Hai người vừa vào cửa đã thấy Hứa Thành Dục ngồi ở đó.
Thiệu Mặc Sâm cười. “Xem ra chúng tôi tới chậm rồi.”
Hứa Thành Dục lễ phép chào hỏi. “Chào anh Thiệu, chào đạo diễn Bạch, là do tôi đến sớm thôi.”
Bạch Trạch nổi da gà. “Khụ khụ, Thành Dục, chào buổi sáng.” Nếu không phải là nhận được tin nhắn của Lê Duyệt, bây giờ cậu còn nghĩ bản thân lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nghĩ xấu về Hứa Thành Dục.
MC nói. “Chủ đề của hôm nay là trao đổi hợp tác.”
“Trao đổi gì?” Thiệu Mặc Sâm nhíu mày.
MC nhanh chóng xua tay. “Không phải tất cả đâu, chơi rút thiệp, rút được thiệp may mắn thì được đổi, đối phương không được từ chối.”
“Đây không phải là kiểm tra độ may rủi sao?” Thiệu Mặc Sâm trêu chọc.
MC lúng túng. “Anh Thiệu thật hài hước.”
Bạch Trạch nhìn khuôn mặt khó chịu của Hứa Thành Dục.
“Vậy còn chúng tôi?”
Thiệu Mặc Sâm tiếp tục bần thần. “Vậy tôi có thể từ chối chuyện may rủi này không?”
MC giơ tay đầu hàng. “Anh và đạo diễn Bạch là tổ hợp mạnh nhất, cũng phải cho người khác một cơ hội chứ.”
Thiệu Mặc Sâm suy nghĩ gì đó, nhìn thoáng qua đạo diễn.
Bỗng nhiên đạo diễn cười tươi như hoa.
Thiệu Mặc Sâm. “..” Tranh thủ thời gian quay đầu nhìn Bạch Trạch.
“Bây giờ phải bốc thăm sao?” Bạch Trạch hỏi.
MC gật đầu như gà mổ thóc.
Bạch Trạch thò tay vào trong hòm, lòng bàn tay nóng lên, tay bị người ta nhé một tấm thiệp vào.
Bạch Trạch không nói gì, cúi đầu nhìn một chút, phát hiện cái hòm đặt trên bục sân khấu, cậu cũng không mở thiệp ra, cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó.
Thiệu Mặc Sâm bốc nhanh hơn, quay lại chỗ ngồi, hai người cùng nhau mở ra, Thiệu Mặc Sâm nhìn tấm thiệp may mắn của Bạch Trạch, nhịn không được nghiến răng.
Hai người nhìn nhau một lát, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Thiệu Mặc Sâm: Xảy ra chuyện gì vậy?
Bạch Trạch: Không biết, có người tự tay nhét thiệp vào tay em.
Thiệu Mặc Sâm: Nhân cơ hội sờ tay em à?
Bạch Trạch:...
Thiệu Mặc Sâm: Không đùa nữa, em có cảm thấy có liên quan gì đến người ngồi đối diện kia không?
Bạch Trạch: Lấy kỹ năng diễn xuất của chồng ra đặt cược, có liên quan.
Thiệu Mặc Sâm:!!!!
Bạch Trạch:?_?
Thiệu Mặc Sâm: Em lặp lại lần nữa.
Bạch Trạch: Lấy...kỹ năng diễn xuất của em ra đặt cược, có liên quan.
Thiệu Mặc Sâm: Tủi thân, anh muốn nghe trọng tâm.
Bạch Trạch: Được rồi....
Thiệu Mặc Sâm: *Khóc chít chít*
Bạch Trạch: Anh học từ đó đâu ra thế?
Thiệu Mặc Sâm: Từ fan hâm mộ trên mạng.
Bạch Trạch: À. *cười khóc*
Thiệu Mặc Sâm: Ừm, không hợp với em chút nào.
Bạch Trạch: Biết điều đấy.
Thiệu Mặc Sâm: Gọi một tiếng chồng đi.
Bạch Trạch: Ơ? Ở đây á?
Thiệu Mặc Sâm: Em bắt nạt anh.
Bạch Trạch: *Khuôn mặt vô tội*.
Thiệu Mặc Sâm: Buổi tối không gọi được rồi.
Bạch Trạch:...
Bạch Trạch: Khụ khụ, đừng rẽ sang chuyện khác.
