Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 121: Chương 121: Khoảng cách




Sau khi trận chiến Trấn Giang qua đi, cả Giang Chiết dường như đều thay đổi.

Lục nhị thái thái xưa nay chưa từng nghĩ cuộc sống sẽ khó khăn như vậy, cả Lục gia yên lặng giống như nhà lao, còn bà ta cứ coi như ở trong nhà lao gào thét khóc lóc cũng sẽ không có ai đếm xỉa tới.

Bất luận là Lão thái gia hay là Lão gia hay là Quản sự, hạ nhân, mỗi người đều là một khuôn mặt, đưa tay ra đế đòi tiền bà ta.

Tiền, tiền, tiền.

Tiền của Lục gia bị giặc cỏ cướp đi hơn nửa, còn có một nửa nhỏ đã mua nhà ở Hàng Châu, lây đâu ra còn có bạc gì nữa.

Nghĩ tới nhà cửa, Lục nhị thái thái đột nhiên trở nên hối hận, căn nhà cách đây ba con phố, to hơn chỗ này một chút, giá tiền còn rẻ hơn một ngàn lượng, lúc đó cái bà ta nghĩ là lão gia vừa mới tới không thể bị đồng liêu chê cười, căn nhà này suy cho cùng gần trong thành hơn, lão gia nếu là làm tiệc trong nhà, cũng sẽ càng có thể diện hơn.

Đắt hơn một ngàn lạng bạc, bà ấy cũng không chớp mắt cái nào.

Vì bất luận thể nào Lục gia cũng không thiếu chút tiền này, lúc đó Cổ gia còn dựa vào Lục gia, con đường làm quan của lão gia ngày càng đi lên, phụ thân của bà ta cũng sắp đảm nhiệm chức Tri Phủ Trấn Giang, tùy tiện cũng có thểkiếm được bạc.

Nhưng hiện giờ, tất cả đều thay đổi rồi.

Cố gia thoát li Lục gia không nói, trận Trấn Giang này thắng rồi, lại nắm được chứng cứ thông địch phản quốc của Hàn Ngự sử, Lý Thành Mậu suýt chút tử trận ở Trấn Giang, người của Lý gia vốn cho rằng thoát được một kiếp nạn, lại không ngờ Lý Thành Mậu còn chưa về Hàng Châu liền bị bắt vào đại lao, ai ai cũng nói hắn và Hàn Ngự sử hợp mưu thông địch, Lý gia giờ đút lót khắp nơi, hi vọng có thể thoát thân.

Lão gia là Lý Thành Mậu giúp tiến cử mới nhậm chức ở Hàng Châu, người quen cũng phần lớn là người có chút qua lại với Lý Thành Mậu, thoáng chốc lật thuyền rồi, cũng không biết lão gia có bị liên lụy vào hay không.

Lục nhị thái thái chỉ cảm thấy sống một ngày bằng một năm, không biêt ngày nào trời trên đầu sẽ sụp xuống.

Kết quả dự cảm này của bà ta không may thực hiện rồi, hạ nhân Vương Gia tới báo, phụ thân bị tống vào đại lao, mẫu thân và ca ca của bà ta vài ngày nữa sẽ tới Hàng Châu đút lót cho phụ thân.

Dưới đả kích như vậy, Lục nhị thái thái cuối cùng đổ bệnh trên giường, trên thực tế từ sau khi bà ta sẩy thai năm ngoái sức khỏe đã có thểkhálên.

Lục tam thái thái đem lang trung của Bách Thảo Lư tới xem mạch cho Lục nhị thái thái, uống hai lần thuốc, bệnh của Lục nhị thái thái đã thấy khởi sắc, nhưng hóa đơn giục thanh toán của Bách Thảo Lư cũng đã tới Lục gla.

