Lục Anh.
Một tiếng này của Lang Hoa khiến cho Bùi Khởi Đường sợ run ngẩn người tại chỗ, huyết dịch toàn thân lập tức xông lên đầu, trước mắt lập tức hiện ra bóng dáng Lục Anh, trong chớp nhoáng này, hắn có xung động muốn giết chết Lục Anh. Nếu như Lục Anh ở chỗ này, sợ rằng hắn sẽ không khống chế được lập tức đi lên đánh nhau với Lục Anh.
Vừa rồi nhìn Lang Hoa ôn hòa như vậy, giống như đang nhớ lại một chuyện cũ rất đẹp.
Ánh mắt mơ màng nhìn hắn, khiến cho hắn vui mừng muốn bay lên.
Nhưng nàng lại gọi tên của Lục Anh, hắn mới ý thức được, người mà mới vừa nàng nghĩ tới không phải hắn mà là Lục Anh.
Hắn không nói ra được cảm giác đó là gì.
Ngực vừa chua chát lại vừa đau đớn, cả trái tim muốn vỡ ra.
Trừ phụ thân bị trị tội mưu phản, đây có lẽ là đả kích lớn nhất đối với hắn.
Làm sao lại không phải là hắn chứ.
Tại sao lại không phải là hắn, mà là Lục Anh.
Lục Anh rốt cuộc chỗ nào tốt, mà Lang Hoa lại để ý Lục Anh như vậy.
Bùi Khởi Đường lẳng lặng nhìn Lang Hoa, đây là một cảm giác khổ sở và khó chịu đến khó tả.
Cả người trở nên không còn sức lực.
Lang Hoa nhận ra mình nói sai. Bầu không khí trong phòng hơi lạnh đi, ánh mắt Bùi Khởi Đường nồng nặc sát khí. Rất giống khí thế lúc lần đầu tiên nàng gặp hắn, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, không ai có thể ngăn cản.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy.
Mới vừa rồi nhìn thấy thần thái của Bùi Khởi Đường, nàng theo bản năng nhớ tới Lục Anh.
Đoạn ký ức dường như thuộc về Lục Anh kia.
Lang Hoa vội vàng giải thích, “Không phải, chỉ là ta cảm thấy vừa rồi ngươi… có chút giống Lục Anh… cũng không phải... chỉ là…”
Lời giải thích này cũng không tốt, nàng cũng không biết nên làm sao nói rõ.
Đó chỉ là một cảm giác thoáng qua.
“Lang Hoa,” Cổ họng Bùi Khởi Đường trầm thấp mà khàn khàn, “Ta không phải Lục Anh, nhưng ta bảo đảm có thể tốt hơn Lục Anh.”
Cái này có cái gì để so sánh sao?
Lang Hoa mím môi một cái, nghi hoặc nhìn sang, điều này khiến cho trên mặt Bùi Khởi Đường lại thêm mấy phần ảm đạm.
Bùi Khởi Đường nhìn dáng vẻ thận trọng của Lang Hoa, liền đau lòng, nàng mới chỉ là một hài tử mười tuổi, hắn đúng là điên rồi, lại dồn ép nàng như vậy. Nhưng rõ ràng có lúc hắn cảm thấy Lang Hoa hiểu được, nàng có sự thông minh và nhạy cảm vượt qua tuổi tác.
Rõ ràng đã muốn chờ thêm mấy năm sau mới nói, nhưng mỗi lần chỉ cần nhắc tới Lục Anh và hôn ước, hắn liền không nhịn được muốn nhúng tay.
Nhưng ý của hắn nàng lại không hoàn toàn hiểu được, hắn muốn nói rõ ràng, nhưng nàng lại vẫn còn nhỏ như vậy.
Làm cho hắn tiến không được lùi chẳng xong.
Nàng chỉ mới mười tuổi, lại đã khiến hắn ăn dấm chua.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy mình thật sự bị bệnh không nhẹ, lại thích một hài tử mười tuổi, nhưng nàng là hài tử sao? Trừ chưa lớn ra, chỗ nào giống một hài tử chứ.
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường dứt khoát cúi xuống người, “Tằng tổ phụ của ta là Tề Vân, chính là Cao Tông Hoàng đế của Đại Tề, tổ phụ ta là Tề Hằng, chính là tiên hoàng, Thuỵ Hoà Hưng Tông Hoàng đế, phụ thân ta là Tề Hựu, được phong làm Khánh Vương, ta từng dùng tên giả Triệu Linh, bây giờ là Bùi Khởi Đường.”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường trở nên càng ôn hòa hơn, “Nàng có thể gọi ta là Khởi Đường hoặc là…” Triệu Linh kéo tay Lang Hoa viết ở trong lòng bàn tay của nàng, “Tề Đường.”
“Đây là tình hình của ba đời tổ tiên ta.”
Hoá ra Bùi Khởi Đường là cái ý này.
Chẳng qua là thêm một chữ Bùi, liền che giấu tên mình ở trong đó.
Tề Đường, nghe giống như là Khởi Đường, bất luận gọi như thế nào cũng đúng.
Lang Hoa gật gật đầu.
Bùi Khởi Đường không khỏi mỉm cười một tiếng, rốt cuộc Lang Hoa có hiểu là hắn có ý gì không? Hắn đang trịnh trọng giới thiệu thân thế của hắn.