Bạch Trạch: Em mới thấy tin này. [Sceenshots]
Thiệu Mặc Sâm: “Vị kim chủ sau lưng Liễu Mạn Tinh là ai?”
Bạch Trạch: Em cảm thấy Hứa Thành Dục đổi cộng tác trong thời gian này là có nguyên nhân cả.
Thiệu Mặc Sâm: Em cảm thấy đổi cộng tác là do Hứa Thành Dục nói à? Không phải là tổ tiết mục sao?
Bạch Trạch: Cảm giác không phải. Tổ tiết mục...muốn ghép CP nhất mà.
Thiệu Mặc Sâm. Đúng vậy, nhưng anh còn cho là cậu ta ra tay với chúng ta.
Bạch Trạch: Nhưng chuyện của Mạn Tinh phải làm thế nào?
Thiệu Mặc Sâm: Ngân Minh Nhiễm biết phải giải quyết thế nào.
Bạch Trạch: Chắc là vậy, mình cứ làm theo bình thường thôi.
Thiệu Mặc Sâm: Vợ, kêu lại lần nữa đi.
Bạch Trạch:..
Thiệu Mặc Sâm: Gọi đi gọi đi.
Bạch Trạch: Đợi buổi tối.
“Buổi tối gì?”
Bạch Trạch tắt điện thoại, Dương Húc Húc vội nói. “Gọi anh một lúc lâu anh cũng không có phản ứng.” Sau đó nhiều chuyện hỏi. “Vợ là ai vậy ạ?”
Thiệu Mặc Sâm. “...” Anh nhớ rõ sáng nay ảnh đổi thành chồng rồi mà.
Bạch Trạch: “Em còn nhỏ, đừng hỏi linh tinh.”
Dương Húc Húc. “...”
Khuất Lan Thương đè đầu cô nàng xuống. “Em còn nhỏ, đừng hỏi linh tinh.”
Dương Húc Húc ưỡn ngực nói. “Em nhỏ chỗ nào?”
Hiếm khi Khuất Lan Thương phải chật vật che giấu ánh mắt của mình. “khụ khụ.” Chỗ đó không nhỏ.
“Thầy xấu hổ sao?” Dương Húc Húc cười hì hì hỏi Khuất Lan Thương.
“Em muốn biết tôi suy nghĩ gì sao?”
Dương Húc Húc nhanh chóng gật đầu.
“Tôi đang suy nghĩ....làm sao để giảm thành tích của em.”
Dương Húc Húc. “...” Mẹ! Con rể tương lai bắt nạt con gái mẹ.
Cô thấy sợ, nên những lời này chỉ nói trong lòng thôi.
***
“Tiên sinh.”
“Sao thế?” Ngân Minh Nhiễm nhíu mày.
“Phanh xảy ra vấn đề.” Đang nói chuyện, xe bỗng dừng lại.
Liễu Mạn Tinh chớp mắt, cũng biết đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi ông Ngân Minh Nhiễm qua đời, Ngân gia bắt đầu loạn lên, từ đấu ngầm cũng chuyển thành đấu quang minh chính đại. “Để em gọi xe. Minh Nhiễm, anh phải chú ý an toàn.”
Ngân Minh Nhiễm không lên tiếng.
Liễu Mạn Tinh gọi taxi, taxi nhanh chóng tới, cô vừa quay đầu muốn tạm biệt Ngân Minh Nhiễm đã thấy hắn đi về phía cô, cầm vali cô lên.
“Anh...”
“Anh đi chung với em.”
“Liệu có nguy hiểm không?”
“Lên xe đi.”
“Được được được.” Liễu Mạn Tinh nhanh chóng lên taxi.
“Mạn Tinh.”
“Sao?”
“Mấy hôm nay đừng về nhà, anh biết em tham gia chương trình thực tế, thế nhưng quay xong phải gọi cho anh, anh lo lắng cho em.”
Liễu Mạn Tinh đột nhiên bị sự dịu dàng của anh làm cho trở tay không kịp, ngoan ngoãn gật đầu. “Được.”
“Anh đừng tiễn em nữa.” Liễu Mạn Tinh đẩy anh về trong xe, đeo kính râm. “Tự em đi là được.”
“Mạn Tinh.”
“Hả? Có việc gì sao?” Liễu Mạn Tinh quay đầu.
Ngân Minh Nhiễm kéo cửa sổ xuống, mấp máy môi. “Em cách xa tên Hứa gì gì đó ra một chút.”
