Đạo Cô Vương Phi

Chương 1: Chương 1




Đầu thu, kinh thành.

Trước cửa Từ phủ ở Thành đông giăng đèn kết hoa, lụa màu đỏ tươi mang theo hơi nóng còn lại của ngày hè bay lượn trong gió, theo tục lệ, màu sắc như thế chính là tuyên bố với người đời chủ nhân trong nhà có việc vui.

Một bóng dáng mặc áo đạo cô màu trắng chậm rãi nâng bước ở nơi cách Từ phủ vài chục dặm, cuối cùng dừng bước chân khi đến nơi.

Mái tóc dài đen bóng của Đạo cô này búi buộc dưới mũ hoa sen, mặt mày xinh đẹp hòa nhã, dáng người thướt tha. Ánh mắt của nàng trong suốt như nước, trong vắt như gương, cả người lộ ra một loại yên tĩnh đạm bạc thoát ly thế tục.

Người khác không biết nàng đang nhìn cái gì, cũng không biết nàng đang nghĩ điều gì, nhưng nàng lại như một phong cảnh mê người làm cho ánh mắt người ta sáng lên.

Từ Ngọc Mẫn nhẹ nhàng vung phất trần trong tay, phát ra một tiếng than nhẹ khó có thể nghe thấy, đáy mắt hiện lên chút ánh sáng phức tạp.

Kinh thành, nơi chốn xa lạ.

Nhưng người có quan hệ gần gũi nhất với nàng trên thế gian này lại sinh sống ở đây.

Càng đến gần kinh thành, tin tức nghe được cũng càng nhiều, người vốn dĩ phải gả cho Thất hoàng tử là bào tỷ của nàng, nhưng sao trên phong thư nhà kia lại viết rõ ràng là hoàng thượng hạ chỉ muốn nàng xuất giá?

Rốt cuộc trong đó đã xảy ra biến cố gì?

Suốt dọc đường đi, tất cả mọi người đều đang bàn luận về việc tứ hôn này, đều đang thảo luận về Từ nhị tiểu thư của phủ Lễ bộ thượng thư, không biết vì sao Nhị Tiểu Thư luôn được nuôi dưỡng ở khuê phòng không muốn người biết lại đột nhiên thế thân cho tỷ tỷ của nàng, trở thành vương phi của Thất hoàng tử.

Từ Ngọc Mẫn hơi nhíu mày, tất cả mọi người đều biết Từ gia đổi nữ nhi mà gả, lại không ai biết nguyên do vì sao, mọi người cứ việc đoán ra trăm ngàn kết luận kì quái. Mà nếu nàng muốn biết nguyên nhân, e là chỉ có thể giáp mặt hỏi cha mẹ.

Tin tức thiên kim của Từ gia sắp thành vương phi của Thất hoàng tử đương triều đã sớm chắp cánh bay khỏi kinh thành, mà hiện tại đã gần đến ngày vui, trước cửa Từ phủ lại thiếu đi chút náo nhiệt, ngược lại có thêm chút vắng lặng không nên có.

Tình hình Từ phủ lộ ra khác thường khiến trong lòng Từ Ngọc Mẫn không khỏi có chút sinh nghi, nhưng nếu nàng đã đến kinh thành, trong lòng liền đã quyết định, thánh chỉ tứ hôn quyết không thể làm trái, mặc dù thân nhân nơi này chưa bao giờ mảy may nuôi dạy nàng, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ đi tìm chết.

Trong lòng đã định, Từ Ngọc Mẫn cất bước chậm rãi đi đến cửa lớn treo lụa hồng dán giấy đỏ của Từ phủ.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, bất an trong lòng Từ Ngọc Mẫn cũng chầm chậm mở rộng, rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

Biểu cảm của gia đinh giữ cửa thoạt nhìn có chút nghiêm trang, một chút dấu hiệu vui mừng cũng không nhìn thấy, hơn nữa dáng người bọn họ cao ngất, ánh mắt kiên định, rõ ràng là người xuất thân từ binh nghiệp.

Từ Ngọc Mẫn dừng lại trước cửa lớn, nhíu mày nhìn binh lính giữ cửa.

