, nhìn Xảo tỷ nhi trong góc: “Lời này là ai dạy cho ngươi? Mẫu thân ngươi? Hay là hạ nhân nào nói láo.” Từ sau khi Sinh ca chết, bà ta càng nhìn Xảo tỷ nhi càng không vừa mắt, rõ ràng đều là tuổi tác xấp xỉ nhau, sao lại là Sinh ca chết?

Ngược lại Cẩn Du càng ngày càng được lòng bà ta, rốt cuộc là đứa trẻ một tay bà ta nuôi lớn, cho dù là nghiệt chủng của lão Tam cũng được bà ta dạy thành có mấy phần hình dáng, ít nhất hầu hạ bà ta rất thoải mái, cũng coi như tận lòng hiếu thảo của lão Tam và thứ muội tiện nhân kia với bà ta.

Từ Nhị thái thái nơm nớp lo sợ cúi đầu: “Mẫu thân, lão gia, đều là Xảo tỷ nhi không hiểu chuyện…”

“Ngươi cũng biết,” Từ lão phu nhân cụp mắt châm biếm, “Ngươi dạy nó như thế, tương lai còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa, đều nói thê hiền phu ít hoạ, ngươi thì hay rồi, từ khi trong nhà xảy ra chuyện, ngươi đã làm được cái gì? Vai không thể gánh, tay không thể nâng, bên ngoài loạn hết cả lên, Sinh ca không còn, Chính Nguyên bị thương thành ra như vậy, nhưng ngươi vẫn còn muốn làm Nhị thái thái của ngươi. Nếu không phải ta và Cẩn Du, Chính Nguyên chỉ sợ không tỉnh lại nữa rồi…”

Từ Nhị thái thái bị khiển trách không nói ra lời, muốn tranh cãi mấy câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt căm phẫn của Từ Chính Nguyên, trái tim bà ta lập tức lạnh như băng. Trong lòng lão gia cũng nghĩ bà ta như vậy, chẳng lẽ bà ta ở Từ gia nhiều năm như thế, một lòng sống với lão gia, cuối cùng trong lòng bọn họ không lưu lại chút tình cảm gì sao? Trước đây chưa xảy ra loại chuyện này, có lẽ là vì lão gia và lão phu nhân còn cần bà ta, giờ đây đại nạn ập đến, bà ta và Xảo tỷ nhi đã thành gánh nặng. Không biết thế nào Từ Nhị thái thái lại nghĩ đến Từ lão thái gia.

Xảo tỷ nhi lặng lẽ kéo tay Từ Nhị thái thái.

Từ Nhị thái thái nuốt lửa giận và ủy khuất trong lòng xuống, bà ta còn có Xảo tỷ nhi, bà ta phải chăm sóc Xảo tỷ nhi.

Từ Cẩn Du tiến lên đỡ Từ lão phu nhân: “Khánh Vương hồi thành rồi, cháu gái đã hỏi rõ ràng, Khánh Vương đã đánh thắng trận, ép Ninh Vương lui hai mươi dặm, vừa vặn cổng thành đã bị Ninh Vương công phá, Khánh Vương liền dẫn binh vào thành. Khánh Vương lập công lớn, sau này phủ Khánh Vương có danh vọng ở Đại Tề rồi.”

“Khánh Vương là mượn cái cớ này,” Từ lão phu nhân cười lạnh một tiếng, “Trong lòng nhất định đã sớm ẩn lòng phản nghịch.” Mặc dù nói như vậy, trong lòng Từ lão phu nhân vẫn cảm thấy khó chịu, người bà ta ghét làm Vương phi rồi, Bùi Khởi Đường bà ta nguyền rủa đã đánh thắng trận, bây giờ bên đó nhất định vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều sẽ đến chúc mừng.

So sánh mà xem, bà ta bên này vắng vẻ thê lương, những phú quý phồn hoa trước đây mất đi hơn nửa, con trai trưởng chẳng ra gì đó cũng không thấy bóng dáng đâu. Từ lão phu nhân thở hổn hển ngồi xuống, bà ta nghiến răng, khiến cho hơi thở của mình ổn định lại. Bà ta phải sống yên ổn, nhìn Cố Lang Hoa bị báo ứng, như vậy bà ta mới có thể yên tâm.

Ánh mắt Từ Cẩn Du lóe lên, Bùi Khởi Đường đánh thắng trận không đáng sợ, đáng sợ là tướng sĩ thủ thành đều trăm miệng một lời. Nếu như không phải là Tam nương nói cho nàng ta, nàng ta nói không chừng cũng sẽ tin những lý do thoái thác này.

Nhớ tới Bùi Khởi Đường trong lòng nàng ta vẫn gợn sóng. Nếu như không phải là vì thích Bùi Khởi Đường, nàng ta có lẽ sẽ không rơi vào tình cảnh bây giờ. Bùi Khởi Đường nhất định đã sớm biết được thân phận của nàng ta và Cố Lang Hoa, cho nên mới giúp Cố Lang Hoa trêu chọc nàng ta, nhìn nàng ta rơi vào nông nỗi như vậy.

Người như vậy, trong lòng nàng ta vốn nên vô cùng căm hận nhưng nàng ta không hận nổi.

Cố Lang Hoa nhất định rất vui vẻ, nhặt được một cái thân phận Khánh Vương phi, bây giờ lại vẻ vang như vậy, có điều có thể vĩnh viễn tiếp tục như thế sao?

Giống như Tam nương nói, những lời của Hứa thị đều sắp xảy ra, sự việc sẽ phát triển như vậy. Bùi Khởi Đường sẽ không đoạt được thiên hạ Đại Tề, bởi vì hắn vẫn thua ở trong tay Kim quốc, đến lúc đó Bùi Khởi Đường sẽ biết hắn lấy sai người rồi.

Mỗi người một tâm sự riêng, Xảo tỷ nhi kéo kéo tay Từ Nhị thái thái, kéo bà ta ra ngoài cửa: “Mẫu thân, chúng ta đi tìm đại bá và tỷ tỷ đi, chúng ta đừng trở lại nữa, chúng ta đến bên kia đi!”

Từ Nhị thái thái kinh ngạc nhìn Xảo tỷ nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.