Bùi Khởi Đường bất chợt mỉm cười, khiến Lang Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn sắc mặt nàng buông lỏng, phiền muộn trong lòng Bùi Khởi Đường cũng từ từ tiêu tan. Trong tình cảm, Lang Hoa chỉ là một cô nương chưa trưởng thành.
Thật giống như cho tới bây giờ cũng không biết thích một người là thế nào vậy.
Cái này có phải là nói, ràng buộc của nàng đối với Lục Anh cũng chỉ là thói quen không.
Bùi Khởi Đường buông lỏng Lang Hoa ra, hai người lần nữa ngồi xuống ghế.
Bùi Khởi Đường nói: “Thẩm Xương Cát và Hứa thị hẳn sẽ hạ thủ từ quan hệ của Cố gia và Khánh Vương, dẫn tới việc Hoàng thượng không ưa, nàng bây giờ lại là tâm phúc của Thái hậu, dù ngoài mặt Hoàng thượng sẽ không tin tưởng, ngấm ngầm cũng sẽ cho người giám sát nhất cử nhất động của Cố gia, có điều nàng không cần lo lắng, chuyện này giao cho ta xử lý.”
Lời nói này của Bùi Khởi Đường chính là suy nghĩ trong lòng Lang Hoa.
Hoàng thượng có thể nín nhịn, muốn động thủ sẽ đợi đến sau khi hòa đàm thành công, Thái hậu cũng có thể ổn định tinh thần chờ cơ hội như vậy, hấp tấp nhất hẳn là Thái tử.
Thái tử biết được chuyện của Hứa thị, nhất định sẽ tìm tới cửa.
...
Thái tử vừa uống trà vừa nghe nội thị bẩm báo, “Hoàng Thành Ti bên kia không nghe ngóng được gì, nhưng mà… trong đại lao Hoàng Thành Ti còn có ngục tốt canh giữ, có mấy lời hỏi thăm bọn họ thì biết.”
Thái tử cảm thấy rất thú vị, “Sao Thẩm Xương Cát lại có quan hệ với Hứa thị đó?” Nếu như loại chuyện này truyền đi, thì đúng là trò cười.
Đại tiểu thư Cố gia sao lại không biết xấu hổ ở trong cung như vậy, chỉ sợ từ nay về sau không có nữ quyến nào dám nói chuyện với nàng nữa.
Nữ nhi giống mẫu thân.
Hứa thị không an phận như vậy, nữ nhi của bà ta có thể tốt đến đâu chứ.
“Thẩm Xương Cát đang tố cáo Cố gia, mặc dù không biết là tố cáo cái gì, có lẽ là nói Cố gia là đảng Thái hậu.”
Mọi người đều nói Thái hậu là đang lợi dụng Cố gia.
Nếu như từ trước Cố gia đã liên lạc với Thái hậu thì sao?
Thái tử cảm thấy đây là một cơ hội, hắn có thể mượn cơ hội đẩy Cố gia xuống, không để cho Bách Thảo Lư dính vào chuyện dược liệu được.
Hôm nay chính là ngày sứ thần Tây Hạ rời khỏi kinh đô, thảo dược Cố gia đều đã chuẩn bị xong xuôi, nếu như lúc này trong thảo dược của Cố gia phát hiện thuốc giả, già trẻ Cố gia đều phải bị trị tội.
Thái hậu dùng một con cờ xấu như Cố gia, định trước sẽ thua cả bàn.
Thái tử dặn dò phụ tá, “Đi, cho người động thủ lanh lẹ chút, đừng để lại di họa gì.”
Phụ tá đáp một tiếng.
...
Lang Hoa đang ở trong phòng Thái hậu giảng kinh.
Thái hậu nghe rất hứng thú, Lang Hoa giảng chút kinh văn, thì sẽ nói một đoạn câu chuyện có liên quan đến kinh văn kia, khiến Thái hậu không ngừng cười, “Những đại hòa thượng kia, nói bọn họ không vướng khói lửa nhân gian là sai rồi.”
Trước giờ Thái hậu chưa từng cao hứng như vậy.
Từ Cẩn Du ở phòng bên không khỏi nhíu mày.
Thái hậu thật sự rất thích Cố Lang Hoa, cho dù là trong cung lưu truyền một số lời đồn đại bất lợi cho Cố Lang Hoa, Thái hậu luôn làm bộ như không nghe được, hơn nữa cô cô của Cung Từ Ninh còn trừng phạt những cung nhân nói những lời ong tiếng ve kia.
Đây chính là thái độ của Thái hậu.
Dù nhà Cố Lang Hoa như thế nào, nhân phẩm của mẫu thân ra sao, Thái hậu vẫn yêu thích Cố Lang Hoa, hơn nữa còn sẵn lòng giữ Cố Lang Hoa ở bên người.
“Thái hậu nương nương,” Nữ quan đi tới bẩm báo, “Hoàng thượng nổi trận lôi đình, trước mặt xảy ra chuyện rồi.”
Nụ cười trên mặt Thái hậu biến mất, nghiêm nghị lại, “Nói rõ ràng xem, đã xảy ra chuyện gì?’
Nữ quan nhìn Cố Lang Hoa một cái, “Là những dược liệu kia… bên trong dược liệu đưa đến Tây Hạ phát hiện thuốc giả… sau đó Bùi Tứ công tử liền đánh nhau với Cát đại nhân của Lễ bộ.”