“Anh Thiệu.”
“Sao thế?” Thiệu Mặc Sâm cắm tai nghe vào điện thoại.
Biểu cảm của Hứa Thành Dục sắp không giữ nổi nữa, cả đoạn đường im lặng không nói gì thì thôi, bây giờ còn cắm tai nghe nghe nhạc, thật sự là không để cậu ta vào trong mắt.
“Thật ra tôi rất hâm mộ anh.”
Thiệu Mặc Sâm im lặng nghe cậu ta nói.
“Tôi không có bằng cấp cao, cũng không xuất thân từ chính quy, tôi rất hâm mộ những người có xuất thân chính quy, không phải đi đường vòng.”
Thiệu Mặc Sâm kinh ngạc nhìn cậu ta. “À, không có gì để hâm mộ đâu, từ nhỏ thành tích học tập của tôi đã tốt như thế rồi.”
Hứa Thành Dục học tập không giỏi. “...”
“Bộ phim đầu tay anh đã nhận được vai nam chính, tôi nỗ lực nhiều như vậy nhưng vẫn kém anh.”
Vẻ mặt Thiệu Mặc Sâm được sủng mà lo sợ. “Đều là trời cho thôi.”
Hứa Thành Dục không được trời cho. “...”
“Anh nhìn đi, anh không cần nói gì bọn họ cũng vây quanh anh, nào giống tôi, thực ra tôi cũng chỉ muốn cố gắng hết mình thôi.” Hứa Thành Dục bày ra nửa khuôn mặt buồn bã.
“Không có đâu...Tại vì nhân phẩm của tôi tốt thôi.” Thiệu Mặc Sâm chớp mắt, làm vẻ mặt vô tội.
Hứa Thành Dục nhân phẩm không tốt. “...”
“Fan hâm mộ của anh cũng nhiều hơn tôi, anh Thiệu, ông trời thật sự không công bằng.”
“À, chắc là do tôi đẹp trai.” Thiệu Mặc Sâm nghiêm túc sờ cằm.
Hứa Thành Dục không đẹp trai. “...”
“Anh chỉ mới hơn 30 đã thành gia lập thất, còn tôi ngay cả một đối tượng cũng không có.”
Đáy mắt Thiệu Mặc Sâm hiện lên một tia dịu dàng. “Đó là vì người yêu của tôi rất tốt.”
Hứa Thành Dục không có người yêu tốt. “...”
Lên tới bậc thang cuối cùng để bước lên đỉnh núi, Hứa Thành Dục hít sâu một hơi. “Thiệu Mặc Sâm, có phải thực ra anh không thích tôi không? Nếu không...hà tất cứ phải giữ lời như ngọc thế làm gì?”
“À? Thì ra cậu cũng biết à?” Thiệu Mặc Sâm mặt không đổi sắc, đứng trên bậc thang cao ngất nhìn xuống Hứa Thành Dục bên dưới. “Cậu nói xem, cậu làm những chuyện đó rồi, dựa vào gì mà tôi phải thích cậu?”
“Tôi...” Hứa Thành Dục không ngờ Thiệu Mặc Sâm lại đứng trước ống kính mà nói ra tất cả mọi chuyện.
“Cậu nhằm vào tôi hay Bạch Trạch cũng được, bởi vì cậu chẳng làm ảnh hướng đến chúng tôi.”
“Nhưng sao cậu lại ra tay với một cô gái mình không thù không oán? Hứa Thành Dục, từ tận đáy lòng tôi vô cùng xem thường cậu, cậu thực sự là một thằng đàn ông sao?”
Mặt Hứa Thành Dục nhanh chóng biến sắc. “Thiệu Mặc Sâm...Anh anh anh không nên ngậm máu phun người.”
“Thì ra cậu biết tôi đang nói chuyện gì.” Thiệu Mặc Sâm mỉm cười. “Thực ra bây giờ tin tức đó cũng chẳng còn nữa. Hứa Thành Dục, cậu...có phải là quá đề cao bản thân rồi không?”
Những lời này Thiệu Mặc Sâm không nói to, thế nhưng từng câu từng chữ đều nện xuống lòng tự trọng yếu ớt của Hứa Thành Dục.
“Chẳng qua tôi...”
