Đào Chi Yêu Yêu

Chương 35: Chương 35: HỒI 35




Từ sau khi quay lại đảo Đào Hoa, ngày ngày An Nhược Sơ ăn ngon ngủ ngon, còn có mỹ sắc để thưởng thức, cuộc sống hàng ngày rất dễ chịu. Nhưng mà người rảnh rỗi liền đặc biệt dễ dàng suy nghĩ miên man. Có một việc An Nhược Sơ cứ canh cánh trong lòng: Cũng đã về đảo được hai tháng, mặc dù nàng đã ngủ cùng giường với Hoàng Dược Sư, nhưng mà ngoại trừ thỉnh thoảng lại kéo nàng lại hôn Hoàng Dược Sư cũng không tiến thêm bước nào! Mặc dù lúc đầu nàng cũng có chút yên lòng, dù sao “chuyện đó” thì nàng cũng phải chuẩn bị tinh thần cho tốt mới được, nhưng mà qua lâu ngày, nàng càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ, nhìn thế nào cũng không thấy Hoàng Dược Sư là người quân tử như thế a, nàng bắt đầu có chút lo lắng có phải bản thân lớn tuổi xuống sắc rồi hay không, còn không gợi nổi dục vọng của Hoàng Dược Sư.

Vì thế An Nhược Sơ quyết định chủ động xuất kích.Tuy rằng nàng chưa làm mấy chuyện như quyến rũ người khác như thế này, nhưng dù chưa ăn thịt lợn thì cũng đã thấy lợn đi, nàng tin rằng việc này cũng không khó. Nàng bèn tự nhốt mình trong khuê phòng, lấy ra một đống quần áo cũ để tiến hành sửa chữa. Muốn mát mẻ bao nhiêu có bấy nhiêu, chất liệu muốn mỏng bao nhiêu có bấy nhiêu, sau khi sửa xong, mặc thử lên người, An Nhược Sơ suýt nữa thì phun máu mũi ngay tại chỗ!Không thể ngờ Phùng Hành dáng người tuy nhỏ nhưng “nội thất” lại đầy đủ cả(*), dáng người đúng thật không thể chê vào đâu được. Lần đầu tiên bị việc nhìn thân thể của mình làm cho thẹn thùng, An Nhược Sơ lo lắng có nên mặc thêm một lớp áo choàng nữa hay không… A a a! Không được không được! An Nhược Sơ ôm đầu mình, đến lúc này rồi sao có thể lùi bước nữa? Đã quyết tâm là phải làm, phải tiến hành kế hoạch đến cùng!(*) Nguyên văn là câu “Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ”, chỉ mấy người bề ngoài bình thường nhưng bên trong cũng chẳng kém ai =))Cũng không biết mấy ngày nay Hoàng Dược Sư bận gì, ban ngày thường thường không thấy bóng người. Hỏi ách phó hắn đi đâu, ai cũng đều lắc đầu nói không biết. Sắp sửa tiến hành chuyện không đạo đức, từ buổi sáng An Nhược Sơ đã bắt đầu đứng ngồi không yên, đợi cả ngày, chạng vạng khi nghe thấy Hoàng Dược Sư trở về, nàng suýt thì thét chói tai nhảy dựng lên.Hai người vừa ăn cơm tối vừa nói chuyện phiếm.Hoàng Dược Sư nhíu mày nhìn nàng trong chốc lát, hỏi: “Sắc mặt kém như vậy, có phải khó chịu chỗ nào hay không?”An Nhược Sơ lắc đầu lia lịa, vội vàng phủ nhận: “Không có không có, không khó chịu gì cả!”Cảm thấy nghi ngờ, Hoàng Dược Sư vừa gắp thức ăn cho nàng vừa tỉnh bơ hỏi: “Hôm nay đã làm những gì?”An Nhược Sơ vùi đầu tận lực ăn, nói lúng búng: “Đọc…đọc sách.”“Oh…đọc sách nào?”An Nhược Sơ thầm kêu khổ trong lòng, đáp: “Cuộc đời của tú bà họ Ngô tập mười tám…”Hoàng Dược Sư dừng đũa quay sang liếc nàng một cái, nhíu mày hỏi: “Quyển sách này còn chưa ra hết sao?”An Nhược Sơ cố cười ha ha: “Đúng a, năng lượng sáng tác của tác giả này vô cùng dồi dào, chắc là đặc biệt túng tiền. Ở chỗ của chúng ta có một phụ nữ tên là Rowling sống dựa vào viết sách, viết một loạt, tập một, tập hai…Đến khi viết đến tập thứ bảy thì từ một phụ nữ sống nhờ trợ cấp liền biến thành một bậc tỷ phú. Ta vẫn hay ngẫm nghĩ, vị tác giả này chắc hẳn có rất nhiều oán niệm a không thì sao có thể viết không ngừng như vậy được, dè đâu tác giả của truyện Cô bé bán diêm còn có oán niệm sâu hơn nữa…” Vốn tưởng rằng hắn không có hứng thú nghe mấy chuyện đó, không ngờ ánh mắt hắn lại rất chăm chú, An Nhược Sơ ngừng lại, cuối cùng có chút ngượng ngùng.