Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 230: Chương 230: Sa lưới




Hoàng đế hiển nhiên đã chán ghét Thẩm Xương Cát giải thích, xoay người muốn rời đi.

Sắc mặt Thẩm Xương Cát tái nhợt, sau khi Hoàng đế đi, hắn cũng sẽ không có cơ hội nữa.

Hắn không thể nói là vì hắn hoài nghi Cố gia và thám tử có qua lại, mới đi tra Cố gia.

Hoàng đế chỉ sẽ cảm thấy hắn đang kiếm cớ, hiện tại ở trong tay hắn cũng không có bất kỳ chứng cớ nào.

Trước mắt, hắn còn có cái gì có thể lợi dụng?

Trong đầu Thẩm Xương Cát bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, “Hoàng thượng, ngài chỉ cần sai người đi đến một chỗ, sẽ tin tưởng lời của vi thần.”

Hoàng đế dừng bước.

...

Hứa thị dặn dò bà tử bên cạnh, “Mang đủ tiền bạc và thức ăn.”

Tay của bà tử dừng lại, “Nương tử, chúng ta vì thuê xe ngựa đã tiêu rất nhiều tiền rồi, bây giờ tính chút, chúng ta tiêu tiền tiết kiệm, tiền bạc trong tay cũng chỉ còn đủ trở lại Hàng Châu thôi.”

Hứa thị gật đầu một cái, trở lại Hàng Châu là tốt rồi, ca ca là một người mềm lòng, nhất định sẽ che giấu cho bà ta, để cho bà ta về nhà, sẽ không để cho bà ta ở bên ngoài tự sinh tự diệt, càng không để cho tộc trưởng xử trí bà ta.

Bà tử nhẹ giọng nói: “Nương tử người có thật sự chắc chắn là Đại lão gia có thể tha thứ cho người không? Lỡ như... bị người trong tộc biết, người sẽ…”

Hứa thị không dám nghĩ sâu, mấy ngày nay bà ta chưa đi, chính là đang lo lắng những thứ này.

Thẩm Xương Cát hứa với bà ta sẽ điều ca ca tới kinh thành, như vậy bà ta có thể nói với ca ca, đến kinh thành đều là vì tiền đồ của hắn. Cho dù không thể trở lại trong tộc, ít nhất ca ca cũng sẽ thu xếp cho bà ta một chỗ đi.

Bà ta không thể chờ đợi thêm nữa, lỡ Thẩm Xương Cát khai bà ta ra, bà ta phải làm thế nào?

Sợ hãi giống như một tảng đá lớn đè lên ngực Hứa thị.

Đi, nhất định phải đi, cho dù là mạo hiểm thử một lần, bà ta cũng phải trở về Hàng Châu đi tìm ca ca.

Bà ta không tin ca ca sẽ không để ý máu mủ thân tình, kiếp trước ca ca đến chết cũng là đứng về phía bà ta, nghĩ đủ cách để bảo toàn cho bà ta.

Thu thập đồ xong, Hứa thị mang bà tử xuống núi, xe ngựa thuê còn chưa đến. Hứa thị khẩn trương, tim bịch bịch đập trong ngực bà ta.

“Nương tử, xe tới rồi.”

Bà tử kêu một tiếng, Hứa thị mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa rất cũ kỹ nóc xanh dong ruổi về phía bên này.

Hứa thị không khỏi hoảng hốt.

Cho dù là kiếp trước, bà ta cũng không chật vật như thế này.

Bị Hứa lão thái thái chán ghét vứt bỏ, đưa đến trong tộc thụ giáo, bị nữ quyến trong tộc cười nhạo, bị Thẩm Xương Cát bắt đến kinh thành ẩn núp ở một cái am ni cô nhỏ xíu.

Nếu như không phải trong lòng bà ta có một sức mạnh, muốn làm chuyện mà kiếp trước chưa làm được, nói không chừng đã sớm tự tử rồi. Chẳng lẽ ông trời trừng phạt bà ta còn chưa đủ nhiều sao?

