Đạo Cô Vương Phi

Chương 2: Chương 2




Không biết nên đáp lại thế nào, Từ Ngọc Mẫn theo bản năng quay lại cười lạnh nhạt.

"Nàng câm điếc sao, vì sao không lên tiếng?" Long Thần Dục không chút cảm thấy tư thế của hai người bây giờ đang quá phận, vô cùng thân thiết dính lấy nhau, thậm chí tay hắn còn trực tiếp sờ lên khóe miệng nàng.

Bị hắn đối đãi như vậy, Từ Ngọc Mẫn cười không nổi, cứng thân mình không dám lộn xộn, mặt phấn dùng tốc độ có thể thấy được nhanh chóng đỏ lên.

"Vương gia, bây giờ tân nương tử còn chưa thể mở miệng nói chuyện, ngài vẫn nên bước ra trước, còn phải bái đường đó." Người vây xem đúng lúc lên tiếng giải vây cho Từ Ngọc Mẫn.

"Bái đường, ta muốn bái đường." Long Thần Dục hưng phấn chui khỏi kiệu hoa.

Từ Ngọc Mẫn còn chưa kịp có ý kiến gì, người săn sóc dâu đã vén rèm chui vào.

Người săn sóc dâu một lần nữa trầm lặng giúp nàng phủ khăn đội đầu, sau đó dìu nàng xuống kiệu.

Bước chân bước từng bước một theo thảm đỏ, hoàn toàn không nhìn ồn ào náo nhiệt hỗn độn quanh mình, Từ Ngọc Mẫn đờ đẫn hoàn thành đại lễ dưới sự hướng dẫn của người chủ trì, sau đó bị đưa vào động phòng.

Ngồi ngay ngắn trên giường cưới, tâm tư của nàng cũng xoay chuyển theo.

Hình như đầu óc Bình vương có chút thiếu hụt, phụ thân đại nhân là quên nói, hay căn bản là không muốn nói trước cho nàng biết sự thật này? Xem ra, tỷ tỷ kia của nàng chính vì nguyên nhân này mới trút việc hôn nhân lên người nàng.

Nàng vốn còn đang phiền não nghĩ nên thoát thân thế nào, mà không phiền lụy đến dòng tộc Từ gia, hiện tại xem ra, việc này cũng không thể nhất thời nóng lòng.

Trong phòng im ắng, vài nha hoàn theo hầu đều không phát ra chút tiếng vang nào, phảng phất như trong phòng này chỉ có một mình nàng, Từ Ngọc Mẫn không biết mình còn phải ngồi ngay ngắn như vậy bao lâu, nhất thời nhàm chán liền thu chân, ngồi thiền.

Nha hoàn hầu hạ một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhìn không chớp mắt, không ai lắm miệng, ngay cả người săn sóc dâu cũng lựa chọn trầm mặc.

Đã nhiều ngày người săn sóc dâu ở Từ phủ cùng học tập lễ nghi quy củ với Từ Ngọc Mẫn, đã hiểu rất rõ tính tình vị chủ tử này là lễ lớn không sai, lại không câu nệ tiểu tiết, nếu cứng rắn ép nàng chăm chỉ, vậy nhận thua chỉ có thể là người khác.

"Ra ngoài, ra ngoài, các ngươi đều ra ngoài hết, bổn vương muốn động phòng với vợ."

Long Thần Dục người chưa tiến, tiếng đã tới trước, một câu liền chấn động bốn phương.

Bất quá, không ai toát ra một chút kinh ngạc.

Mà tân nương tử ngồi ngay ngắn trên giường cưới, tuy rằng vì lời hắn nói mà kinh ngạc một chút, nhưng vẫn thực bình tĩnh không nhúc nhích.

Hắn tiến vào thực mau!

Nghĩ lại, Từ Ngọc Mẫn cũng hiểu rõ nguyên nhân trong đó, một vị tân lang "ngây thơ đơn thuần" như vậy, lại mang thân phận hoàng tử, người bên ngoài đương nhiên sẽ không ngăn trở gì.

