“Thầy Khuất?”
Bạch Trạch lên tiến chào hỏi, thấy hơi lạ, bây giờ còn ra ngoài đứng, không thấy lạnh sao?
“Đạo diễn Bạch.” Khuất Lan Thương dụi tắt thuốc lá.
Bạch Trạch. “Anh tìm tôi sao?”
“Muốn tâm sự không?”
Bạch Trạch gật đầu, suy nghĩ một lát lại gõ cửa, Thiệu Mặc Sâm mở cửa.
“Lấy áo khoác cho em, em tìm thầy Khuất có chút việc.”
Thiệu Mặc Sâm nhìn Khuất Lan Thương, gật đầu. Hơn mười giây sau mang áo khoác tới cho cậu, lúc Bạch Trạch muốn cầm, Thiệu Mặc Sâm đã tự khoác lên người cậu, còn dùng tay kéo kín cổ áo Bạch Trạch. “Về sớm chút, bên ngoài rất lạnh đấy.”
“Ừm, anh cũng đừng xem kịch bản nữa, lên giường đi, lát nữa em về.”
Đi được một đoạn, Khuất Lan Thương bật cười. “Hai người đúng là không sợ gì cả.”
“Sợ gì cơ?”
“Sợ tôi biết.”
“Thầy Khuất biết gì?” Bạch Trạch cười híp mắt nhìn anh ta.
Khuất Lan Thương giơ tay đàu hàng, một lúc sau nói. “Thực ra tôi rất hâm mộ hai người, phải nói là nể phục hai người.”
Bạch Trạch chỉ cười nhạt, không nói gì.
“Trước đây hai người có phải đấu tranh không? Dù sao cậu ấy cũng là nghệ sĩ.”
“So với chuyện đau khổ khi không được bên nhau thì những chuyện khác không quan trọng lắm.” Bạch Trạch cũng không nhắc tới những chuyện khó khăn khi mới tốt nghiệp, bởi vì cậu biết Khuất Lan Thương không muốn nghe.
Khuất Lan Thương trầm mặc một lúc lâu. “Bao gồm cả tuổi tác à?”
“Giới tính không quan trọng, tuổi tác còn quan trọng sao?”
“Nhưng cô ấy có thể có lựa chọn tốt hơn.”
“Tôi đã trở thành lựa chọn tốt nhất của anh ấy rồi.” Bạch Trạch nói chắc chắn như đinh đóng cột.
( 她 (cô ấy) và 他 (anh ấy) có cùng cách phát âm, chú Khuất nói cô ấy là chỉ bé Húc Húc nhưng Bạch Trạch lại nghĩ là chú chỉ Thiệu Mặc Sâm)
Một lát sau, Khuất Lan Thương thoải mái nở một nụ cười. “Tôi hiểu rồi.”
Hai người cùng nhau đi dạo hết một vòng quanh lầu hai, lúc về phòng, Bạch Trạch đột nhiên nói. “Thực ra, vì bọn họ là nghệ sĩ là diễn viên, vậy nên anh đừng ngại nghe tâm sự của bọn họ, nếu như anh ấy không sợ, vậy thì cứ ở bên anh ấy, nắm tay anh ấy, cùng anh ấy đối mặt với mưa gió bên ngoài, anh ấy không sợ thì tôi sợ cái gì chứ?”
“Đây coi là truyền thụ kinh nghiệm hay là muốn tuyên bố với tôi đấy?”
“Không phải, đây là lời khuyên từ đáy lòng. Tôi còn chưa làm tốt, sao anh có thể làm tốt được.”
Khóe miệng Khuất Lan Thương cong lên, cũng hơi xúc động, tình hình khác nhau, chuyện xấu nhất của anh ta cũng không sánh bằng chuyện xấu nhất của hai người, anh ta không dám nói mình sẽ làm tốt hơn hai người họ.