Quản sự Lục gia nhìn thấy hóa đơn mắng thắng, “Còn sợ Lục gia chúng ta không trả các ngươi”

Nhân viên của Bách Thảo Lư cười mỉm nói: “Đông Gia chúng ta chính là sợ các ngươi không chịu trả.”

Lại có Đông Gia huênh hoang như vậy.

Quản sự của Lục gia vừa muốn mắng tới, nhân viên lại nói: “Đông Gia chúng ta với phủ các người là quen biết nhiều năm, biết tính khí và điệu bộ của phủ các người, vì vậy từng nói... tuyệt đối không thể thiếu nợ. nếu là Nhị thái thái vẫn muốn bảo Đường Y của chúng ta tới nhà thăm bệnh, thì phải giao đủ tiền khám”

“Đông Gia chúng ta còn nói, thông gia họ Vương nhà ngươi đã vào đại ngục, hình như chính là vì ỷ thể hiếp người, nhà ngươi nếu có người dám động thủ, Đông Gia chúng ta sẽ lập tức báo lên quan phủ.”

Lục nhị thái thái nghe lời này càng ngày càng không hợp thói thường, căn bản không phải chỉ là tới xem bệnh, dường như chính là đang gây phiền phức, Lục gia họ để mặc người ta bắt nạt như vậy từ khi nào rồi.

Nghĩ tới đây, bà ta đột nhiên đau thắt hai bên sườn, ho sặc sụa lên.

Hạ nhân Lục gia vội vàng lên trước vỗ đỡ sau lưng Lục nhị thái thái.

“Ai nói với ngươi...” Lục nhị thái thái trợn tròn mắt.

“Thành Hàng Châu đều đang nói như vậy, không phải chỉ mình chúng ta, còn nói bạc nhà ngươi nợ tiền trang còn chưa trả đấy.”

Nếu là bình thường, Lục nhị thái thái nhất định sẽ bảo người đánh gẫy chân của nhân viên này, nhưng giờ đang lúc lo nhiều việc, cơn giận này bà ta chỉ đành nuốt xuống, bảo người đem tiền khám đưa cho nhân viên ấy.

Khi tiễn đi người đi, Lục nhị thái thái không nhịn được hỏi, “Đông Gia ngươi rốt cuộc là ai?”

Nhân viên đó “hi hi” cười lên, “Đông Gia chúng ta với Lục gia là quen biết cũ, Cô gia của Trấn Giang người còn nhớ chứ!”

Lục nhị thái thái chỉ cảm thấy trời hình như nứt toác ra, đột nhiên hoa này chóng mặt ngã lên sạp mềm.

Vốn nên là Cổ gia xin Lục gia tới Hàng Châu.

Kết quả, Lục gia còn chưa đứng vững chân ở Hàng Châu, Cổ gia lại mở tiệm thuốc tới đây rồi.

Việc này rất nhanh liền truyền tới tai của Lục lão thái gia, Lục lão thái gia đột nhiên mắng lên, “Phản rồi, Cổ gia một hương thân nhỏ nhoi, lại cũng dám vô pháp vô thiên như

A PP

Vąy.

Lục lão thái thái cầm lò sưởi tay, “Lão thái gia quên rồi, giờ Cố gia không phải hương thân bình thường, đó là Cổ gia viện trợ cho quan phủ quân lương, giúp triều đình giữ thành Trấn Giang”

“Nghe nói Cổ tứ lão gia trong lúc chiến tranh được Hàn Chương cất nhắc làm quan áp vận, thời gian một năm rưỡi này, vận chuyển lương thảo không đểxảy ra chút sai sót nào.”

“Vậy thì làm sao,” Lục lão thái gia trợn tròn mắt, “Đó là thời chiến không thểkhông dùng hắn, giờ chiến sự qua rồi, Hàn Chương còn có thểkiểm cho hắn nửa chức quan sao?”

Tới giờ lão thái gia vẫn một mực không chịu nhận thua.

