Chương 719GIÚP ĐỠ NHAU
Từ Nhị thái thái nắm tay Xảo tỷ nhi, hốt hoảng nhìn xung quanh: “Nói linh tinh gì thế.”
Xảo tỷ nhi lắc lắc đầu: “Con không nói linh tinh, chúng ta vốn không nên như vậy, chúng ta rõ ràng đều cảm thấy tổ mẫu làm không đúng, tại sao còn phải ở lại? Phụ thân bây giờ cũng không chịu đứng về phía chúng ta nữa, con và mẫu thân đối với bọn họ mà nói sớm đã không phải người trong nhà này rồi.”
Trong lòng Từ Nhị thái thái chua xót, nghĩ đến thái độ mấy ngày nay lão phu nhân đối với Xảo tỷ nhi, cũng vì như vậy Xảo tỷ nhi mới muốn rời khỏi cái nhà này, trong lòng bà ta có chút kích động.
Xảo tỷ nhi nói: “Người cả nhà Đại bá nhất định sẽ thu nhận chúng ta, đến cả người bình thường đại tỷ cũng sẽ giúp đỡ, chúng ta dù sao cũng là người của Từ gia, chỉ cần nói chút… cả nhà Đại bá đều rất lương thiện.”
Nước mắt Từ Nhị thái thái trào ra: “Không được, phụ thân con ở đây, chúng ta đi rồi, cái nhà này không phải sẽ tan rã sao?” Chỉ cần nghĩ đến trước đây Chính Nguyên đối tốt với bọn họ, bà ta liền không nỡ.
Xảo tỷ nhi ôm lấy Từ Nhị thái thái: “Cái nhà trong lòng mẫu thân đó đã sớm tan rã rồi, nếu như không có đại bá cứu giúp khoảng thời gian này, con và mẫu thân nói không chừng đã bị bệnh hoặc là chết đói rồi.” Đại bá mẫu luôn sai người đưa thức ăn và bánh thuốc đến, nàng và mẫu thân luôn lén lút ăn một ít. Những ân tình này, nàng sẽ luôn để ở trong lòng, mặc dù bây giờ chỉ thêm phiền phức cho nhà đại bá, nhưng nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ nghĩ đủ cách báo đáp.
Từ Nhị thái thái ôm chặt con gái, mờ mịt nhìn ra xa, bà ta có nên đi nhờ cậy đại bá, có nên đi nhờ cậy Lang Hoa hay không?
Bỏ mặc cái nhà này sắp bị Từ Cẩn Du thao túng, bà ta cứ nhìn mà không quan tâm sao? Từ sau khi Từ Cẩn Du trở về, trong nhà còn có thêm mấy người lạ, những người này nhìn như rất hiền lành, nhưng bà ta cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, người xuất gia sẽ để ý chuyện nhà người khác như vậy sao?
Huống hồ còn có Lưu gia, mấy ngày nay Lưu gia cũng rất kỳ quái, lại nhiều lần đến tìm lão phu nhân nói chuyện. Lão phu nhân tra hết một lượt người trong ngoài, trừ người làm cũ đều bị vặn hỏi, người bên cạnh bà ta hình như là bị coi chừng, chuyện gì cũng không thể làm.
Nhất định là có chuyện gì giấu bọn họ.
Từ Nhị thái thái cúi đầu nhìn Xảo tỷ nhi, nếu như còn có biến cố gì nữa, bà phải bảo vệ tốt Xảo tỷ nhi, không thể để xảy ra chuyện như Sinh ca nữa.
...
Bùi Khởi Đường vào phòng lập tức “tỉnh lại”, Bùi thái phu nhân nhìn rồi thở phào, Bùi phu nhân vội phân phó quản sự: “Người bình thường không được đến tiểu viện, để cho Khánh Vương gia nghỉ ngơi thật tốt.”
Bùi Khởi Đường tiến lên thỉnh an Bùi thái phu nhân, Bùi thái phu nhân lập tức đứng dậy: “Vậy làm sao được, trước đây không biết, bây giờ tất cả đều rõ rồi, chúng ta nên hành lễ với Khánh Vương gia mới đúng.”
Bùi Khởi Đường đỡ Bùi thái phu nhân lên: “Bất kể con là ai, nơi này vĩnh viễn đều là nhà của con.” Lúc hắn thân phận không rõ, Bùi gia tiếp nhận hắn như vậy, mặc dù hắn muốn nhận tổ quy tông, đối với hắn mà nói tất cả những thứ này chỉ là một cách nói mà thôi.
Bùi phu nhân nhìn người một nhà vui vẻ hòa thuận, mắt hơi đỏ lên, nghi kỵ và oán giận đối với Bùi Tư Thông trước đây đều biến thành áy náy.
Bùi phu nhân sâu sắc nhìn Bùi Tư Thông, trong lòng lại có mấy phần ngọt ngào, lão gia là sợ bọn họ gặp nguy hiểm mới không chịu nói ra, một mình giữ bí mật này. Ông ấy nhất định rất khổ cực. Nhiều lúc nhắc đến Bùi Khởi Đường, lão gia nhìn bà trong mắt đều là bất an, vừa phải đối mặt với nguy hiểm bên ngoài, còn phải lo lắng trong nhà vì thế mà bất hòa, lão gia mới là người lợi hại nhất trong nhà này.