Rất nhanh mấy người làm việc vặt trong tân phòng bị đuổi sạch, chỉ còn lại đôi nến đỏ long phượng cháy cao phát ra tiếng vang tách tách.

Từ Ngọc Mẫn vẫn im lặng ngồi ngay ngắn trên giường.

Long Thần Dục lại lộ vẻ có chút không biết làm sao, bởi vì nàng thấy hắn không ngừng đi tới đi lui ở trước giường, trong miệng còn lẩm bẩm.

Từ Ngọc Mẫn rất kiên nhẫn chờ hắn bình tĩnh trở lại, chỉ cần hắn không thực sự muốn động phòng, mặc kệ hắn muốn làm gì, nàng cũng không dị nghị, cũng sẽ dùng khoan dung lớn nhất phối hợp với hắn.

Chuyện động phòng này, nàng thực bài xích, vô cùng bài xích.

Phải cùng giường chung gối với một nam tử hoàn toàn xa lạ đã là một chuyện gây khó cho người khác, nếu còn phải thân cận da thịt, thực hiện đạo nghĩa vợ chồng với hắn, cho dù thế nào Từ Ngọc Mẫn cũng không thể nhận.

"Kéo khăn, đúng, kéo khăn trước. . . . . ." Long Thần Dục vừa nói vừa đi đến bên giường, trên mặt nổi lên một chút hoang mang, "Không phải đã kéo khăn của nàng rồi sao, vì sao lại phải kéo thêm lần nữa?"

Dù trong miệng thắc mắc, hắn vẫn với tay kéo khăn hỉ trên đầu Từ Ngọc Mẫn, cách lớp tua rua trên mũ phượng, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ đẹp của nàng.

Long Thần Dục kề sát vào, giơ tay vén tua rua sang hai bên, làm cho gương mặt trong trẻo thoát tục của nàng không còn bị che lấp.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, hai tay nắm lấy nhau, nói một chút: "Ma ma nói, buổi tối mới có thể động phòng, hiện tại nàng có muốn ăn chút gì hay không?"

Khóe miệng Từ Ngọc Mẫn nhếch lên, đột nhiên rất muốn nguyền rủa nhóm ma ma quá mức làm tròn trách nhiệm.

"A, đúng rồi, rượu hợp cẩn, phải uống rượu này thì nàng mới có thể nói chuyện."

Nhìn chén rượu đưa tới trước mặt mình, Từ Ngọc Mẫn cúi mắt đưa tay tiếp nhận, phối hợp với hắn uống rượu giao bôi.

Sau đó, nàng liền nhìn Long Thần Dục ngồi xổm trước mặt thẳng tắp nhìn mình, cái gì cũng không nói.

Hắn không nói, nàng cũng không nói.

Theo thời gian từng khắc trôi qua, cuối cùng Long Thần Dục không kiềm chế được, đánh vỡ trầm mặc giữa hai người, "Sao nàng vẫn không nói lời nào?"

"Ta phải nói cái gì?" Nàng thật thành thực đặt câu hỏi.

"Nói gì cũng được, ta có thể gọi nàng là Mẫn nhi không?"

"Được."

"Mẫn nhi, từ hôm nay trở đi nàng chính là vợ của ta."

Từ Ngọc Mẫn cúi đầu vuốt ve hoa văn phức tạp thêu trên tay áo, không lên tiếng. Tuy nàng thật sự rất muốn nói cho hắn biết, kỳ thật vợ của hắn vốn không phải là nàng, mà là một vị khác có dung mạo giống nàng như đúc, thiên kim thực sự được Từ gia nuôi lớn.

"Ma ma nói, ta có thể muốn làm gì với vợ thì làm." Hắn nhẹ giọng kể lể với nàng.

Mày Từ Ngọc Mẫn nhíu lại, bất giác vô cùng chán ghét người ma ma trong miệng hắn.

"Ngươi muốn làm gì?" Nàng thật sự không an lòng hỏi.