“Chẳng qua muốn đứng cao hơn? Cậu cố gắng chém giết tôi còn có thể coi trọng cậu chút, nhưng cậu dùng thủ đoạn hạ lưu nay, đem chuyện mình thất bại đổ lỗi hết cho người khác?” Thiệu Mặc Sâm cười nhạt. “À, ngay cả tư cách làm đối thủ của tôi cũng không có.”
Cuối cùng, có một cọng cọ chạm vào dây thần kinh của Hứa Thành Dục.
Có vô số máy quay hướng về phía cậu ta, Hứa Thành Dục nhìn Thiệu Mặc Sâm rút lá cờ trên đỉnh núi, sợi dây thần kinh trong đầu cậu ta bị đứt, đột nhiên lao về phía Thiệu Mặc Sâm.
Nhân viên công tác đứng phía sau hít làn khí lạnh, có người đã hô lên. “Anh Thiệu, cẩn thận.”
Hứa Thành Dục trơ mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm tránh người vào một góc cao, một khối đá bên vách núi đột nhiên rơi xuống mặt của Hứa Thành Dục. Lúc máu trên trán cậu ta tràn ra, Hứa Thành Dục thấy rõ biểu cảm của Thiệu Mặc Sâm.
Giễu cợt, thờ ơ, miệt thị, cái gì cũng có, chỉ không có vẻ hoảng hốt lo sợ.
“Anh ta...anh ta...”
Nhân viên công tác đeo tai nghe vào, nghe được câu nói tiếp theo. “Anh ta cố ý.”
Nhân viên công tác. “...” Bọn họ không bị mù, ok?
Hơn nữa chỉ có chút máu trên trán, còn làm như giống người mắc bệnh nặng, muốn họ kiêng xuống.
***
“Chừng nào thì cô mời chúng tôi ăn kẹo cưới?”
Liễu Mạn Tinh nghe vậy, nụ cười nhạt đi. “Chắc là...tụi tôi cứ như vậy thôi.”
Bạch Trạch nhíu mày, cậu thừa lúc cô không chú ý, xem tin tức trên điện thoại, phát hiện đầu trang giải trí đã đổi thành tiêu đề khác, cậu không tin hai người chỉ là quan hệ kim chủ và tình nhân như lời đồn bên ngoài.
“Anh ấy sẽ không cưới một người diễn viên.” Liễu Mạn Tinh cười khổ. “Thực ra tôi từng nghĩ sao bản thân lại phải như vậy? Thế nhưng...tôi không nỡ.”
“Bây giờ nghĩ kỹ lại, khi đó thích cậu cũng chỉ vì cơn say nắng thôi.” So với cảm giác thiêu thân lao đầu vào lửa, khoảng thời gian thầm mến ấy cũng chỉ là rung động đầu đời mà thôi.
Liễu Mạn Tinh dùng nước suối lạnh như băng để rửa mặt. “Bây giờ vẫn còn bị Thiệu Mặc Sâm xem như tình địch nữa.”
Bạch Trạch bật cười. “Anh ấy đùa thôi.”
“Tôi biết, tôi rất hâm mộ hai người.”
“Mặc kệ người khác nghĩ thế nào đi, tôi thấy cô không yêu nhầm người đâu.” Bạch Trạch nở nụ cười, an ủi cô. “Trừ bản thân cô ra, không ai có thể soi mói cuộc sống của cô.”
“Này, đây là canh gà tôi làm.” Nói không cảm động là giả, trong lòng Liễu Mạn Tinh bây giờ vô cùng ấm áp.
“Tôi nghĩ chúng ta xếp sau cùng rồi.”
Bạch Trạch nhún vai biểu thị không sao cả.
Bọn họ thuận tay chọn đường lên núi, ai ngờ lại rút được con đường xa nhất.
Quả nhiên, khi tới đỉnh núi, mọi người đã tới.
Dương Húc Húc thở hồng hộc, muốn đặt mông ngồi xuống đất đã bị thầy Khuất phổ cập khoa học thường ngày.
Tang Kỳ và Trình Thành nhìn xung quanh, cũng không thấy mệt.
Thiệu Mặc Sâm...
Bạch Trạch liếc nhìn anh, thấy hơi nghi ngờ, Hứa Thành Dục đâu?
