Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 122: Chương 122: Không còn nữa




Lang Hoa đi theo Cổ tứ thái thái cùng L tới nhà chính. Cổ lão thái thái đang nói chuyện với vị Trần đại nhân đó, nhìn thấy Lang Hoa con mắt liền cong lên, “Lang Hoa, đây là Huyện Thừa mới nhậm chức của Huyện Đan Đồ Trần đại nhân, cố ý tới thăm lão bà ta.”

Trần đại nhân nhìn về phía cửa.

Trước khi ông ta tới đã nghe nói đại tiểu thư của Cổ gia ở Trấn Giang, được Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai điểm hóa, là đứa trẻ thông minh nhỏ tuổi mà hiểu biết sớm, nhưng ông ta cũng từng gặp vài người có thể gọi là thần đồng, thật ra đều là trưởng bối trong nhà có ý tuyên dương, tuy là thông minh cũng không đến mức khiến người ta kinh ngạc, nhưng Cổ đại tiểu thư này hình như thật sự có chút khác biệt.

Chỉ là bề ngoài trông trưởng thành như vậy, một đôi mắt trong veo như trăng sáng, thần thái sắc sảo, cả người nho nhã, trầm tĩnh, khiến người ta nhìn mà quên hết người tầm thường khác.

Đi thẳng một mạch tới, bước chân luôn luôn vững vàng, uyển chuyển chào khách đột nhiên thể hiện ra vài phần mùi vị của người cai quản gia đình.

Trần đại nhân không cầm được kinh ngạc, điều này lại giống hệt với lời đồn bên ngoài, Cổ lão thái thái coi trưởng tôn nữ này là người cai quản gia đình của chi trưởng Cổ gia đểbồi bưỡng.

Đây không phải việc nhỏ, phải biết chi trưởng của Cố gia là có con nối dõi, Cổ lão thái thái có thể hạ quyết định như vậy, hoặc là con nối dõi của Cổ gia quá không có năng lực, hoặc là Cổ đại tiểu thư quá xuất chúng.

Giờ xem ra xác suất phía sau lớn hơn chút, vì dù thế nào, khí vận của một người không phải đơn giản có thể dạy ra.

Lẽ nào Cổ đại tiểu thư thật sự là phật tử?

Ánh mắt của Lang Hoa nhìn thẳng vào Trần đại nhân một lượt, vừa hay rời đi, sau đó rơi trên người hộ vệ sau lưng Trần đại nhân, một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chăm chú vào mọi thứ trong phòng.

Chẳng trách tổ mẫu cảm thấy kì lạ.

Cái kì lạ không phải là Trần đại nhân này, mà là hộ vệ phía sau Trần đại nhân, uy thế trên người hộ vệ này vượt xa Trần đại nhân, có hắn đứng ở phía sau Trần đại nhân, lưng eo của Trần đại nhân đều rất thẳng không dám có chút thả lỏng.

Chức quan của người này có lẽ vượt xa Trần đại nhân, người này có thể có lai lịch gì đây? Không giống là quan văn, lại cũng không giống là võ tướng, sự nham hiểm và cẩn thận đó trên người thật sự giống như hộ vệ, nhưng tuyệt đối không phải hộ vệ bình thường.

Cổ lão thái thái nói trước: “Không biết Cổ gia có gì có thể góp sức cho Trần đại nhân.”

Trần đại nhân vội cười nói: “Góp sức thì không dám, chỉ là Vương Nhân Trí đã vào đại lao, dù nói vụ án của hắn sẽ không thẩm vấn ở Huyện Đan Đồ, nhưng hắn rốt cuộc là quan viên của Trấn Giang, ta cũng không thể không biết chút gì về hắn.”

Cổ lão thái thái gật đầu, lời này không có sơ hở gì.

Trần đại nhân tiếp tục nói: “Nghe nói, hắn lấy danh nghĩa truy xét dư đảng của Khánh Vương trước, lục soát trang viên của Cổ gia, căn bản chính là muốn dùng cái này để uy hiếp bá chiếm tài sản của Cổ gia?”

Cổ lão thái thái mặt trầm xuống, “Đại nhân nói tới cái này, lão thái bà ta cũng không giấu giểm nữa, con trai đó của ta xưa nay nhát gan sợ việc, trong nhà chính là lão thái bà ta khổ sở chống đỡ, Vương Nhân Trí nhìn thấy chiến sự của Trấn Giang sắp nổi lên, dựa vào thủ đoạn một tay che trời của hắn, ba lần bảy lượt đối phó với già trẻ nhà ta, hắn đã mua chuộc ni cô, để hại đôi mất của trẻ con nhà ta, những việc này đều là đã trải qua chứng thực, ở quan phủ còn ẩn dấu tay.” Nói tới đây dừng lại, “Lẽ nào... hắn còn có thể lậtán?”

Lời này khiến Trần đại nhân vội vàng đưa tay lên, “Không thể, không thế, điểm này xin lão thái thái yên tâm.”

Cổ lão thái thái gật gật đầu. Trần đại nhân bưng trà lên uống.

Cố Thế Ninh đi vào mời Trần đại nhân tới phòng khách ăn tiệc, Trần đại nhân thoái thác một lượt mới đồng ý.

Lang Hoa dặn dò A Mạt, “Đi đưa hộ vệ của Trần đại nhân đến cạnh phòng khách nghỉ ngơi.”

Hộ vệ đi theo A Mạt ra ngoài, khi rời khỏi trong lòng bàn tay phía sau phát ra tiếng chuông “ding dang”.