"Động phòng đó." Hắn trả lời đương nhiên.

Từ Ngọc Mẫn giơ ngón tay xoa bóp hông, âm thanh có chút vô lực, "Phải không?"

Long Thần Dục gật đầu, giống như hiến vật quý, nói: "Ma ma đã đặc biệt dẫn ta đi xem biểu diễn cụ thể rồi, cho nên ta có thể động phòng ."

". . . . . ." Nghiến răng nghiến lợi, thời gian nàng tu thân dưỡng tính vẫn chưa đến nơi đến chốn, nếu không sẽ không thể muốn giết người như vậy.

"Ma ma nói động phòng thực phí thể lực, chúng ta vẫn nên ăn mấy thứ trước thôi."

Từ Ngọc Mẫn dùng sức xoa xoa mi tâm nhíu chặt, nhất thời không biết nên dùng lời gì để hình dung tâm tình chính mình vào giờ này khắc này.

"Ăn thôi, bánh phù dung này ăn thật ngon."

Nhìn món điểm tâm hắn đưa tới trước mặt mình, Từ Ngọc Mẫn mím môi, nghĩ là vẫn không nên cự tuyệt. Từ sáng sớm đến bây giờ, cái gì nàng cũng chưa ăn, hẳn nên ăn một chút gì lót dạ rồi.

"Nghe nói nàng là người xuất gia, vậy tại sao nàng lại để tóc?" Long Thần Dục chớp chớp đôi mắt, tò mò hỏi.

Từ Ngọc Mẫn nuốt điểm tâm trong miệng xuống, không ngại phiền toái thản nhiên nói: "Ta gia nhập Đạo giáo."

"Có phải người xuất gia đều ăn chay không?"

"Ừ."

"Vậy có phải về sau ta cũng chỉ có thể cùng ăn chay với nàng hay không?" Long Thần Dục lộ vẻ khổ sở.

Bởi vì biểu cảm này của hắn mà Từ Ngọc Mẫn hơi cong cong khóe miệng, nói: "Không cần, ta ăn mặn."

"Nàng là người xuất gia, vì sao còn ăn mặn?" Trên mặt hắn tràn đầy tò mò.

Từ Ngọc Mẫn mím môi dưới, mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Người xuất gia cũng có người không tuân thủ thanh quy." Sư phụ là một đóa hoa lạ, xuất gia mà vẫn không kị thức ăn mặn, quả thực đã lãng phí loại khí chất tiên nhân trên thân thể bà, cũng không biết đã vì vậy mà che mắt biết bao nhân sĩ trong giang hồ.

Long Thần Dục vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay đặt trên đầu gối nàng, ngửa đầu nhìn nàng, nói: "Nàng cũng là người không tuân thủ thanh quy sao?"

"Loại thanh quy ăn chay này không tuân thủ cũng được." Từ Ngọc Mẫn nói những lời này vô cùng nghiêm túc thành khẩn.

Long Thần Dục nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, "Đúng, không thể uất ức cái miệng."

". . . . . ." Ở lâu với hắn, có phải nàng cũng sẽ trở nên ngu đần hay không? Suy nghĩ này cũng thật không có gì tốt đẹp, xem ra vẫn phải mau chóng thoát thân khỏi cục diện rối loạn này mới là kế sách tốt nhất.

Nhai kĩ nuốt chậm ăn hết một đĩa bánh Phù Dung, thuận tiện uống hai chén trà thơm Long Thần Dục tự tay pha, rốt cục Từ Ngọc Mẫn cũng hài lòng.

Long Thần Dục giống như một đứa trẻ to xác dựa nửa người vào trên đùi nàng, chuyên tâm thưởng thức đồ trang sức treo bên hông nàng.

Từ Ngọc Mẫn nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua cửa, nghĩ hẳn là có nên gọi vài nha hoàn tiến vào cho thêm chút nhân khí không, dù sao chỉ có hai người bọn họ, không khí có vẻ có chút âm u.

