Đào Chi Yêu Yêu

Chương 36: Chương 36: HỒI CUỐI




Khi sẩm tối thì trời bắt đầu mưa tầm tã như trút nước, cơn mưa này tới vừa vội vừa nhanh, cả trời tối đen lại.

Sắc mặt Hoàng Dược Sư rất khó coi, hắn mới đi ra ngoài nửa ngày, lúc về đã phát hiện An Nhược Sơ biến mất! Điều động mọi người cũng không tìm thấy bóng dáng của nàng.Cúi đầu, mới phát hiện tay mình run nhè nhẹ .Không! Không thể được! Nàng không thể trở về cái thế giới chết tiệt kia của nàng được! Nhất định nàng còn đang ở một chỗ nào đấy trên đảo Đào Hoa!Hỏi một ách phó, hắn ta nói lần cuối cùng nhìn thấy nàng là ở thư phòng, Hoàng Dược Sư chạy tới thư phòng, bên trong cũng không có ai. Khi hắn xoay người định đi, khóe mắt liếc qua đống tranh cuốn trên bàn, hắn cầm một bức trong số đó lên, híp mắt nhìn nút thắt phía trên, kiểu buộc này không phải là của hắn.Trên đảo Đào Hoa không có người nào dám táy máy vào đồ của hắn, duy nhất chỉ có Sơ nhi.Nói thầm một tiếng “Đứa ngốc”, hắn rốt cuộc không chờ nổi nữa, ra khỏi thư phòng, sau khi căn dặn ách phó nếu như có ai tìm được nàng nhớ phải đốt lửa làm ký hiệu, chính hắn cũng gia nhập đội ngũ tìm người.Đảo Đào Hoa lớn như vậy, nếu như có ý muốn trốn thì thật sự không dễ tìm. Hoàng Dược Sư biết chắc rằng lúc này nàng không muốn nhìn thấy hắn, cho nên nhất định sẽ không đến những nơi bình thường, loại bỏ những nơi mà thể lực của nàng không thể đến được, hắn nhanh chóng vẽ ra một giới hạn trong đầu.Ngốc cô đang chạy băng băng về phía nhà tránh mưa, nhìn thấy Hoàng Dược Sư ô cũng không mang mà chạy ra ngoài liền kêu lên: “Gia gia, trời mưa lớn như vậy, người muốn đi đâu?”Hoàng Dược Sư dừng lại một lát, quay đầu hỏi: “Ngốc cô, hôm nay ngươi có gặp Sơ nhi hay không?”Ngốc cô từng bị Hoàng Dược Sư cảnh cáo riêng không cho gọi An Nhược Sơ là bà cụ hay lão bà bà nữa, lần này nhớ lại, không gọi nàng là bà cụ nữa, cười hì hì trả lời: “Người nói Nhược Sơ tỷ tỷ sao? Lúc nãy con còn thấy nàng đang đùa với một con thỏ trắng mà.”Hoàng Dược Sư vội hỏi: “Ngươi nhìn thấy nàng ở đâu?”“Oh, ngay ở chỗ tấm bia đá.”Tấm bia đá? Mộ của Phùng Hành!Hoàng Dược Sư không chờ đợi nữa, nhanh chóng chạy về phía mộ của Phùng Hành, khi tới nơi, nhìn thấy trên đất quả thật có vài dấu chân nho nhỏ, hắn lần theo dấu chân đi đến trước bia mộ.Ấn vào cơ quan, tấm bia đá chậm rãi di chuyển, lộ ra một cái cửa ngầm, Hoàng Dược Sư mở cửa ngầm ra rồi đi vào, quả nhiên nhìn thấy An Nhược Sơ đang thu mình trong góc tường lạnh run.Hắn đi đến, ngồi xuống trước mặt nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, thương tiếc vén những sợi tóc ẩm ướt của nàng ra sau tai. Sau đó dang hai tay ôm lấy nàng, phát động nội lực, hong khô hơi nước trên mình hai người, mãi đến khi sắc mặt tái nhợt của nàng bắt đầu trở nên hồng hào, hắn mới dừng lại.