Vào lúc nàng đánh giá bọn họ, hai binh lính cũng đồng thời thấy rõ dung mạo nàng, sau đó bọn họ làm động tác giống nhau —— xoay người đẩy hai cánh cửa lớn sơn son phía sau ra.

Ánh mắt Từ Ngọc Mẫn thẳng tắp nhìn vào qua cửa lớn rộng mở, suy nghĩ một chút, liền kiên định nhấc chân bước lên thềm đá trước cửa.

Mặc kệ cái gì chờ nàng bên trong, nàng chỉ có thể lựa chọn đối mặt.

Bởi vì, nàng đã tinh tường nghe được bước chân nặng nề mà cứng rắn từ phía sau truyền đến, đó là tiếng vang phát ra từ rất nhiều người cùng lúc tiến lên.

Vào lúc nàng bước qua cửa lớn, một đám binh lính tay cầm vũ khí đã đứng ở hai bên cửa lớn, bầu không khí xơ xác tiêu điều mà đông lạnh nháy mắt đập vào mặt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Xét nhà?

Diệt môn?

Trong lòng Từ Ngọc Mẫn ngạc nhiên nghi ngờ, trên mặt cũng không lộ dấu vết, thong dong bình tĩnh đi xuyên qua hành lang vào viện, làm như không thấy tình cảnh cứ ba bước là một binh lính trong viện.

Toàn bộ cửa phòng khách đều bị mở tung, người bên ngoài có thể tinh tường nhìn rõ tình hình trong sảnh.

Giữ vai trò chủ nhà, sắc mặt Lễ bộ Thượng thư Từ Thường Lễ tái nhợt lộ ra mỏi mệt cùng tang thương khó nén, khi lão nhìn thấy Từ Ngọc Mẫn bước vào phòng khách thì ánh mắt đau đớn cô đơn rốt cục toả sáng lóng lánh một lần nữa, có chút kích động từ trên ghế ngồi đứng dậy.

Tay Từ Ngọc Mẫn cầm phất trần, hành lễ, miệng nói: "Vô thượng thiên tôn."

"Mẫn nhi ——" thấy dung mạo người trước mắt giống đại nữ nhi như đúc, Từ Thường Lễ thực xác định thân phận người mới tới, chỉ là toàn thân tiểu nữ nhi mặc trang phục Đạo gia, khiến áy náy trong lòng lão càng thêm dày đặc, lời cũng càng thêm khó có thể mở miệng.

Chưa bao giờ từng tận tình làm hết trách nhiệm nuôi dạy nữ nhi, chưa bao giờ từng khiến nàng cảm nhận yêu chìu thương tiếc của cha mẹ, lại muốn nàng đến gánh vác đại họa ngập trời mà tỷ tỷ sinh đôi đổ xuống, khiến những lời nơi cổ họng, đầu lưỡi lão không thể thốt ra.

Lão không nói. Từ Ngọc Mẫn cũng lặng im không tiếng động sau khi hành lễ.

Trầm mặc cuối cùng cũng bị đánh vỡ, nhưng việc lại khó có thể mở miệng này, liên quan đến sinh tử tồn vong của gia tộc thì cũng phải mặt dày mà nói ra.

"Mẫn nhi, rốt cuộc con cũng đã trở về."

Từ Ngọc Mẫn nhướng mày, không nói được lời nào nhìn phụ thân, lấy ánh mắt hỏi ra khó hiểu của nàng.

Đón lấy ánh mắt nghi ngờ của nữ nhi, Từ Thường Lễ tiếp tục nói: "Nếu con không lấy chồng, Từ gia chúng ta phải gánh tội khi quân, liên lụy đến cửu tộc."

Từ Ngọc Mẫn lộ vẻ sợ hãi, nàng có nghĩ tới kết quả tệ nhất, nhưng phá hoại đến loại trình độ này vẫn làm cho nàng chấn động, chỉ ‘kháng hôn’ liền liên lụy đến cửu tộc sao? Rốt cuộc hôn sự này đang che giấu nguyên nhân - không muốn người khác biết - gì?

Nếu không được hoàng tộc ân sủng quan tâm, cũng sẽ không có thánh chỉ tứ hôn như vậy, cũng là ân sủng, tại sao lại biến thành cục diện binh đao, tội diệt cửu tộc cùng lao đến như hiện nay?

