Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải Cp Xuất Sắc Nhất

Chương 41: Chương 41: Bà xã thẹn thùng




“Đạo diễn Bạch.” Đạo diễn cười híp mắt gọi Bạch Trạch lại.

“Đạo diễn.”

“Đến đây, đạo diễn Bạch tới đây nói chuyện nào.”

Bạch Trạch nghi ngờ đi theo đạo diễn, ai biết đạo diễn lại cầm văn bản ta bắt đầu thảo luận với cậu.

Bạch Trạch. “...” Đạo diễn, như vậy mà cũng được à?

“Cậu thấy khi nào thì nên quay cận mặt?”

Bạch Trạch bất đắc dĩ cho ý kiến. “Tôi nghĩ nên chậm một chút, bây giờ quay thế nào mọi người cũng bảo là giả.”

Đạo diễn nói. “Cậu thấy Hứa Thành Dục và Thiệu Mặc Sâm...”

Bạch Trạch cảnh giác nhìn đạo diễn.

Đạo diễn nghĩ lầm đây là ánh mắt nói anh ta bị điên, vội vàng xua tay nói. “Đừng hiểu lầm, tôi không bảo để cho hai người đó xào CP đâu.”

Đạo diễn nhấp một ngụm trà. “Cậu có cảm thấy Hứa Thành Dục và Thiệu Mặc Sâm có khúc mắc hay không?”

“Không có. Theo tôi biết thì hai người họ chưa từng đóng chung phim, chưa từng xuất hiện chung.”

“Này.” Đạo diễn bĩu môi. “Cậu cũng vậy mà, tôi chưa từng nghĩ quan hệ hay người lại tốt như vậy đâu.”

Fan và truyền thông còn có thể bảo hai người diễn, nhưng tổ đạo diễn thì không, mọi người đều có mắt, thấy trước máy quay mà còn làm như vậy, không có máy quay chắc chắn chỉ hơn chứ không kém.

“Này Bạch Trạch.” Tròng mắt đạo diễn híp lại, bắt đầu nhiều chuyện. “Nghe bảo cậu kết hôn rồi à?”

“Đúng vậy.” Bạch Trạch cho anh ta một câu khẳng định.

“Em dâu...”

“Rất khỏe, đã khiền anh lo lắng rồi.”

Đạo diễn “...” Haha, anh ta không cố ý đâu mà.

“Sao lại không mang tới để chúng tôi gặp mặt vậy?”

Bạch Trach lắc đầu, giọng nói tràn ngập vẻ áy náy. “Vợ tôi xấu hổ.”

Thiệu Mặc Sâm “xấu hổ” đột nhiên hắt xì hơi mộ cái, nhận được ánh mắt hỏi thăm của những người xung quanh.

Thiệu Mặc Sâm xoa mũi, xua tay. “Không sao đâu, bệnh cũ thôi mà.”

“Em dâu thật đảm đang, sẵn sàng ở nhà làm nội trợ, bây giờ có rất ít phụ nữ đồng ý ở nhà dạy con giúp chồng đấy.”

Bạch Trạch cho anh ta một ánh mắt nghi ngờ. “Chúng tôi không muốn có con.” Vị ở nhà kia thực ra là một thằng bé to đầu, con cái gì nữa? Thế thì nhà tôi ầm ĩ biết bao nhiêu.

Đạo diễn. “...” Suy nghĩ tiên tiến quá.

“Vậy chắc tình cảm của cậu và em dâu rất tốt.”

“Rất tốt.” Bạch Trạch lại bổ sung thêm. “Cảm ơn đã quan tâm.”

Đạo diễn. “...” Oh oh, hôm nay nói chuyện không nổi nữa.

Cuối cùng đạo diễn kết luận một câu. “Chắc chắn em dâu rất đẹp, khi nào thì giới thiệu với chúng tôt đây?”

“Ừm, rất đẹp.” Bạch Trạch chớp mắt, hùng hồn nói. “Anh ấy rất xấu hổ.”

Đạo diễn. “...”

Chí ít bây giờ không cần đoán mò xem Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm có chuyện mập mờ gì không nữa.