Có lẽ sẽ đến đây chấm dứt rồi, chờ bà ta trở lại Hàng Châu sẽ mưu tính thật tốt, còn ngóc đầu lại, bà ta nhất định sẽ nghĩ được cách…

Hứa thị vội vội vàng vàng lên xe ngựa, màn xe hạ xuống, bà ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân huyên náo, ngay sau đó màn xe bị người ta vén lên.

Hứa thị nhìn thấy một người bàn tay cầm loan đao màu đen, ủng đen đứng ở chỗ đó.

Là Hoàng Thành Ti.

Hứa thị dường như ngã vào trong vực sâu.

...

Bùi Khởi Đường đi vào tiểu viện của Cố gia.

Trong sân đặt mấy chậu hoa đỗ quyên vừa nở rộ, trong góc trồng bạc hà, hoa bên cạnh bạc hà giống như là cỏ kim ngân.

Đều là thảo dược có thể sử dụng được.

Hơn nữa cỏ kim ngân nở hoa cũng rất đẹp.

Cố Lang Hoa là một người rất biết sinh hoạt, chẳng những có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp cửa hàng bên ngoài, còn có thể bố trí nhà ở rất ấm áp, nàng có chính kiến của mình, sẽ không nhượng bộ theo trào lưu, cũng sẽ không mặc cho người định đoạt.

Chính điểm này khiến cho hắn yêu thích đến khó tả, nhưng trong lòng cũng tràn đầy lo âu.

Bởi vì hắn không biết qua hai năm nữa đến lúc nghị hôn Lang Hoa rốt cuộc sẽ chọn ai, là hắn hay Lục Anh.

Hắn chỉ muốn ngay bây giờ người đính hôn với Lang Hoa là hắn.

Nhưng bây giờ, Cố Lang Hoa còn là một tiểu cô nương, không hiểu gì cả, dù hắn có nói, nàng cũng sẽ không hiểu tâm tình của hắn, tám phần sẽ từ chối hắn, hơn nữa cũng sẽ không gặp riêng hắn.

Cái giá quá lớn như thế, hắn không chịu nổi.

Nghĩ đến khi còn bé ở trong nhà ầm ĩ cả ngày, phụ vương gọi hắn tới bên cạnh khiển trách hắn nói, một ngày nào đó con sẽ gặp phải chuyện không làm được, ngoan ngoãn mà chỉnh đốn tính cách của con.

Hắn chưa bao giờ để những lời này ở trong lòng, bây giờ hắn lại có chút sợ hãi.

“Làm sao thế?” Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường.

Trên mặt Bùi Khởi Đường là sự chần chừ ít có.

“Không sao,” Bùi Khởi Đường ngước mắt lên nhìn Lang Hoa, “Ta nghe được một tin, Hoàng Thành Ti hôm nay bắt một vị phu nhân.”

Nếu như là nữ tử bình thường, Bùi Khởi Đường sẽ không vội vã tới gặp nàng.

Bùi Khởi Đường nói: “Ta hỏi dò tin tức, phu nhân kia rất giống Hứa thị.”

Trước mắt phạm nhân quan trọng nhất trong đại lao của Hoàng Thành Ti chính là Thẩm Xương Cát, bây giờ Hứa thị bị bắt, tám phần là có liên quan đến Thẩm Xương Cát.

Chẳng lẽ Hứa thị là bị Thẩm Xương Cát mang tới kinh thành?

Bà ta tới kinh thành làm gì?

Lang Hoa nghĩ tới những lời đồn đại về nàng và Hàn Chương kia, có lẽ đây chính là do Hứa thị làm.

Tại sao vậy chứ?

Tim Lang Hoa bỗng nhiên loạn lên.

Không biết lúc nào Bùi Khởi Đường đã đến trước mặt nàng, ôn nhu khuyên nàng, “Cho dù là Hứa thị, vậy cũng không có gì ghê gớm cả, bà ta chọn con đường của bà ta, hiển nhiên là sẽ không có kết quả gì tốt, nàng sớm nhận ra mới không để cho bà ta dính líu đến Cố gia.”