Bùi thái phu nhân nói: “Sợ rằng lát nữa sẽ có Thái y tới, có phải sắp xếp trước không.”
Bùi Tư Thông gật gật đầu: “Chúng ta sắp xếp đơn giản chút, để Khởi Đường và Lang Hoa trở về viện đi, nhân thủ ở đó đều tin được.”
“Đi đi đi đi,” Bùi thái phu nhân nói, “Chuyện trong nhà cứ giao cho chúng ta, các con yên tâm, sẽ không xảy ra sơ xuất gì đâu.”
Mặt Lang Hoa hơi đỏ lên, Bùi gia đây là đang cho bọn họ cơ hội ở một mình.
Nói xong, Bùi Khởi Đường và Lang Hoa ra ngoài. Đi đến đường trúc xanh, Bùi Khởi Đường giơ tay ra nắm chặt tay Lang Hoa, hai người cứ một trước một sau không hoảng không vội đi như vậy, cho đến khi vào phòng.
Tiêu ma ma sai người dâng nước nóng và khăn để rửa mặt chải đầu lên, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.
Cửa vừa khép lại, Lang Hoa xoay người muốn giúp Bùi Khởi Đường cởi áo giáp ra, lại bị Bùi Khởi Đường khom người ôm lấy. Trong lòng Lang Hoa run rẩy, máu nóng xông lên má, không khỏi thẹn thùng.
Mắt hắn sáng như sao, ánh mắt sâu xa nhìn nàng, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường, nhưng không rời đi, vẫn ôm lấy nàng.
Gần như vậy, họ có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Lang Hoa cũng đưa tay ra ôm lấy cánh tay Bùi Khởi Đường. Hắn cúi đầu xuống, cằm vuốt nhè nhẹ đỉnh đầu nàng, hơi thở ấm áp mang theo chút hương cỏ xanh bao phủ cả người nàng,. Bọn họ đã lâu không ôm nhau dựa cùng một chỗ như vậy rồi.
“Lúc nghe nàng nói không cho ta dẫn binh vào kinh, ta liền muốn bắt nàng qua đánh vào mông nàng,” Tay Bùi Khởi Đường theo vai Lang Hoa trượt xuống mông nàng, “Rõ ràng rất nguy hiểm, sao nàng lại không lập tức nghĩ kêu ta tới cứu nàng chứ?”
“Một khắc đó, ta đang nghĩ nàng có phải không cần ta nữa không, hay là cảm thấy trong lòng ta chỉ có hoàng vị, có thể không có nàng?”
Hắn cúi mặt xuống, cánh tay mạnh mà có lực kia dường như cũng suy sụp theo, “Lang Hoa, ta luôn nghĩ, ta ở trong lòng nàng là người thế nào, giống Hoàng đế và Ninh Vương sao?”
Lang Hoa lắc đầu: “Làm sao có thể, chàng và bọn họ đương nhiên khác nhau, ta chỉ là cảm thấy đây là cơ hội tốt. Ta cũng có mấy phần nắm chắc có thể đợi đến khi chàng trở lại, nếu không sẽ không dễ dàng mạo hiểm.”
Bùi Khởi Đường kéo tay Lang Hoa: “Ta biết, nhưng ta không khống chế được mà nghĩ loạn,” Hắn lại giơ tay lên đặt lên vai nàng, “Lần sau đừng như vậy nữa, ta không biết có thể nhịn được hay không... nghĩ lại trước đây, kiếp trước của nàng... những chuyện đã qua đó. Không dễ dàng gì nàng mới trở lại bên cạnh ta lần nữa...”
Hô hấp của hắn có chút nặng nề, giống như có vật gì đè chặt lấy miệng mũi hắn, khiến cho hắn thở gấp không thôi. Sau khi vào kinh, nhìn thấy trong thành đầy rẫy thương di, hai cánh cổng thành mặc dù chưa đổ xuống, nhưng đã tàn tạ không chịu nổi, bên ngoài chỉ cần hơi dùng sức sẽ ầm ầm đổ xuống.
Trong lều Vệ sở cơ hồ toàn là thương binh, quân lính đều đang chôn thi thể, người chết nhiều vô số kể, dân lưu lạc hai bên đường phố mặt đầy khủng hoảng, trên cánh tay bọn họ đều quấn vải màu Lang Hoa dùng để ghi chép bệnh tình, có thể tưởng tượng được, Lang Hoa đã dùng bao nhiêu sức lực ở đó.
Hắn ôm lấy Lang Hoa, trong lòng đau nhói, nàng cơ hồ chẳng còn sức nặng, cơ thể gầy yếu giống như có thể co lại vào trong y phục.
Nàng sợ hắn thua Ninh Vương nên mới dùng hết sức tranh thủ tất cả cho hắn. Đồng thời Lang Hoa cũng đẩy mình tới tình cảnh nguy hiểm nhất, thật sự mà xảy ra chuyện, trả giá tất cả cũng không cách nào vãn hồi được.