“Về nước rồi gặp.” Bạch Trạch ôm Đường Vũ một cái.
Đường Vũ đỏ mặt gật đầu, Tô Khiên có hơi ghen ghét kéo Đường Vũ lại. “Đạo diễn Bạch, lên đường bình an.”
Đương nhiên Bạch Trạch sẽ không vạch trần anh ta, nhịn cười kéo Thiệu Mặc Sâm cũng đang ghen tuông lên máy bay.
“Nối máu ghen cái gì?”
Thiệu Mặc Sâm đeo bịt mắt lại. “Ghen cái gì?”
Một lúc lâu sau thấy Bạch Trạch không để ý tới mình, bận bịu xếp hành lý của hai người, anh kéo bịt mắt lên. “Ngày nào em cũng đi cùng với cậu ta, hơn nữa em còn không ôm anh.”
Bạch Trạch buồn cười nhìn anh, chọc chọc quay hàm của anh. “Bọn em thành lập liên minh phản cầm thú, anh muốn gia nhập không?”
“Em không ôm anh?” Bạch Trạch vỗ vỗ ngực anh. “Thiệu ảnh đế, đừng nói trái lương tâm.”
Bạch Kỳ ngồi ở phía sau lạnh lùng nói. “Hai đứa chúng mày mồm mép mãi cũng không chán?”
Thiệu Mặc Sâm. “...”
Bạch Trạch. “...”
“Anh.” Bạch Trạch cười dịu dàng. “Đột nhiên em nhớ ra, trong phòng em còn có mấy lá thư tình, em đưa cho chị xem được không?”
“Hai đứa cứ thoải mái nói chuyện đi.” Bạch Kỳ cắn răng nói.
“Mọi người đang nói gì đó?” Thật vất vả mới dỗ được Laura đang đau lòng vì phải chia tay Tô Cảnh Thu ăn chút gì đó, Vivian tò mò hỏi.
Bạch Kỳ nghiêm mặt kéo vợ mình. “Anh đang bảo em trai và em dâu rất xứng đôi.”
Em dâu. “...”
Bạch Trạch dùng tạp chí che đi, cúi đầu hôn lên môi anh một cái. “Vợ.”
Sau nụ hôn, Thiệu Mặc Sâm phục hồi lại tinh thần, ngọt ngào nũng nịu kêu một tiếng. “Chồng.”
Bạch Trạch. “...” Đồ không biết xấu hổ.
***
“Chuyện gì?” Thiệu Mặc Sâm mới khởi động máy đã nhận được điện thoại của Mạc Húc.
Không biết Mạc Húc ở bên kia nói gì khiến mặt Thiệu Mặc Sâm đổi sắc.
Thiệu Mặc Sâm cúp điện thoại, bất đắc dĩ nói. “Em đưa cha mẹ đi trước đi.”
“Hả?” Bạch Trạch không phản ứng kịp.
“Bên ngoài có paparazi.” Thiệu Mặc Sâm bĩu mội, cố nén bất mãn trong lòng. Nếu như người bình thường thì không sao, anh là minh tinh, không có yêu cầu xa vời về chuyện cuộc sống đời tư của mình được giữ kín, nhưng mới kết thúc xong kỳ nghỉ phép, vẫn luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bạch Trạch hiểu rõ, cũng không nói gì nhiều, gật đầu thấp giọng nói với anh. “Chú ý an toàn, em ở nhà đợi anh.” Sau đó cậu nói với cha mẹ Thiệu Mặc Sâm còn có việc, dẫn bọn họ đi cửa VIP.
Thiệu Mặc Sâm muốn đi về hướng ngược lại, chân đã bị người ta kéo chặt. Anh mặt không đổi sắc cúi đầu, mặt đối mặt với Laura.
Laura bĩu môi. “Cha mẹ quên mang con đi cùng rồi.”
Thiệu Mặc Sâm quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Bạch Trạch nữa, bất đắc dĩ ôm lấy bé. “Có sợ không?”
Laura vẫn chưa hiểu tình trạng bên ngoài.
Thiệu Mặc Sâm cởi áo khoác khoác lên người bé, lấy mũ che đi nửa mặt của bé. “Bên ngoài có rất nhiều người, không phải sợ, cứ ôm lấy chú nhé.” Đèn flash không tốt cho mắt trẻ con, suy nghĩ một lát, Thiệu Mặc Sâm nhớ tới trong vali có chiếc kính của Laura, nhanh chóng đeo lên cho bé. “Ngoan, lát nữa không nên nhìn vào đèn flash.”