Cùng cô ấy đối mặt với mưa gió bên ngoài sao? Thật ra cũng chẳng khó gì, nhưng chuyện quan trọng là đầu tiên phải lừa cô ấy tới tay đã...
***
“Làm tròn trọng trách rồi sao?” Thiệu Mặc Sâm quấn chăn hỏi.
“Anh cũng khuyên Tôn Khiên mà, sao em lại không khuyên người khác được?” Bạch Trạch trêu chọc nói.
“Em ghen sao?” Thiệu Mặc Sâm kinh ngạc. “Bình dấm chua này có phải ủ lâu rồi không?” Vừa nói vừa xòe bàn tay ra đếm thời gian.
Bạch Trạch mới đánh răng rửa mặt xong, nghe vậy cười lớn. “Ai muốn ghen đấy? Tắt đèn đi ngủ thôi, lạnh quá, đổi chỗ nằm đi anh.”
Thiệu Mặc Sâm nghe lời, tắt đèn, kéo cậu vào trong chăn, Bạch Trạch đột nhiên thét lên. “Thiệu Mặc Sâm, anh lại không mặc quần áo rồi.”
“Suỵt.” Thiệu Mặc Sâm chặn âm thanh cậu lại. “Như vậy mới ấm...”
***
Sáng hôm sau, có hai người cùng nhau ngáp, một là Bạch Trạch, người nữa là Dương Húc Húc.
“Thầy Khuất.”
Khuất Lan Thương siết chặt chiếc đũa, sáng sớm Hứa Thành Dục đã vây quanh Dương Húc Húc ân cần hỏi han, anh ta nhìn không vừa mắt, lại không có tư cách gì để nói. Khuất Lan Thương và Dương Húc Húc không phải cách nhau một tờ giấy bóng mà là một tấm kính cường lực.
“Thầy Khuất, hôm qua em cảm thấy anh nói không đúng.”
“Cái gì cơ?”
“Đây là một bài kiểm tra tuổi tác tâm lý. Anh xem kết quả kiểm tra đi, 32 tuổi, ôi chao.” Dương Húc Húc giơ điện thoại di động ra, má lúm đồng tiền hiện lên. “Mẹ em nói, tìm chồng phải lớn hơn mình 3 tuổi, anh muốn giới thiệu đối tượng cho em, nhớ phải giới thiệu một người 35 tuổi nha.”
Khuất Lan Thương 35 tuổi cảm thấy lớp kính cường lực kia nát vụn rồi.
“Quá ngây thơ thì em không thích.” Dương Húc Húc vỗ vai anh ta. “Chuyện lớn cả đời em phải giao cho thầy rồi.”
Đôi mắt Khuất Lan Thương cong lên, khuôn mặt bình thường lạnh như băng, hôm nay lại lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy. “Được.”
“Tối hôm qua mấy giờ em ngủ thế?”
“À, gần...3 giờ..” Dương Húc Húc chợt che miệng lại, ai nha, Khuất Lan Thương hỏi nhanh khiến cô không kịp chuẩn bị, trúng kế rồi.
Đầu ngón tay Khuất Lan Thương vuốt lên số 32 trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng không vạch trần cô nàng, thử bao lâu mới được kết quả này chứ, sao giống đứa ngốc như vậy.
“Lần sau không được làm thế này nữa.”
Dương Húc Húc le lưỡi, cho rằng mình giấu giếm quá tốt, quay đầu vỗ tay chúc mừng với Liễu Mạn Tinh và Tang Kỳ. “Thành công rồi.”
Liễu Mạn Tinh nhìn ánh mắt Khuất Lan Thương trao cho Dương Húc Húc, cười một tiếng. “Quá thành công đi chứ.”
“Bà mối -” Thiệu Mặc Sâm kéo dài giọng.
Bạch Trạch ghét bỏ nói. “Em là nguyệt lão.”
“Nguyệt lão giỏi nhất.” Thiệu Mặc Sâm nháy mắt. “Nguyệt lão giúp tôi tìm một mối nhân duyên đi nào.”