"Phụ thân, " Từ Ngọc Mẫn cố trấn tĩnh, chậm rãi mở miệng, "Vì con cùng tỷ tỷ chính là tỷ muội sinh đôi, cùng sinh cùng sống sẽ là điềm xấu, vậy nên thuở nhỏ liền gửi con vào Đạo gia. Nhưng, thân đã vào cửa Đạo, vì sao hoàng thượng vẫn chỉ hôn cho một mình tu đạo như con?"

Có nhiều nghi vấn cần hiểu rõ ràng, nay nàng như phảng phất đặt mình trong một lớp sương trắng không thể phân biệt.

Đối mặt với cha mẹ ruột cúi đầu ũ rũ, còn có binh đao dày đặc cả trong ngoài phủ, tựa như bất luận thế nào nàng cũng khó tránh tai kiếp.

Nhưng dù muốn cùng nhau góp sức, nàng cũng muốn hiểu tường tận, có một số việc nên hỏi vẫn phải hỏi.

"Thánh mệnh khó từ (chối)." Vẻ mặt Từ Thường Lễ hơi khổ sở.

Từ Ngọc Mẫn khẽ tụng lời đạo giáo, "Vô thượng thiên tôn, đây là cố ý muốn con hoàn tục gả cho người, nếu không nói rõ vì sao con phải hy sinh thân mình, việc này đành (tha) thứ con không theo được."

"Mẫn nhi. . . . . ." Từ Thường Lễ lập tức lại như già thêm mấy tuổi, vô lực khoát tay, "Con theo ta đến thư phòng."

Từ Ngọc Mẫn đong đưa phất trần trong tay, chậm rãi đi theo.

Thư phòng cách đó cũng không xa, chỉ cách xa mấy trượng.

Từ Ngọc Mẫn chú ý thấy, lúc bọn họ đi vào thư phòng, binh lính cảnh giới chung quanh rất ăn ý rời xa một chút, miễn sao hai cánh cửa sổ trong phòng vẫn mở ra để người bên ngoài có thể rõ ràng nhìn thấy động tĩnh bên trong.

Từ Thường Lễ giải thích thực rõ ràng, cũng thực ngắn gọn.

Nhưng sau khi lão nói rõ ràng chân tướng mọi việc xong, không khí trong thư phòng có chút ngưng trọng, ẩn chứa lúng túng hoang mang.

Từ Thường Lễ ngồi sau bàn, tay phải vịn tráng, có chút không còn mặt mũi đối mặt với tiểu nữ nhi.

Sau khi sinh mấy ngày, nàng liền bị bọn họ tống cho một vị đạo cô qua đường, nương nhờ Đạo giáo, mười mấy năm chưa từng gặp lại, vừa gặp lại là quẫn cảnh ép người.

Từ Ngọc Mẫn nhẹ nhàng vuốt phất trần màu trắng trong tay, chậm rãi tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được.

Tỷ tỷ sinh đôi chưa từng gặp mặt kia của nàng quả thật là một mình dám yêu dám hận, không chút sợ hãi, chẳng những thẳng thắn từ hôn, còn dám tằng tịu bỏ trốn cùng người. Sau khi mọi chuyện diễn ra, lại còn dám khẳng định người trên bức họa được tuyển chọn rõ ràng chính là muội muội sinh đôi —— cũng chính là nàng, một mình ngoài chưa bao giờ sinh sống ở Từ gia!

Tay Từ Ngọc Mẫn từ phất trần chuyển qua cái cằm thon nhọn thanh tú mà trơn mịn của chính mình, đáy mắt hơi lộ ra vài phần đùa cợt.

Chẳng lẽ nhìn nàng rất dễ bị bắt nạt sao?

Ánh mắt thản nhiên tùy ý rơi xuống trên người binh lính kín đặc bảo vệ trong viện, khóe miệng Từ Ngọc Mẫn nhếch lên, trận địa sẵn sàng đón quân địch như vậy, nói là trông chừng mọi người của Từ gia, còn không bằng nói là phòng ngừa sau khi nàng xuất hiện lại phát sinh sự cố.