“Rất thú vị, sau này hãy kể cho ta nhiều hơn về cuộc sống trước kia của nàng.” Hoàng Dược Sư vừa cười nói vừa với nàng.An Nhược Sơ ôm mũi, hứ, cười đến động lòng người như vậy, rốt cuộc là ai đang quyến rũ ai hả? Bình tĩnh! Nàng phải bình tĩnh! Tuyệt đối không được để hắn quyến rũ lại, rống!Ăn xong bữa tối, hai người tản bộ trong rừng đào một lúc, vốn thật nhàn nhã, nhưng trong lòng người nào đó có quỷ, chỉ cảm thấy một giây dài như một năm.Thấy bộ dạng nàng hốt hoảng, Hoàng Dược Sư không dò hỏi mà xem mạch cho nàng, thấy thân thể nàng cũng không bị làm sao mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay nàng ra nói: “Nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta đến thư phòng đọc sách một lát.”An Nhược Sơ như nhận được đại xá, gật đầu lia lịa, đi được vài bước, nhớ đến chuyện gì nên lại trở lại, vò góc áo ấp úng nói: “Này…chàng cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”Hoàng Dược Sư sắc mặt ấm áp, gật đầu nói: “Đã biết.”Vừa về đến phòng, An Nhược Sơ đầu tiên liền tắm cho mình thơm ngào ngạt, bất chấp khó khăn mặc vào bộ quần áo mát mẻ đã qua sửa chữa kia, sau đó bò lên giường, buông một bên rèm trong suốt xuống, nằm ở trên giường im lặng chờ đợi Hoàng Dược Sư trở về.Thời tiết đã vào đông, An Nhược Sơ mặc đồ mỏng dính nên lạnh đến mức răng cũng phát run, lòng tràn đầy đấu tranh nhìn xuống tấm chăn bông mềm mại dưới người, cố gắng khắc chế xúc động muốn chui vào ngay lập tức.Nằm ở trên giường chờ rồi chờ, chờ đến khi cả người đều buồn ngủ, mới nghe thấy cửa phòng truyền đến tiếng động. An Nhược Sơ vội vàng vỗ vỗ mặt mình, duy trì tỉnh táo, trận địa sẵn sàng đón quân địch.Thấy thân ảnh cao ngất phía ngoài mành đang đi từng bước một về phía nàng, An Nhược Sơ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài theo đường miệng. Trong lòng vừa sợ vừa mong.Khi Hoàng Dược Sư vén rèm giường lên, phản ứng của hắn bị chậm mất hai giây.Chỉ thấy người trên giường một tấm áo khoác lụa mỏng nửa trong suốt, bên trong lụa mỏng mặc một bộ váy tím nhạt thấp ngực, một chiếc đai lưng dài lướt thướt bó chặt vòng eo nhỏ nhắn lại, làn váy tỏa ra như đóa hoa bừng nở, lộ ra đôi chân nhỏ bé trắng ngần. Nét đỏ ửng tự nhiên trên mặt càng làm nàng thêm vẻ mong manh, giống một đóa hoa nhỏ nhẹ nhàng đung đưa trong gió khiến người ta muốn hái lấy.Sau một lúc lâu, Hoàng Dược Sư mới tìm lại được giọng nói của mình, vừa mở miệng mới phát hiện nó sớm đã trở nên khàn khàn: “Sơ nhi, nàng đang làm gì vậy?”An Nhược Sơ chống người ngồi dậy, lụa mỏng theo động tác của nàng chậm rãi tuột xuống, lộ ra một nửa bờ vai trắng như tuyết. Mặt nàng vô tội hỏi: “Đây là xiêm y ta mới làm, chàng có thấy đẹp không?”Hoàng Dược Sư ho khan một tiếng, đáp: “Đẹp.”Nghe thấy hắn khen, An Nhược Sơ vui vẻ nói: “Chàng thích chứ?”“Thích.” Thích muốn chết!“Vậy từ bây giờ ta đều mặc như vậy được không?”Vừa nghĩ đến bộ dạng này của nàng bị những người khác nhìn thấy, Hoàng Dược Sư liền hận không thể móc hết mắt của tất cả mọi người, thế là ngữ khí cứng ngắc đáp: “Không được!”“Vì sao?” Khuôn mặt nhỏ của An Nhược Sơ xịu xuống, cuối cùng cũng không thành sao?