“Còn lạnh không?” Hắn hỏi.An Nhược Sơ lắc lắc đầu.Tuy rằng nàng tỏ vẻ không lạnh, nhưng mà Hoàng Dược Sư vẫn ôm nàng thật chặt, giống như nếu lơi tay thì nàng sẽ biến mất vậy. Một lát sau, cảm thấy trong lòng nàng có cái gì đó đang động đậy hắn mới lùi ra, phát hiện ra là một con thỏ cả người đều đen thui, hơn nữa trên lông con thỏ này còn tản ra một mùi hương gay mũi!Hoàng Dược Sư xách con thỏ lên đánh giá một lúc lâu, sau khi hiểu được chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt không khỏi trở nên tái xanh. Hỏi: “Từ đâu có được thứ thuốc nhuộm màu này?”An Nhược Sơ cúi đầu né tránh giống như một đứa trẻ phạm lỗi.“Ta mà muộn một chút nữa thôi thì có phải tóc nàng cũng biến thành đen luôn không?”An Nhược Sơ cúi đầu càng thấp.Hít sâu một hơi, tự nhủ phải tỉnh táo, Hoàng Dược Sư quyết định trước tiên phải làm rõ vấn đề: “Vì sao phải làm như vậy?”An Nhược Sơ bĩu môi, giọng điệu có vị chua nói: “Không phải chàng thích tóc đen sao?”Hoàng Dược Sư ngẩn ra, không vui: “Ai bảo nàng ta thích tóc đen?”An Nhược Sơ quay mặt đi, không muốn để ý đến hắn.“Nàng xem những bức họa ta đặt trong thư phòng?”An Nhược Sơ quay đầu, giống như bắt được nhược điểm của hắn, chỉ vào hắn nói: “Chàng xem! Ta không cần nói thì chàng cũng chột dạ mà! Nếu không thì sao lại đoán ra nhanh như thế được?”Hắn thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ sờ sờ đầu của nàng: “Sơ nhi, sau này muốn làm trộm thì đừng có để lại chứng cứ rõ ràng như vậy.”An Nhược Sơ trừng lớn mắt, “Ta để lại chứng cứ bao giờ? Cái nào ta cũng đặt lại đúng chỗ cũ!”Hoàng Dược Sư muốn cười nhưng không dám cười, đành phải cứng mặt nói: “Nàng không để ý cách nàng thắt nút không giống với ta sao?”An Nhược Sơ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nhìn lén đồ của người khác bị phát hiện, khí thế không khỏi yếu đi một bậc. “Là…là tại chàng cứ để chỗ nổi bật như vậy, ta chỉ là không cẩn thận nhìn thấy thôi.”Biết nàng tự ái, Hoàng Dược Sư cũng không so đo chuyện nhỏ nhặt như vậy với nàng, chỉ hỏi: “Nàng cho là ta vẽ ai?”An Nhược Sơ cúi đầu không nói.Hoàng Dược Sư không cho nàng trốn tránh, nâng đầu của nàng lên, nhìn nàng nói, “Sơ nhi, nghe kỹ, nữ tử trong tranh đều là nàng.”An Nhược Sơ run rẩy một chút, mới biển mếu máo nói: “Gạt người, người kia rõ ràng là Phùng Hành!”“Sao nàng biết không phải là nàng?” Hoàng Dược Sư hỏi lại.“Ta tóc trắng, nữ tử trong tranh là tóc đen.”Hoàng Dược Sư cảm thấy như khí cả đời đều dùng để thở dài vào lúc này rồi, “Sơ nhi, nàng đã nhìn ngày tháng ở trên lạc khoản(*) chưa? Đó là ta vẽ trong bốn năm nàng rời đi, lúc ấy ta cũng không biết rằng tóc nàng đã bạc. Trong bốn năm đó, không lúc nào là ta không nghĩ tới nàng, nghĩ nàng sẽ ở đâu, sống tốt không, có bị người khác bắt nạt không, phụ cốt châm trên người có thể phát tác hay không…Nghĩ nhiều muốn điên rồi.” Mặt hắn đau khổ nhìn nàng. Đó là đoạn thời gian khó khăn nhất với hắn, đoạn thời gian hối hận nhất, cho tới bây giờ không ai có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn như nàng.