Sợ Laura lo lắng, Thiệu Mặc Sâm nói chuyện phiếm cùng bé, ngoài ý muốn phát hiện ra một cái bí mật nhỏ ---
“Con nói nghỉ hè năm nay con hẹn Tô Cảnh Thu sao?”
Laura chớp mắt mấy cái. “Đúng thế, nếu như chú lớn không rảnh thì để chú nhỏ mang con đi, chú nhỏ bận thì..”
Càng nói càng thấy đáng thương, Thiệu Mặc Sâm nhanh chóng hô dừng. “Tình cảm con và Tô Cảnh Thu tốt vậy sao?” Không phải là do Thiệu Mặc Sâm tưởng tưởng, thế nhưng đôi lúc Laura này cũng làm cho người ta giật mình.
Quả nhiên, Laura cười ngây ngô, chôn khuôn mặt ửng hồng trong hõm vai anh.
Thiệu Mặc Sâm. “...”
Laura còn lặng lẽ nói. “Chú lớn, chú không thể nói với cha mẹ con.”
Thiệu Mặc Sâm cảm thấy cả người không còn sức sống, phải nhanh chóng vượt qua đám chó săn này rồi ném củ khoai lang bỏng tay cho chị dâu và anh mình.
“A...Thiệu Mặc Sâm.”
Có người kêu lên, Thiệu Mặc Sâm nhanh chóng treo lên một nụ cười. “Mọi người?”
“Tôi nghe nói anh muốn tham gia chương trình truyền hình thực tế “Người cộng sự tốt nhất” sao?”
“Lần đầu tiên tham gia chương trình thực tế, có lo lắng hay không?”
“Mục đích anh tham gia chương trình thực tế là gì? Thỏa mãn lòng fan hay là tuyên truyền điện ảnh?”
“Nghe nói anh muốn lập phòng làm việc riêng, có phải không còn hợp tác với Thượng Thành nữa không?”
...
Thiệu Mặc Sâm trả lời. “Cảm ơn mọi người quan tâm, mục đích là muốn chơi thật vui thôi. Người đại diện nói chương trình thực tế rất thú vị nên tôi muốn trải nghiệm chút.”
“Còn chuyện phòng làm việc, cũng không phải là phòng làm việc cá nhân, những chuyện khác thì tôi muốn giữ bí mật.”
Thiệu Mặc Sâm ôm Laura định rời đi, có phóng viên phát hiện đứa nhỏ trong ngực anh.
“Đứa nhỏ trong ngực anh là ai?”
“Là con anh sao?” Một người phóng viên vui vẻ nghĩ tới khả năng đó.
“Tonton.” Giọng nói giòn giã của Laura vang lên khiến mấy phóng viên không phản ứng kịp.
Có người biết tiếng Pháp, lập tức hỏi. “Xin hỏi đây là cháu anh sao?”
Thiệu Mặc Sâm gật đầu.
“Nhưng tôi nghe nói anh chỉ có một anh trai và một chị gái, đây là con của anh trai anh sao?”
Thiệu Mặc Sâm nhướn mày. “Đây là cháu gái của người yêu tôi, chẳng lẽ không phải là cháu gái tôi sao?”
Một câu nói khiến tất cả phóng viên hóa đá.
Thiệu Mặc Sâm nhân cơ hội ôm Laura đi.
Lúc đi tới cửa, một chiếc xe Jeep đã ngừng lại, bên trong có một người đàn ông ăn mặt sặc sỡ huýt sao với Thiệu Mặc Sâm. “Lên xe.”
“Khâm à?” Thiệu Mặc Sâm đứng cạnh xe.
Thiệu Khâm lái xe rất nhanh, nhanh chóng bỏ lại đám phóng viên ở đằng sau.
“Sao cậu lại tới đây?”
Thiệu Khâm đánh tay lái. “Anh Bạch bảo em tới đón anh, nhóc này là ai, con gái anh và anh Bạch?”
Thiệu Mặc Sâm nhìn cái miệng lươn lẹo của em họ mình, cảm thấy bất đắc dĩ. “Cháu gái anh, là con gái anh trai của Bạch Trạch.”