“Được rồi, vậy sẽ nghe ý kiến của cậu đi.”

Bạch Trạch nhún vai, vừa về chỗ quay phim đã thấy Thiệu Mặc Sâm ôm một đống khăn giấy, liên tục lau mũi.

“Dị ứng phấn hoa sao anh?” Bạch Trạch nhíu mày.

Thiệu Mặc Sâm gật đầu.

“Em có mang thuốc, em đi lấy cho anh.”

Giọng Thiệu Mặc Sâm buồn buồn. “Được.”

Dương Húc Húc sờ cằm một cái. “Anh Thiệu, anh Bạch cũng bị dị ứng sao?” Nếu không sao lại mang thuốc làm gì?

Thiệu Mặc Sâm lắc đầu, thực ra anh không dị ứng nặng, chỉ là đôi khi đột nhiên chảy nước mũi, cũng không có gì đặc biệt lắm.

Dương Húc Húc suy nghĩ gì đó, con ngươi đảo quanh.

***

Lần thứ hai quay rất nhanh đã xong, tỉ lệ người xem còn cao hơn tập đầu tiên.

Các loại fan CP bắt đầu bình luận dưới weibo của tổ tiết mục.

“Có fan CP chúng ta kìa.” Thiệu Mặc Sâm vui vẻ ôm điện thoại xem bình luận.

“Lúc anh đọc lời chúc sinh nhật anh trên weibo, em còn chưa thấy anh vui như thế.” Bạch Trạch bất đắc dĩ.

Thiệu Mặc Sâm gối đầu lên đùi Bạch Trạch. “Không giống nhau mà.”

“Sao lại không giống?” Khóe môi Bạch Trạch cong cong, muốn tra rõ tới cùng.

“Đạo diễn Bạch ơi.”

“Hả?”

“Anh và em từng hợp tác bao nhiêu phim nhỉ?”

Bạch Trạch không biết anh lại có trò gì mới, vẫn nghe lời nói với anh. “6 bộ.”

Thiệu Mặc Sâm bắt đầu xòe tay ra đếm. “Một bộ lúc đi học, lúc đó anh đưcọ đề cử ảnh đế ở liên hoan phim, một bộ phim truyền hình chúng ta từng hợp tác, anh được giải diễn viên phụ xuất sắc nhất, mấy bộ phim sau đó cũng cầm không ít giải thường, Hiệp chi đại giả cũng được ảnh đế, Đêm tuyết cũng không kém, nói không chừng còn được vài ba giải thưởng, đạo diễn Bạch, em thấy anh cầm đủ giải chưa?”

“Nào có người ngại nhiều như anh?”

“Đạo diễn Bạch.” Thiệu Mặc Sâm cười híp mắt, lắc lắc mười đầu ngón tay đan chặt với nhau của hai người. “Nhưng anh còn thiếu một giải nữa cơ.”

“Giải gì cơ?” Bạch Trạch chăm chú suy nghĩ, chần chừ nói. “Giải thưởng thành tích cả đời à?”

Thiệu Mặc Sâm sặc nước miếng. “Khụ khụ...anh nào có già như vậy chứ?”

Bạch Trạch nhịn cười. “Không già không già, tối qua còn như trai 18.”

Thiệu Mặc Sâm im lặng một lúc lâu. “Bảo bối, có phải vừa rồi em lại đùa lưu manh không hả?”

Bạch Trạch xoa mặt anh. “Anh làm trò lưu manh mà em không được làm à?”

“Được được được, anh dùng gương mặt này quyến rũ em.”

Bạch Trạch bật cười.

“Rốt cục là giải thưởng gì thế?”

“Giải thưởng CP xuất sắc nhất.” Thiệu Mặc Sâm công bố đáp án.

Bạch Trạch. “...”

“Bảo bối ơi?”

Bạch Trạch cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm của anh. “Sao anh cứ theo đuổi giải thưởng này hoài vậy?”

Thiệu Mặc Sâm kéo mu bàn tay cậu để lên môi mình. “Đây là chuyện suốt đời anh theo đuổi mà.”

“Theo đuổi cái gì?”