“Nàng sẽ lạnh.” Không hổ là Hoàng Dược Sư, lập tức đã nghĩ ra được lý do tuyệt hảo.Sắc mặt An Nhược Sơ dãn ra một chút, hóa ra là lo lắng nàng bị lạnh. Cơ mà cũng lạnh thật. Không xong, phải nhanh chóng lừa hắn lên giường mới được, nếu không nàng cũng thành món ăn nguội. Thế là An Nhược Sơ quyết định sử dụng đòn sát thủ: giương mắt 45 độ, điềm đạm đáng yêu nói: “Chàng cũng mệt mỏi rồi đúng không, mau lên giường nghỉ ngơi đi.” Mau lên đây đi! Đi lên đi!Hoàng Dược Sư nhìn nàng vài giây, thở dài một tiếng khó có thể nghe thấy, lấy tay xốc chăn bông lên đắp thật kín lên người nàng, sau đó cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán nàng: “Nàng cứ nghỉ trước đi, ta muộn nữa mới ngủ.”Tại sao có thể như vậy! Rõ ràng ánh mắt hắn vừa rồi nhìn nàng còn có kinh diễm, hắn không phải không có cảm giác với nàng! An Nhược Sơ trong lòng hoảng hốt, giữ chặt góc áo hắn, nói vội: “Chàng muốn đi đâu?”Hoàng Dược Sư quay đầu thoáng nhìn nàng, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, giống như tất cả sự nồng nhiệt vừa rồi đều là ảo giác của nàng. “Ta còn có chút việc chưa làm xong, đêm nay không quay về ngủ. Ngoan ngoãn ngủ đi, thân thể của nàng rất cần nghỉ ngơi đầy đủ.” Nói xong liền dời đi ngay trước mặt An Nhược Sơ lúc này đang trợn mắt há mồm.Cả đêm cắn chăn, An Nhược Sơ cũng không thể nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào.Buổi sáng rời giường tự soi gương, nhận thấy tình trạng Phùng Hành bẩm sinh đã tốt, vài năm nay nàng ôm tâm lý được ngày nào hay ngày ấy, căn bản cũng chẳng quan tâm bảo dưỡng, thế mà làn da vẫn tinh tế như trẻ mới sinh, quả thật là vẻ đẹp trời sinh khó mà mất đi được(*), thảo nào có thể sinh ra một mĩ nhân như Hoàng Dung.(*) Thiên sinh lệ chất nan tự khí, câu năm bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.Ánh mắt dừng lại trên mái tóc bạc kia, nhớ tới lời nói của Ngốc cô mấy ngày hôm trước… Hay là vấn đề nằm ở tóc? Nàng vốn chẳng chút để ý, có thể cứu lại một mạng nàng đã cảm thấy quá tốt rồi, cho tới bây giờ ánh mắt người ngoài với nàng mà nói không là vấn đề. Nhưng mà, nếu Hoàng Dược Sư để ý thì sao? Nhìn mái tóc như của một bà già này, hắn cảm thấy ghê tởm sao? An Nhược Sơ phát hiện chính mình rất khó dùng thái độ khi đối diện những người khác để đối diện hắn.Tuy biết không nên hoài nghi tâm ý của hắn, nhưng mà chỉ một ý nghĩ thôi cũng đủ để tâm ma sinh ra.Nàng thoáng chốc đi đến thư phòng, Hoàng Dược Sư không ở bên trong. Vốn định tìm một quyển sách nào đó để đọc, nhưng khi nàng đi qua bàn của Hoàng Dược Sư lại nhìn thấy bên trên có một đống tranh cuốn, nàng không khỏi tò mò mở ra nhìn một chút.Tất cả các bức tranh đều vẽ một nữ tử, hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc cười hoặc lo, xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề(*).(*) Hai câu trong Kinh Thi ca ngợi vẻ đẹp thê tử của Vệ Trang Công: “Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên. Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.”Nếu không có mái tóc đen nhánh kia, nàng suýt nữa đã nghĩ nữ tử trong tranh chính là mình rồi.Nàng buông tranh cuốn, đứng ngây ngốc một lúc rồi mới dời bước đi về phía giá sách, tìm nửa ngày, cuối cùng tìm được cuốn sách mình muốn, sau đó lặng yên không tiếng động rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.