Laura phồng má nói. “Chú lớn là của chú nhỏ, không có ai xen vào nữa.”
Thiệu Khâm cao giọng cười to. “Thông minh đấy.”
Thiệu Khâm bảy lần quặt tám lần rẽ bỏ rơi mấy chiếc xe của phóng viên ở đằng sau, dừng ở ven đường đổi biển số xe. “Ảnh đế lần này gặp rắc rối rồi.”
Thiệu Mặc Sâm gật đầu tán thành, không biết chuyện hôm nay sẽ viết thành dạng gì.
“Mỗi lần anh về nước cũng như này sao?”
“Ừm.” Thiệu Mặc Sâm nhíu mày, im lặng một lát rồi gửi tin nhắn cho Mạc Húc.
Cuối cùng cũng cắt đuôi được, Thiệu Khâm để Thiệu Mặc Sâm ôm Laura về nhà, sau khi Thiệu Mặc Sâm đóng cửa xe lại mới nói. “Thiệu Viện Viện chạy tới nhà em khóc lóc kể lể với mẹ em, anh cũng biết mẹ em không có con gái, luôn cưng chiều chị ấy, nếu như mẹ em có nói gì khó nghe thì anh thông cảm chút.”
“Yên tâm, thím ấy là thím anh, anh biết điểm dừng.”
Ai ngờ khi vào nhà, ngoại trừ Thiệu Viện Viện, những người khác đều vui vẻ.
Laura nằm trong ngực Vivian, Thiệu Mặc Sâm liếc mắt thấy mẹ Thiệu Khâm nắm tay Bạch Trạch, anh vội vã đi tới lại nghe được cuộc trò chuyện của hai người.
“Khi đó con về nước phát triển sao?” Giọng nói của thím nhỏ có chút tiếc nuối.
“Vâng.” Bạch Trạch cười híp mắt gật đầu, ngẩng đầu nhìn Thiệu Mặc Sâm. “Cháu theo Mặc Sâm về.”
Thiệu Mặc Sâm nắm tay Bạch Trạch. “Thím, đây là người yêu cháu.”
Thím nhỏ thở dài. “Cha mẹ cháu mặc kệ, vậy thím cũng không quản được, hai đứa đối xử với nhau thật tốt, đừng khiến mọi người lo lắng là được rồi.”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Thiệu Mặc Sâm cảm thấy có phải hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay không, nụ cười của thím nhỏ không mang giả dối nào.
“Là sức hút của thần tượng.” Bạch Trạch nháy mắt, đắc ý nói.
Bây giờ Thiệu Mặc Sâm mới biết, thì ra thím mình từng xem một bộ phim, bộ phim đó là Bạch Trạch dùng tên Whait để làm đạo diễn khi cậu còn ở Pháp. Lúc đó Bạch Trạch còn diễn một vai nhỏ, không nổi lắm nhưng lại khiến thím nhớ rõ mười năm trời.
Thiệu Viện Viện bị phản bội, trong lòng Thiệu Mặc Sâm hả hê, trước kia chị ta hại anh và Bạch Trạch bao nhiêu, bây giờ thảm bấy nhiêu.
Loại chị gái này, coi như là do đời trước anh thiếu nợ chị ta.
Còn khoản nợ đời này của chị ta? Sớm muộn gì cũng có người đến đòi, không phải không có báo ứng, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
***
“Em muốn anh đi thật sao?”
“Anh cũng đồng ý rồi.” Bạch Trạch bất đắc dĩ nói.
Thiệu Mặc Sầm không vui, dọn hành lý.
“Người hợp tác là ai? Biết không?”
Thiệu Mặc Sâm nhún vai. “Không biết, là một vị khách mời thần bí, thế nhưng anh chưa thấy ai bí mật như người này.”
Bạch Trạch cúi đầu “À” một cái, che đi ý cười bên môi.
Cậu bắt đầu chờ mong biểu cảm lúc ấy của Thiệu Mặc Sâm.
- --
Vở kịch nhỏ:
Bạch Kỳ: “Lấy mà nháp này.”
Bạch Trạch. “Anh, đây là thư tình anh viết cho chị Vivi.”
Bạch Kỳ: “Thư tình gì? Anh luyện viết văn, em còn nhỏ tuổi, đừng nghĩ phức tạp như thế.
Bạch Trạch. “...”