Sắc mặt Lang Hoa lập tức thay đổi, nàng nghĩ tới một người, Hoàng Thành Ti Chỉ Huy Sứ Thẩm Xương Cát, kiếp trước Thẩm Xương Cát làm khách ở Lục gia, Lục Anh đặc biệt dặn dò nhà bếp phải dùng nước suối lạnh pha trà cho Thẩm Xương Cát, người này lòng dạ độc ác, lại cực thích tham gia các hoạt động văn hóa nho nhã, luyện được sở trường khoái đao, cách hắn thi đao với người khác rất đặc biệt, đó chính là khi xét xử tội phạm trọng hình, xem ai có thể cắt hai trăm đao khiến phạm nhân không chết, hắn đem việc giết người thi thành luyện chữ, muốn làm từ nhỏ trước, tốn công phu dùng kiên nhẫn, mỗi một đao đều phải chuẩn xác, mới có thể khiến người ta chết một cách đẹp đẽ.

Hoàng Thượng vô cùng tin sủng Thẩm Xương Cát, sứ thần triều đình mấy lần đi sứ Tây Hạ, Liêu Quốc, đều là do Thẩm Xương Cát đi theo.

Lần này Thẩm Xương Cát lại xuất hiện ở Trấn Giang.

Dù Hoàng Thành Ti cũng sẽ ra mặt điều tra việc tham ô của quan viên, nhưng có thể quang minh chính đại tới, vì sao phải giả trang thành hộ vệ của Trần đại nhân.

Lang Hoa gọi Tiêu Ấp tới, “Bảo hộ viện trong nhà đều đi xa chút, hộ vệ mà Trần đại nhân đó đem tới muốn đi đâu thì đi, đừng bảo người đi theo.” Chỉ có để Thẩm Xương Cát nhìn thấy cái hắn muốn thấy, hắn mới có thể rời mắt khỏi Cổ gia.

Giao phó xong rồi, Lang Hoa mới vào trong nội thất nói chuyện với Cổ lão thái thái.

“Tổ mẫu,“Lang Hoa thấp giọng nói, “Hộ vệ đó không đơn giản.”

Cổ lão thái thái vuốt ve miếng bảo thạch trong tay, dường như có rất nhiều tâm sự, muốn nói gì cuối cùng lại không mở miệng, chỉ là thở dài, “Bảo người đi nói với Mẫn đại nhân một tiếng, e là có liên quan tới vụ án thông địch của Hàn Ngự sử”

Lang Hoa đang nghĩ lại là một Việc khác, không chú ý tới vẻ mặt của Cổ lão thái thái.

Triệu Linh từng nói có một nhóm hắc y nhân đang truy xét hắn, những hắc y nhân đó có phải là Sát Tử của Hoàng Thành Ti không, những người này phân bố các nơi thăm dò các loại tin tức.

Nàng nên tìm tới Triệu Linh hỏi cho rõ.

“Tiểu thư, Ngô Đồng tới rồi.” A Quỳnh nói bên tai Lang Hoa.

Nói tào tháo tào tháo tới.

Lang Hoa đem người về thẳng trong viện, vừa hay nhìn thấy Ngô Đồng đang đứng dưới hiên, nhưng lần này Ngô Đồng không nhảy tới nhảy lui như khỉ mà lại như quả cà gặp sương, cả người đều ủ rũ.

Mắt Ngô Đồng đỏ rực, trên mặt đều là vết nước mắt, “Đại tiểu thư” Nói rồi lại nghẹn ngào.

Tim của Lang Hoa đột nhiên run lên, lẽ nào là Triệu Linh xảy ra chuyện?

Hơn một năm nay, Triệu Linh dường như đã coi chỗ nàng là tiệm thuốc, chỉ cần bị thương chắc chắn sẽ tới đòi thuốc, nàng đã quen việc hắn cách hai bangày lại tới viếng thăm.

Nhưng một tháng nay, Triệu Linh lại tới ít đi rất nhiều, nàng nghĩ có lẽ là chiến sự Giang Chiết kết thúc rồi, người này sẽ có nơi khác để đi, lại không ngờ.

Lang Hoa hỏi tới, “Triệu Linh đâu?”

“Công tử nhà ta.” Nước mắt Ngô Đồng đột nhiên rơi rất dữ dội rồi, “Công tử nhà ta không còn nữa.”

Triệu Linh chết rồi? Sao có thể, ai có thể giết Triệu Linh.

Một người từ trong đống người chết cũng có thểbò ra được, không thể tùy tiện bị người ta giết, trong đầu Lang Hoa đột nhiên trống rỗng, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm nghị, “Ngô Đồng, ngươi nói rõ ràng với ta, cái gì gọi là không còn nữa? Người không còn ở đâu?”

Ngô Đồng thất thần ngồi trên đất, “Ở ngay Hàng Châu, công tử nhà ta nói... bảo ta đừng đi theo người nữa, tới chỗ đại tiểu thư, sau này không cần đi theo ngài nữa, Ngô Gia chúng ta... ba đời đều đi theo... sao ta có thể không đi theo, ta không chịu đồng ý, nhưng công tử chớp mắt đã không thấy nữa.”

Lang Hoa kiên nhẫn, “Sau đó thì sao?”

Ngô Đồng không buồn lau nước mắt trên mặt, “Sau đó ta đến tất cả những nơi công tử từng tới, đều không có... công tử không còn nữa...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.