(*) Chỗ này thường ghi họ tên, chức tước của người viết (vẽ) và ngày tháng, địa điểm khi viết (vẽ). Chú thích dành cho những ai chưa đọc qua sgk lớp 10 tập hai trang 53.An Nhược Sơ im lặng một lát, sau đó ngập ngừng hỏi: “Vậy nghĩa là chàng không ghét bỏ mái tóc bạc của ta sao?”Hắn cúi đầu hôn lên mái tóc nàng, hơi giận: “Ai nói ta ghét chứ? Ta rất thích, nàng không biết như vậy nàng xinh đẹp biết bao nhiêu đâu, nàng mà dám nhuộm đen nó, ta đánh vào mông nàng.”An Nhược Sơ ngơ ngác tiêu hóa nội dung những lời hắn nói, lời của hắn với tưởng tượng của nàng trái ngược hoàn toàn. “Nếu đã thế thì vì sao tối qua chàng không chịu chấp nhận ta?”“Không phải nàng vẫn ồn ào muốn ta cầu hôn nàng sao? Nàng còn chưa đồng ý gả cho ta, ta làm chuyện kia với nàng sao được? Ta muốn cho nàng tất cả những thứ tốt nhất, một thân phận thê tử.” Hắn dán vào tai nàng nói chuyện, vừa lòng nhìn mang tai của nàng phát đỏ.Buông nàng ra, hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn dương chi bạch ngọc, quỳ một gối xuống trước mặt nàng, dịu dàng hỏi: “Sơ nhi, nàng có đồng ý gả cho ta, để ta chăm sóc nàng một đời một kiếp không?”An Nhược Sơ không thể tin được những gì mình thấy, “Chàng…chàng không phải nói rằng sẽ không quỳ xuống trước mặt nữ tử sao?”Hoàng Dược Sư mặt không đổi sắc nói: “So sánh giữa thê tử với tôn nghiêm thì thê tử vẫn quan trọng hơn.”An Nhược Sơ nhìn chiếc nhẫn kia, rồi nhìn sang hắn, rốt cuộc nước mắt không nhịn được tuôn ra ào ào, “Mấy ngày nay chàng đều vội vàng làm chiếc nhẫn này sao?”Hoàng Dược Sư gật đầu, đau lòng vươn tay lau đi nước mắt của nàng, nói: “Đừng khóc.”“Ta quá cảm động thôi.”“Nếu cảm động thì mau đồng ý đi.”An Nhược Sơ nín khóc mỉm cười: “Làm gì có ai như vậy chứ, chàng đây là bức hôn, không phải cầu hôn.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà vẫn nhận lấy chiếc nhẫn của hắn, để hắn nâng nàng lên.Hoàng Dược Sư cảm thấy mỹ mãn tiến lên hôn nàng, vừa hôn vừa lẩm bẩm nói: “Ba ngày sau chúng ta sẽ thành thân.”Nghe vậy An Nhược Sơ che lên miệng của hắn không cho hắn tiếp tục hôn, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”“Việc như thế này đương nhiên phải càng nhanh càng tốt.” Sự chịu đựng của hắn cũng đã sắp đến điểm giới hạn. Có trời mới biết mỗi ngày hắn phải ôm lấy người mình yêu đi vào giấc ngủ nhưng cái gì cũng không thể làm có biết bao tra tấn.“Dung nhi cùng tiểu tử Quách Tĩnh kia tháng sau sẽ thành thân, đương nhiên chúng ta phải sớm hơn chúng rồi.”An Nhược Sơ ngẫm lại cũng đúng nên liền đáp ứng.Ba ngày sau, nàng gả cho hắn làm vợ, trở thành nữ chủ nhân của đảo Đào Hoa.Hết thảy vinh sủng, không thành vấn đề.Ghi chép chuyện giang hồ: Đông Tà Hoàng Dược Sư sau khi thất bại tại Hoa Sơn luận kiếm, tái giá lấy một nữ tử tóc bạc, cực kì sủng ái. Người trong võ lâm đều ngó nghiêng, Hoàng đảo chủ có một mối tình thắm thiết với người vợ cũ, hơn mười năm không thay lòng, vì sao lại đột nhiên có tình cảm với một nữ tử tóc bạc? Trải qua một phen điều tra nghe ngóng mới biết vẻ ngoài của nữ tử nổi tiếng này giống hệt Phùng Hành, cho nên được Hoàng đảo chủ ưu ái, lấy làm vợ. Hoàng đảo chủ đối vợ trước tình sâu như biển, cảm động lòng người, chuyện xưa chép lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.