Thiệu Mặc Sâm nháy mắt với cậu, khiến cậu đỡ lo.
“Cặp xếp cuối cùng lên đây rút hình phạt.”
Bạch Trạch chậm hơn Liễu Mạn Tinh một chút, bây giờ mới đi rút thẻ.
Mở ra xem, cảm thấy không biết nói gì.
- “Tạo bất ngờ cho người xếp thứ nhất khiến người đó không cách nào từ chối.”
“Người xếp thứ nhất là...” Bạch Trạch nhỏ giọng hỏi.
“Là nhóm anh Thiệu.” Tang Kỳ nói.
Trong lòng Bạch Trạch hơi hồi hộp, lỡ như người xếp thứ nhất là Hứa Thành Dục...
“Tôi nghe nói Hứa Thành Dục bị thương nên được đưa tới bệnh viện rồi.”
“Cái gì?”
“Hình như là thế.” Bình thường 3 cô gái trong đoàn quan hệ rất tốt, Hứa Thành Dục không để ý tới mặt mũi Liễu Mạn Tinh khiến hai cô gái còn lại khó chịu, hơn nữa ngay từ đầu cũng chẳng ai ưa cậu ta.
Bây giờ xảy ra chuyện, thật sự làm cho người ta có cảm giác hả lòng hả dạ.
“Người xếp thứ nhất là Thiệu Mặc Sâm?”
“Đúng vậy, đạo diễn Bạch, cậu rút được cái gì?”
Bạch Trạch nở nụ cười thần bí. “Trước tiên giữ bí mật.”
***
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Thiệu Mặc Sâm hời hợt nói. “Tự cậu ta đi không cẩn thận nên đụng phải tảng đá.”
“Anh không sao chứ?”
“Không sao, nhớ anh không? Có phải một ngày không thấy dài tựa ba thu không?”
“Khụ khụ...” Liễu Mạn Tinh bị nhét đầy thức ăn cho chó vào miệng, này này này, ở đây còn có người thứ ba nhé.
“Cô bị ho sao? Nhớ uống thuốc đầy đủ.” Thiệu Mặc Sâm khuyên thật lòng.
Liễu Mạn Tinh. “...” Đừng tưởng tôi nghe không hiểu cậu đang mắng tôi.
***
“Đây là gì?”
Mấy trợ lý cùng nhau đứng lên giấu camera ra phía sau.
Bạch Trạch. “...Thực ra cũng là thanh niên rồi, có nhu cầu là bình thường thôi, còn các cậu...có phải hơi nhiều không?”
Trợ lý. “...” Đạo diễn Bạch! Anh nghe chúng tôi nói! Chúng tôi không xem JAV mà.
Một người trợ lý lên tiếng. “Chúng tôi đang xem sức mạnh đàn ông của ảnh đế.”
“Sức mạnh đàn ông?” Bạch Trạch nhướn mày.
“Đạo diễn Bạch, cho anh xem nhưng anh không được nói với người khác, đoạn video này không thể phát ra ngoài.”
Bạch Trạch gật đầu.
....
Trong lều...
“Thiệu Mặc Sâm? Có phải anh nên giải thích chuyện trên núi cho em không?”
Thiệu Mặc Sâm chớp mắt tỏ vẻ vô tội, rốt cuộc ai đã bán đứng anh.
“Anh có thể giải thích.” Thiệu Mặc Sâm giơ tay.
“À, anh muốn nói anh không sao à?”
Thiệu Mặc Sâm lặng lẽ nuốt xuống lời nói “Anh không biết”, ngoan ngoãn nghe cậu dạy dỗ.
Nói xong câu cuối cùng, Bạch Trạch không còn hoảng hốt nữa, đột nhiên kéo tóc Thiệu Mặc Sâm, hôn lên trán anh.
“Đừng để em phải lo lắng, anh bảo chúng ta cùng nhau sống tới 99 tuổi. Lỡ như...anh chẳng muốn ở một mình hơn 60 năm đâu.”
“Bảo bối.”
“Thiệu Mặc Sâm, đừng đối xử với em như vậy.”
Thiệu Mặc Sâm kéo cậu vào trong lồng ngực, tim anh trở nên mềm nhũn. “Anh nghe lời em, sau này không mạo hiểm nữa.”