Lần này quả nhiên nàng đã bị người thân hãm hại, dâng nữ nhi chưa bao giờ tự mình nuôi dưỡng lên giống như vật tế, làm đến trấn định mà không có gì áy náy hoặc do dự.

Từ Ngọc Mẫn nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn phụ thân cố gắng mạnh mẽ trấn tĩnh một cái, phất trần trong tay vung hai cái trên không tạo ra độ cong xinh đẹp, sau đó đôi môi khẽ mở, âm thanh trong trẻo rõ ràng phát ra: "Được rồi, vì báo đáp ơn sinh thành của cha mẹ, con đồng ý gả cho người."

Từ Thường Lễ cũng không lộ rõ vui mừng trên nét mặt, ngược lại có vài phần xấu hổ nhìn tiểu nữ nhi, "Là vi phụ thật thẹn với con."

Từ Ngọc Mẫn mỉm cười, nói: "Không sao, từ nay về sau, con cũng không còn liên quan gì với Từ gia nữa." Lấy việc gả đi để đền ơn sinh thành, lão nhân gia ông ta có ý như vậy, nàng nghe vào trong lòng rồi.

Sắc mặt Từ Thường Lễ trắng nhợt, thân mình hơi run, hai tay vịn mép bàn ổn định thân mình, giọng nói mang theo áp lực chua sót, gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt."

Đứng lên từ ghế dựa, Từ Ngọc Mẫn xoay người đi ra ngoài, miệng lại nói: "Con suốt đường phong trần mệt mỏi mà đến, hẳn là trong phủ có nơi để con nghỉ ngơi chứ?"

"Người đâu, đưa tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi."

Theo tiếng Từ Thường Lễ vang lên, bên ngoài lập tức có người lên tiếng trả lời.

Lúc Từ Ngọc Mẫn rời thư phòng, vị tôi tớ kia đã khom người chờ ở bên ngoài.

Chậm rãi đi theo phía sau tôi tớ, Từ Ngọc Mẫn cũng không thèm thảnh thơi thưởng thức cảnh trí đan xen hợp lí của Từ phủ, bị quá nhiều người chú ý thật sự không phải là chuyện khiến người ta sung sướng.

Khi đi vào khuê phòng tràn ngập màu đỏ kia, ánh mắt Từ Ngọc Mẫn có chút không thích ứng.

Từ khi có trí nhớ, thế giới của nàng luôn mộc mạc mà thanh tịnh, không có thế tục hỗn loạn, cũng ít hồng trần huyên náo, trong hoàn cảnh như thế, thất tình lục dục* dường như trở nên không có gì quan trọng.

*Thất tình (七情) gồm: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn); Lục dục (六欲) gồm:

1. Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.

2. Thính dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.

3. Hương dục: ham muốn ngửi mùi thơm dễ chịu.

4. Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.

5. Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.

6. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.*

Vượt ra ngoài tam giới, không ở chốn hồng trần.

Từ Ngọc Mẫn vẫn nghĩ sư phụ và mình đều như vậy, hôm nay lại đột nhiên phát hiện có lẽ hình tượng trong mắt nàng cũng không như trong mắt người khác.

Cúi đầu nhìn nhìn áo đạo cô màu trắng của bản thân, lại nhìn nhìn màu đỏ đầy phòng, nàng đột nhiên có loại cảm giác xa cách mãnh liệt.

Lúc nàng thất thần dựa vào cửa sổ, người hầu đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho nàng tắm rửa.

"Nô tỳ hầu hạ tiểu thư tắm rửa."

Mày Từ Ngọc Mẫn nhíu lại, "Không cần, đều lui xuống đi." Nàng không cần biến thành bị theo dõi như vậy.

Hai nha hoàn liếc nhau, cúi đầu lui ra ngoài.

Hai tay Từ Ngọc Mẫn chộp vào phía trên song cửa sổ, dõi mắt trông về phía xa, đột nhiên có loại ảo giác trong ngoài bức tường là hai thế giới.