“Theo đuổi tới khi tên em và anh cùng viết một chỗ.”

Lời yêu thương bất chợt ập tới làm Bạch Trạch đỏ mặt tới mang tai, che đi ý cười trên mặt, nhỏ giọng thì thầm. “Trên giấy kết hôn cũng viết tên cả hai rồi.” Sau đó lấy điện thoại di động xem bình luận.

“Tổ tiết mục lần này ra sức quá rồi, CP nào cũng đẹp.”

“Đúng vậy, CP anh em cũng rất thú vị, hai người giống nhau như vậy, thật sự không phải là anh em ruột sao?”

“Tui thích CP Dục Tinh. Nam đẹp trai, nữ xinh gái, tui thích tình chị em. Hahaha.”

“A a a a, còn cả Khuất Dương nữa. Tuổi tác cách xa quá nên không yêu đương được. Thầy trò thôi.”

“Thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ rồi.”

“Mọi người cũng hòa bình, không fan nhà nào xé fan nhà nào.”

“LS quá hoàn hảo, mới tập 2 thôi đọ.”

“Aizz, mặc dù biết không có khả năng như vẫn hy vọng.”

“Aizz, ôm vương tử nhà tui đi nha, không chào tạm biệt đâu, nhìn xem bà già kia là mặt hàng gì? Bị bao dưỡng mà còn đòi hẹn hò với vương tử nhà tui.”

“Đồng tình LSSSS...”

“Đồng tình +1..”

“U ah, ai bảo nữ thần không có fan hâm mộ? Ai bảo với mấy người là bị bao dưỡng? Gặp rồi à? Là bảo mẫu nhà chị ấy à?”

***

“Hỏi nhỏ, mọi người không cảm thấy Mặc Bạch cũng rất đáng yêu sao?”

“Người cùng sở thích, ôm ôm.”

“CP lạnh lùng, hai người vô cùng ăn ý.”

“Tui là người qua đường chẳng may rơi vào lưới tình của Bạch Trạch, thông minh lại dịu dàng.”

“A a a a. Đạo diễn nhà tui rất dịu dàng, mặc dù lạnh lùng nhưng cũng có cái dịu dàng của lạnh lùng.”

“Lại nói, quan hệ hai người họ rất tốt, yêu nhau lắm cắn nhau đau đó, gào khóc.”

“Chờ xem, sau này kiểu gì cũng cãi nhau.”

“Bây giờ đoán thử, CP anh em nhất định sau này sẽ trở nên mập mờ, CP yêu đương nói không chừng sẽ có tiền triển, thầy trò sau này sẽ cãi nhau vì khoảng cách tuổi tác, Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm? Hahaha, tôi nói, đến tập 5 kiểu gì cũng có drama để xem.”

“QAQ, không muốn.”

“Hot trước rồi tính sau.”

***

“Haha, tôi theo LS, ghét loại người tự cho mình là đúng.”

“Tui cũng theo LS.”

“Tui thành lập FC Mặc Bạch, mọi người nhanh tham gia.”

“Wow? Lầu trên nhanh ghê, nhanh thêm tui vào.”

“Mọi người nghiêm túc thật sao? Cảm giác đây là CP ngọt nhất lịch sử.”

“Rõ ràng đều là đường, CP các người có bảo vệ đối phương không? Có ngủ một phòng không? Có mặc áo cưới rồi cưới không? Có hôn không?”

“Rất có đạo lý, tui không phải bác được, tui cũng muốn theo Mặc Bạch.”

**

“Đạo diễn?”

Đạo diễn hồi phục tinh thần, vuốt ria mép, nhìn trợ lý, nói. “Cậu nói xem, tôi có nên đi theo con đường trong sạch không?”

Trợ lý là một cậu bé thành thật, chăm chú trả lời. “Đạo diễn, thực ra ngài....rất dơ, con đường trong sạch không hợp với ngài.”

Đạo diễn đuổi người, cười mắng. “Cút.”

Trợ lý buồn bã lắc đầu, cậu ta lại nói sai sao?

- --

LS: 楼上 /Lóu shàng/ - Lầu trên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.