“Nàng nghĩ xem, nếu như hôm nay bà ta vẫn là Cố Đại thái thái, Cố gia sẽ như thế nào?”

“Cho nên, đây là chuyện tốt.”

Bùi Khởi Đường bày tất cả lợi ích ra trước mặt nàng, cố ý không để cho nàng suy nghĩ đến điểm xấu.

“Ta không hiểu, bà ấy thù hận Cố gia đến mức nào, thù hận ta nhiều thế nào.” Cố gia mặc dù không đại phú đại quý, nhưng chi tiêu ngày thường chưa từng bạc đãi Hứa thị, tại sao Hứa thị lại tính toán Cố gia như vậy, kiếp trước nàng luôn tôn sùng Hứa thị là mẫu thân, dùng hết toàn lực hiếu thuận với Hứa thị, nhưng sau đó vẫn bị Hứa thị lừa gạt cả đời.

Một nữ nhân, cứ nhất quyết làm những chuyện đó sau lưng nhà chồng thì có ích lợi gì cho bà ấy?

Nếu như nói bà ta là vì nhà mẹ đẻ, thì Hứa Sùng Trí lại là dáng vẻ không biết gì cả.

Ý chí kiên cường sai lại thêm sai như vậy, không biết trong lòng rốt cuộc có chấp niệm gì mới khiến cho bà ấy làm như vậy.

Chẳng lẽ giống như Vân Nương đối với huynh trưởng, trong lòng Hứa thị có người khác?

Lang Hoa ngẩng đầu lên, khuôn mặt Bùi Khởi Đường liền chiếu vào trong mắt nàng.

Hình như đã rất lâu rồi nàng không cẩn thận nhìn Bùi Khởi Đường, so với một năm trước hình dáng Bùi Khởi Đường có chút biến hóa, Bùi Tứ công tử sống trong nhung lụa, da cũng biến thành trắng nõn lên, dưới ánh mặt trời chiếu xuống có loại ưu nhã ung dung, lông mày giãn ra, đôi mắt tựa như dòng suối trong vắt chiếu lấp lánh.

Bùi Khởi Đường lại ưa nhìn hơn rất nhiều.

Không tới hai năm, kinh đô đều phải nhìn phong thái hào hoa của Bùi Tứ công tử.

Trong phòng an tĩnh lại.

Nàng chỉ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, hắn cũng như vậy nhìn nàng, hai người cũng không ai nói gì thêm.

Lang Hoa phát hiện bầu không khí có chút không bình thường, giống như là ngày đó nàng kiểm tra vết thương trên lưng cho Bùi Khởi Đường, chung quanh yên tĩnh như vậy, nhưng lòng nàng lại lo lắng bất an.

Nàng không khỏi lui về phía sau một bước, chân lại không cẩn thận vấp vào bàn thấp bên cạnh, đau đớn đột nhiên xuất hiện khiến cho thân thể nàng mất thăng bằng nghiêng về bên cạnh.

Bùi Khởi Đường đưa tay ra đỡ lấy eo nàng.

Nàng cũng quay mặt lại.

Lại một lần nữa, bốn mắt giao nhau.

Lang Hoa một lần nữa ngửi thấy mùi nhàn nhạt như mùi hương thảo kia, nàng dường như bị lửa đốt, rất không thoải mái, đang muốn thoát ra khỏi tay Bùi Khởi Đường, trước mắt nhưng lại hiện ra một cái bóng mơ hồ.

Hắn dựa ở dưới tàng cây hoa hạnh cách đó không xa, mặc một bộ trường sam màu xanh, tóc đen nhánh giống như nhuộm sương, ánh mắt sâu xa mà an tĩnh, cắn cọng cỏ, vừa đọc sách vừa ngâm nga một giai điệu không biết ở đâu.

Một màn này thường xuyên xuất hiện ở trong giấc mơ của nàng.

“Lục Anh.” Lang Hoa theo bản năng gọi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.