“Biết rồi.” Liễu Mạn Tinh nhịn cười. “Anh phải nhớ em đó nha.”
Ngân Minh Nhiễm sững người, một lát sau mới nhẹ giọng nói. “Biết rồi.”
Liễu Mạn Tinh vẫy tay với anh. “Em đi đây.”
“Chú ý an toàn.” Ngân Minh Nhiễm ở phía xa nói.
***
“Tiên sinh.”
“Hôm nay tôi đã kiểm tra chiếc xe này.”
“Bình thường cũng dùng để đưa đón tiểu thư.”
Mắt Ngân Minh Nhiễm tối sầm lại, một lát sau mới nói. “Về nhà rà soát một lần người trong nhà, không được để tiểu thư gặp nguy hiểm gì nữa.”
“Vâng.”
Nếu như hôm nay hắn không đưa cô đi....Ngân Minh Nhiễm nhắm mắt lại, bàn tay trở nên run rẩy.
“Không được...để chuyện này xảy ra lần thứ hai.”
“Vâng.”
***
Liễu Mạn Tinh mới vào cửa đã phát hiện tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình, sờ tóc. “Ngại quá, trên đường đi xe xảy ra sự cố nên tới chậm.”
“Sao vậy? Chị không sao chứ?” Dương Húc Húc lo lắng hỏi.
“Không sao không sao, gặp chút chuyện thôi. Để chuộc tội, tôi mời mọi người ăn.”
“Em muốn ăn.”
Liễu Mạn Tinh mang thịt heo khô tới, nhanh chóng bị một đám tham ăn chia nhau, không còn sót lại miếng nào.
“Ngon lắm ạ.” Dương Húc Húc nói năng không rõ. “Chị Mạn Tinh, chị làm sao?”
Liễu Mạn Tinh thành thật lắc đầu. “Là dì nhà chị làm đấy.”
“Hahaha, chị Mạn Tinh, không phải chị từng bảo chị làm sao?” Tang Kỳ cũng cười theo.
Nếu nữ minh tinh có tài nấu nướng giỏi sẽ thu được không ít fan.
Liễu Mạn Tinh sờ cằm. “Tôi biết nấu cơm, trước đây còn tưởng mình nấu ngon. Nhưng có một lần tôi tới nhà đạo diễn Bạch ăn cơm chùa, nhận ra tài nấu nướng của đạo diễn Bạch còn hơn mình trăm lần.”
Dương Húc Húc nuốt nước bọt, nhớ tới bữa cơm lần đầu tiên quay chương trình. “Canh cá rất ngon, gà ăn mày cũng ngon.”
Bạch Trạch không ngờ chủ đề câu chuyện lại hướng về phía mình, nhìn những con mắt sáng lấp lánh kia, giơ tay đầu hàng. “Sau khi quay xong chương trình, tất cả mọi người có thể tới nhà tôi ăn.”
“Anh xuống bếp sao? Hay là chị dâu xuống?”
Bạch Trạch sờ mũi một cái. “Tôi xuống, chị dâu của mọi người nấu ăn không ngon.”
Thiệu Mặc Sâm hắt xì hơi, cười gượng.
“Được rồi được rồi.” Đạo diễn vỗ tay. “Bắt đầu ghi hình chương trình thôi.”
Trước khi đi còn cầm thịt heo khô đi theo.
“Eo ôi.” Dương Húc Húc ai oán, đạo diễn, anh ăn mất miếng cuối cùng rồi kìa.
“Không có tiền đồ.” Khuất Lan Thương nhìn nước bọt sắp chảy ròng ròng của cô nàng, cốc cho cô nàng một cái vào đầu.
Dương Húc Húc đã quen, không hỏi sao thầy đánh em nữa rồi. Dù sao thầy Khuất thích bạo lực đã thành chuyện thường rồi. “Thầy biết nấu cơm không?”
“Tôi biết nấu cơm, nhưng chưa đạt tới trình độ ngon.”
Dương Húc Húc xoa xoa lỗ tai.
Khuất Lan Thương bổ sung thêm. “Nhưng mẹ tôi nấu ăn rất ngon.”
“Vậy em tới nhà thầy...” Lời còn chưa dứt, khuôn mặt lại đột nhiên đỏ lên. “Ăn, ăn cơm chùa. Có được hay không?” Cô nghe nói mẹ Khuất Lan Thương là một người ca sĩ nổi tiếng, cũng không biết có suy nghĩ gì về đứa ngốc như cô.