Trước khi vào kinh thành, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chờ đợi mình sẽ là một cục diện không chịu nổi như vậy. Sau khi vào Từ phủ, nàng mới giật mình nhận thấy e rằng cuộc sống nhàn nhã thảnh thơi trước kia thật sự sẽ một đi không trở lại.

"Xuất giá?" Một tiếng lầm bầm khẽ bật ra, con ngươi Từ Ngọc Mẫn hơi nheo lại, nhẹ nhàng hộc ra một ngụm khí nóng trong lồng ngực, với tay đóng cửa sổ lại.

Ngăn người ngoài nhìn trộm, lúc này trên mặt của nàng mới hiện ra một chút buồn bã đau đớn.

Tình thân, thì ra lại khiến lòng người lạnh lẽo như vậy!

Ba ngày sau, thiên kim của Lễ Bộ Thượng Thư đương triều xuất giá.

Tấm khăn đỏ phủ kín trên đầu ngăn cách tiếng nhạc vang trời cùng tiếng người ồn ào bên ngoài, nhìn giày thêu màu hồng trên chân bước ra từng bước từng bước, rời Từ gia, bước ra ngoài tiến đến kiệu hoa đỏ thẫm, trong lúc đó Từ Ngọc Mẫn đột nhiên cảm thấy hết sức buồn cười.

Rốt cuộc vì sao nàng lại tới kinh thành?

Chẳng lẽ cũng chỉ vì bù đắp sai lầm thay cho một thiên kim nhà quan ích kỷ bốc đồng sao?

Bước chân ngừng lại, vẫn duy trì động tác một chân bước vào kiệu hoa.

Từ Ngọc Mẫn suy nghĩ, rốt cuộc bây giờ mình muốn làm gì?

Mà theo thời gian nàng tạm dừng kéo dài, ánh mắt của mọi người cũng tập trung đến, cũng có không ít người bắt đầu châu đầu ghé tai, bàn tán.

Hôn sự này biến đổi bất ngờ, trong quá trình đó còn đổi tân nương, đủ để thuyết minh có nội tình. Tình trạng hiện tại của tân nương tử khi lên kiệu, càng xác minh việc này không đơn giản.

Giờ có nghĩ biện pháp cũng không thể giải quyết tận gốc vấn đề, Từ Ngọc Mẫn thầm thở dài, một chân khác chậm rãi nâng lên, lên kiệu, ngồi xuống.

Trong nháy mắt màn kiệu hạ xuống, lòng của nàng cũng trầm xuống theo.

Đã nhiều ngày, hết thảy đều khiến nàng không thích ứng. Nơi kiệu hoa phải đến, sẽ chỉ khiến nàng càng không thích ứng, tay Từ Ngọc Mẫn nắm thành quyền.

Lúc nàng miên man suy nghĩ, kèn trống liên tục, đội ngũ đón dâu vô cùng náo nhiệt cũng thuận lợi dạo quanh trong thành một vòng, sau đó an toàn ngừng lại trước phủ Bình vương của Thất hoàng tử.

Kiệu vừa chạm xuống đất, Từ Ngọc Mẫn liền lấy lại tinh thần.

"Vương gia, không thể. . . . . ."

Theo một tiếng thét kinh hãi, một luồng lực lớn từ phía ngoài nhào vào, Từ Ngọc Mẫn theo bản năng né tránh.

Nàng tự nhận mình tránh rất nhanh, chỉ tiếc, vẫn bị một đôi bàn tay to chộp eo ôm lấy.

"Nàng là vợ ta? Vợ, ta muốn nhìn xem bộ dạng nàng có đẹp hay không."

Một giọng nói trong trẻo mang theo chút ngây thơ vang lên, Từ Ngọc Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu, trước mắt đột nhiên sáng ngời, khăn hỉ che trên đầu đã bị người kéo xuống.

Ánh vào mi mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú lộ ra nét anh tài, đôi mắt đen như mực, lấp lánh như vì sao lại mang nét ngây thơ.

Nghi ngờ trong lòng Từ Ngọc Mẫn vọt cao, không nói được một lời, lẳng lặng nhìn nam tử trước mắt.

Long Thần Dục với tay đẩy những tua rua che trước mắt nàng, khóe miệng cong lên, cười nói: "Tân nương tử quả nhiên rất đẹp."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.