"Chúng ta ngủ trước một chút đi, còn một lúc nữa trời mới tối." Long Thần Dục vừa nghiên cứu hoa văn trên ngọc bội bên hông nàng vừa nói.

Ngủ trước một chút cũng không phải là một biện pháp tệ, có lẽ vừa nằm liền ngủ thẳng đến khi nắng chiếu rực rỡ, có thể đêm động phòng hoa chúc cứ thế mà lừa dối trôi qua cũng vô cùng tốt.

Nghĩ đến đây, Từ Ngọc Mẫn vui vẻ đồng ý.

Chỉ là, khi nàng muốn mặc nguyên quần áo nằm xuống thì Long Thần Dục lại phát ra âm thanh phản đối.

"Ngủ phải cởi quần áo, Mẫn nhi, mau cởi."

Dưới thái độ dứt khoát của hắn, Từ Ngọc Mẫn chỉ có thể tạm thích ứng mà cởi áo ngoài.

Ai ngờ nàng vừa nằm xuống, Long Thần Dục liền với tay ôm lấy nàng, khiến nàng giật mình sợ hãi.

"Trên người Mẫn nhi thơm quá, thật mềm, ôm sẽ ngủ ngon."

Từ Ngọc Mẫn dùng sức hít sâu, đè nén bực tức trong lòng, cứng người tựa vào trong lòng hắn, nhắm mắt âm thầm đọc kinh văn, dưới tình hình này mà ngủ, thật sự có chút làm khó nàng.

Hơi thở ấm nóng của Long Thần Dục quẩn quanh bên tai nàng, thậm chí nàng có thể nghe được âm thanh trái tim có lực của hắn nhảy lên trong lồng ngực, từng cái từng cái phảng phất đọng trong lòng nàng.

Một hoàng tử giống như đứa trẻ, lại là nam tử trưởng thành cực kỳ rõ ràng không thể giả được, thân thể của hắn, độ ấm của hắn, đều lần nữa nhắc nhở Từ Ngọc Mẫn, kỳ thật hắn là một tồn tại nguy hiểm.

"Ta khó chịu, Mẫn nhi. . . . . ." Giọng nói có chút đáng thương của Long Thần Dục truyền vào tai nàng.

Đương nhiên Từ Ngọc Mẫn cũng cảm giác được nơi nào đó trên thân thể hắn biến hóa, nhưng chẳng lẽ muốn nàng hiến thân giải tỏa cho hắn sao?

"Đau quá, không phải ta sinh bệnh chứ?" Hắn tràn đầy hoang mang tự hỏi.

Mặt Từ Ngọc Mẫn phát sốt, người nóng lên, trong lòng vừa vội vừa thẹn vừa quẫn, trả lời thế nào cũng không đúng, chỉ có thể giả chết.

Long Thần Dục ôm chặt nàng, dán vào cọ xát lên thân thể của nàng, nói một loạt lời vô nghĩa: "Ta không muốn chết, phía dưới đau đến sắp nổ tung rồi."

"Ngươi. . . . . . Đừng cọ, sẽ càng khó chịu." Dựa theo những tri thức động phòng mà ma ma đã dạy cho nàng trước hôn lễ, tình huống này thật sự là quá không ổn, Từ Ngọc Mẫn không thể giả bộ chết, đành khó xử lên tiếng.

"Vì sao?" Chết tiệt, hắn còn cố tình ham học hỏi.

Từ Ngọc Mẫn thực thấy may mắn khi mình không quay mặt về phía hắn, mặt đỏ bừng nói: "Ngươi chỉ cần cách xa ta một chút, chốc lát nữa sẽ không sao."

"Vì sao?" Hắn cố ý muốn có một đáp án.

Bởi vì thật sự ngượng ngùng khi nói ra nguyên nhân chân chính, cuối cùng Từ Ngọc Mẫn chỉ có thể gầm nhẹ nói với hắn: "Buông ra là được, sao lại nhiều thắc mắc như vậy."

"À." Long Thần Dục thực uất ức thả lỏng tay.