“Không sao, mẹ tôi biết chắc chắn rất vui.”
“Thật...thật sao ạ?”
“Ừ.”
Trong lúc ai người nói chuyện, Liễu Mạn Tinh cũng đã bốc thiệp rồi.
Hứa Thành Dục mở thiệp ra, bên trong là thẻ may mắn, bắt đầu chậm rãi nói mấy câu lưu luyến không rời với Liễu Mạn Tinh, không chỉ có Liễu Mạn Tinh muốn ói mà còn có thêm đạo diễn cũng vậy, nhanh chóng ra ngoài hút điếu thuốc cho tỉnh táo.
“Alo?”
“Ai u, khách quý ít gặp khách quý ít gặp.”
Đạo diễn không chịu thua, bắt đầu nói. “Nghệ sĩ dưới trướng của mấy người sao vậy? Sáng sớm tới đây làm loạn, nói tôi phải đổi người hợp tác, không đổi thì không quay, sau đó còn bảo chúng tôi dựng theo kịch bản?”
Người bên kia điện thoại nghe vậy cười khổ. “Chúng tôi cũng không nói nổi cậu ta, đại tiểu thư lên tiếng sao chúng tôi dám nói.”
“Hừ, đại tiểu thư nhà mấy người? Tôi nghĩ nên đi rửa mắt đi.”
“...”
“Bớt giận bớt giận, nếu không thì đổi một người thôi, Dương Húc Húc cũng được, tuổi tác lại gần bằng nhau.”
“Hừ, mấy người cho là đi tuyển phi tần à? Đắc tội với Khuất Lan Thương? Về sau có muốn tới Học viện điện ảnh nữa không?”
“Ôi chao, tôi không có ý này...”
“Phò mã gia nhà mấy người chọn ai không chọn lại chọn Bạch Trạch, mấy người nên cầu nguyện Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch không có ý kiến đi, cả Ngân Minh Nhiễm nữa, tự đi giải thích đi.” Cạch một tiếng, đạo diễn cúp điện thoại.
Chờ tới khi đạo diễn quay về, Hứa Thành Dục cũng nói lời chia tay xong, vẻ mặt Liễu Mạn Tinh thờ ơ, không rung động chút nào.
Hứa Thành Dục chỉ tay. “Tôi chọn Bạch Trạch.”
Bạch Trạch. “...” Cậu biết kiểu gì cũng vậy mà.
Thiệu Mặc Sâm. “...” Mày muốn đào góc tường nhà tao à?
Liễu Mạn Tinh. “...” Mẹ kiếp.
Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm liếc mắt nhìn nhau, Thiệu Mặc Sâm đột nhiên nở nụ cười, nháy mắt với cậu.
Bạch Trạch quay đầu, chống cằm. “Tôi cũng rút được thẻ may mắn.” Nói xong, mở thiệp ra.
Hứa Thành Dục mở to hai mắt, đột nhiên liếc mắt nhìn đạo diễn.
Đạo diễn. “...” Muốn ép tôi à? Không có cửa.
Bạch Trạch cười híp mắt chỉ Thiệu Mặc Sâm bên người mình.
Vẻ mặt đạo diễn chờ mong, đổi đi đổi đi.
“Tôi muốn đổi cho Thiệu Mặc Sâm.”
“Hả?” Suýt chút nữa Liễu Mạn Tinh bị sặc nước bọt.
Đạo diễn ho dữ dội.
Thiệu Mặc Sâm đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Hứa Thành Dục. “Xin chỉ giáo thêm.”
Hứa Thành Dục cười nhạt. “Không dám nhận không dám nhận.”
Liễu Mạn Tinh vội vàng hỏi Bạch Trạch. “Tôi có bị Thiệu Mặc Sâm diệt khẩu không?”
“Yên tâm, anh ấy mới đồng ý.” Bạch Trạch biết tính Thiệu Mặc Sâm, mặc dù là bình dấm chua nhưng khi tới thời điểm quan trọng, anh sẽ không giở tính trẻ con.
Trong lòng Liễu Mạn Tinh bỗng thấy ấm áp, khóe miệng cong lên. “Cảm ơn.”
Đạo diễn liếc mắt nhìn MC, MC hiểu ý. “Chuyện trao đổi hợp tác này chỉ kéo dài hết tập này, cặp nào xếp hạng chót sẽ bị trừng phạt.”