Lục lão thái thái cười nhẹ một tiếng, “Hàn Chương đó đã nhận Cổ Lang Hoa làm muội muội, Cố gia không có nam đinh giữ thể diện, cứ coi như kiểm chức quan cho Cổ tứ lão gia thì làm sao? Đó còn không phải việc dễ như trở bàn tay sao, cứ coi như là Hàn Chương không đưa tay ra, vẫn còn Mẫn Hoài, nghe nói Mẫn Hoài sắp thăng làm Giang Chiết Bố Chính Sử rồi, vài ngày nữa sẽ tới Hàng Châu nhậm chức.”

Lục lão thái gia bị kinh ngạc tới nói không ra lời, hồi lâu mới nói: “Hôn sự đó của chúng ta và Cổ gia còn hay không?”

Lục lão thái thái nhấp một ngụm trà, “Hôn ước thì còn, nhưng giờ phải xem Cổ gia có chịu gả Lang Hoa tới không.”

“Cái đó cũng không phải nó quyết định được,” Lục lão thái gia nói xong lại đổi khẩu khí, “Phải biết Anh Nhi nhà chúng ta là nhân tài cho chức trạng nguyên, đợi qua hai năm nữa thi hương xong vào kinh, nhất định có thể giành được hạng đầu, đừng nói một nữ tử thôn quê như nó, cứ coi như tiểu thư của quan to hiển đạt trong kinh, cũng phải xem chúng ta có đồng ý hay không”

Cùng với việc Lục Anh càng ngày càng ưu tú, hôn phổi cũng tự nhiên là nước dâng thuyền cao, nhưng Lục lão thái thái lại cảm thấy, những việc Cổ Lang Hoa làm, chỉ e không phải bất cứ tiểu thư nhà nào cũng có thể làm.

Đây chính là nguyên nhân Lục lão thái thái vô cùng quan tâm tới Cô Lang Hoa.

Hủy bỏ đại sự như vậy của Lục gia họ ở Trấn Giang, Cổ Lang Hoa lại giúp Cố gia bước lên cao hơn, bản lĩnh như vậy không thể coi thường.

Thái độ của Lục Anh cũng là trước sau như một, kiên trì hôn sự này với Cổ gia.

Lục lão thái thái bắt đầu suy nghĩ có phải nên định hôn sự này lại không.

Lang Hoa ngồi trên ghế nghe báo cáo chi tiêu của chưởng quầy.

Đinh Chưởng Quầy cười nói: “Nhà chúng ta bắt đầu từ bố thí thuốc tới nay, về cơ bản thu chi cân bằng, giờ chiến sự kết thúc rồi, chúng ta cũng không cần tặng thuốc bố thí nữa, từ 心 • − − VA V. • ܐܝܟ - M. nay về sau chính là vào nhiêu ra ít, tiệm thuốc cũng có thể bắt đầu có lời.”

Lang Hoa gật gật đầu, thời khắc khó khăn nhất đã qua, đợi tới khi vụ án Hàn Ngự sử thông địch có kết quả, việc của Trấn Giang có thể coi là hoàn toàn xong rồi.

Lang Hoa vừa nghĩ tới đây, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

Nha hoàn ngoài cửa vén rèm, Cổ tứ thái thái nhìn vào, Lang Hoa đang ngồi giữa ghế mặc chiếc yểm màu hồng, chiếc váy màu xanh lá sen trải ra, lông mày đen như vẽ giãn ra, con mắt trong trẻo, cả người đang phát sáng dưới ánh nắng lấp lánh.

Cũng không biết là phúc khí Cố gia tu mấy đời, mới có thể sinh ra một hậu bối xuất chúng như vậy.

Lang Hoa đứng lên đón Cổ tứ thái thái, Cổ tứ thái thái cười nói: “Cũng không có việc gì lớn, một vị Trần đại nhân đột nhiên tới thăm tứ thúc của cháu, lão thái thái nói thấy có chút kì lạ, bảo cháu tới xem xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.