Bạch Trạch nhanh chóng móc ruy băng màu đỏ còn dư lại khi làm nhiệm vụ hôm qua ra, cột lên tay mình, sau đó lại cột lên tay Thiệu Mặc Sâm. “Tìm được rồi.”
Ánh mắt Thiệu Mặc Sâm đột nhiên dịu dàng, không biết nói gì cho đúng. “Em...”
“Không hài lòng à?”
“Đương nhiên hài lòng rồi.” Vừa nói vừa rung cổ tay. “Nguyệt lão nguyệt lão này, anh muốn hỏi có thể giữ tới kiếp sau sao?”
“Đúng vậy.”
“Kiếp sau nữa thì sao?”
“Không nên quá tham lam.” Lỗ tai Bạch Trạch đỏ ửng.
“Có được không?” Thiệu Mặc Sâm xoa lòng bàn tay cậu.
“Đời đời kiếp kiếp, được chưa? Anh nói nhiều thế có thấy phiền không?” Bạch Trạch thầm nói.
“Không phiền, nguyệt lão giỏi như vậy, anh phải báo đáp ông ấy thật tốt.” Tâm trạng Thiệu Mặc Sâm giống như kẹo đường hôm qua Bạch Trạch nuốt vào bụng, mềm mềm, ngọt ngào.
Bạch Trạch cảnh giác liếc mắt nhìn anh.
“Lấy thân...”
“Hai người đang làm gì thế?”
Thiệu Mặc Sâm bị sặc.
Bạch Trạch bình tĩnh đè sợi ruy băng xuống. “Buộc dây bắt mạch.”
Mọi người. “...”
“Đạo diễn Bạch, anh biết chữa bệnh sao?” Dương Húc Húc ngạc nhiên.
“Anh Thiệu bị bệnh à?” Tang Kỳ lo lắng hỏi.
Thiệu Mặc Sâm cười gượng. “Hình như...bị ho khan...ho khan thôi.”
“Chuyện đó...” Trình Thành muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói. “Ừm, nên đi bệnh viện mới tốt.”
Liễu Mạn Tinh. “...” Tôi tin rồi.
Khuất Lan Thương. “...” Các người phải tin rằng tôi cũng tin.
Hứa Thành Dục như cười như không, nói. “Bắt mạch có biết bệnh gì không?”
Bạch Trạch quét mắt nhìn anh ta, cởi dây ruy băng đỏ ra. “Không phải bệnh.”
“Vậy thì là?”
“Là hỉ mạch.” (*Hỉ mạch: Có thai)
Mọi người im lặng vài giây, đột nhiên cùng nhau cười to.
Thiệu Mặc Sâm phản ứng rất nhanh, ôm tim diễn mối tình đau khổ. “Số anh thật là khổ, tối hôm qua cũng chỉ ngủ với em...”
“Im miệng lại.” Tai Bạch Trạch đỏ bừng.
Thiệu Mặc Sâm nghe lời ngậm miệng lại, kéo góc áo.
Dương Húc Húc cười to. “Anh Thiệu không hổ danh là ảnh đế.”
“Phải phải.”
***
Mọi người cười một trận, sau đó bắt đầu nhiệm vụ hôm nay.
Dương Húc Húc vừa hát vừa đi ra khách sạn, hỏi Khuất Lan Thương. “Anh nói xem lúc nào em mới có thể có kỹ năng diễn xuất như anh Thiệu?”
Khuất Lan Thương mỉm cười nhìn cô nàng. “Rồi sẽ có thôi.”
Dương Húc Húc không vui vẻ, bị ai đó cốc lên đầu, xoa xoa mũi lầm bầm nói. “Vậy sao anh gõ đầu em?”
Khuất Lan Thương thong thả thu tay về, đút vào túi. “Đứa nhỏ ngốc.”
“Ngốc chỗ nào?”
Khuất Lan Thương khẽ cười, chỗ nào cũng ngốc, thế nên mới dễ thương.