"Buông ra." Nàng nhịn không được giãy giụa.

"Ta thích ôm nàng."

"Ôm sẽ khó chịu, ngươi còn ôm sao?"

"Ôm." Hắn không chút do dự, như đinh đóng cột thốt ra đáp án.

Từ Ngọc Mẫn không nói gì, kỳ thật căn bản nàng không cần cảm thấy áy náy, cái này là do hắn từ tìm tự chịu.

"Ta nhớ rõ tình hình nhìn thấy hôm đó, nếu ta đi vào trong thân thể nàng hẳn là sẽ không đau đớn nữa?"

Từ Ngọc Mẫn bị lời của hắn dọa đổ một lớp mồ hôi lạnh, thế mà nàng lại quên bên người hắn còn có một ma ma vô cùng "Làm tròn trách nhiệm".

Tay Long Thần Dục bắt đầu cởi quần áo của nàng, mang theo chút hưng phấn mà nói: "Nhất định là như vậy, chúng ta không cần ngủ, động phòng trước thôi."

Từ Ngọc Mẫn đang do dự có nên động võ hay không, đột nhiên hắn lại ngừng lại, bắt đầu tìm kiếm trên giường.

Nàng khó hiểu nhìn hành động của hắn.

Đột nhiên, Long Thần Dục tìm ra một mảnh vải trắng như tuyết trong hộp gấm bên mép giường, sau đó trải ngay ngắn ở giữa giường.

"Ngươi đang làm gì?" Nàng có chút không hiểu rõ.

Long Thần Dục chỉ vào mảnh vải gấm trắng nói với nàng: "Nguyên khăn, sáng mai các ma ma sẽ đến lấy, bọn họ nói mặt trên sẽ có lạc hồng của nàng."

Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn biến đổi, ‘nguyên khăn nghiệm hồng’, nàng lại quên mất chuyện này!

Sư phụ từng nói, nhà giàu người ta vì kiểm tra trinh tiết của nữ tử, sau ngày tân hôn sẽ phải kiểm tra nguyên khăn.

Long Thần Dục đột nhiên tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Nàng sẽ có lạc hồng chứ?"

Không biết có phải là ảo giác của nàng không, Từ Ngọc Mẫn cảm thấy trong lời của hắn dường như có kèm theo châm chọc không dễ phát giác.

Mắt cụp xuống, che lấp cảm xúc nơi đáy mắt nàng, Từ Ngọc Mẫn ngồi dựa vào thành giường như nghĩ tới cái gì.

"Được rồi, chúng ta động phòng thôi." Long Thần Dục thúc giục.

Từ Ngọc Mẫn nghe tiếng giương mắt nhìn lại, nháy mắt lại sợ tới mức mở trừng mắt, một vệt ửng đỏ nhanh chóng hiện lên trên mặt, trên gáy của nàng, có thể thấy cả người nàng đều sắp bị thiêu cháy.

Hắn. . . . . . Hắn thế nhưng lại trần trụi giống như trẻ con, gần trong gang tấc, hình ảnh như thế đánh sâu vào thị giác khiến nàng không thể thừa nhận, ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan.

Long Thần Dục vươn tay ôm lấy nàng, đặt nàng lên trên nguyên khăn.

Tay Từ Ngọc Mẫn vô thức nắm thành quyền, trơ mắt nhìn bàn tay An Lộc Sơn của hắn dò xét vạt áo mình, cuối cùng lại không thể làm bất cứ hành động gì.

Bái đường cũng đã làm, sao có thể cự tuyệt, nếu mình cố ý phản kháng, chỉ sợ gia tộc Từ thị lại phạm vào một trong tám tội lớn, nếu đã đồng ý xuất giá, liền không thể bỏ dở nửa chừng.

Không có dịu dàng, càng không có mềm giọng an ủi, Long Thần Dục giống như vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ, hoặc là vì muốn có lạc hồng trên nguyên khăn, không chút nào bận tâm đến cảm nhận của Từ Ngọc Mẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.