Sáng hôm sau tâm trạng Bạch Trạch tốt lên, lý do là vì cậu thấy Đường Vũ còn thảm hơn mình.
Thiệu Mặc Sâm nhỏ giọng nói. “Chậc chậc, không ngờ Tô Khiên lại cầm thú như vậy.”
“Chó chê mèo lắm lông.” Bạch Trạch ôm quả dừa.
“Đau eo?”
Khuôn mặt Đường Vũ đỏ ừng. “Đạo đạo đạo...diễn Bạch?”
Bạch Trạch cười híp mắt. “Muốn nệm êm không?”
Đường Vũ giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, xù lông từ đầu tới chân.
Thiệu Mặc Sâm đuổi theo cậu, bất đắc dĩ lắc đầu. “Đứa ngốc, sao lại bắt nạt người ta?”
“Nếu không thì bắt nạt người như anh sao? Cá nhỏ, chúng ta đi uống nước.” Bạch Trạch tức giận không để ý tới anh.
Pháo hôi Đường Vũ. “...”
Thiệu Mặc Sâm nhớ lại hình anh tối qua bị cậu dụ dỗ trong phòng tắm, cảm thấy xù lông còn bình thường.
Đi ngang qua Thiệu Mặc Sâm, Bạch Trạch đạp anh một cái. “Đồ lưu manh.”
Tên lưu manh nào đó cảm thấy mình còn chưa dùng hết sức, nhún vai. “Anh đi bơi đây. Không ngắm anh sao?”
“Có gì để ngắm?” Bạch Trạch nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ, sau đó kéo Đường Vũ đi.
Bạn học cá nhỏ muốn xem Tô Khiên lướt sóng. “...”
***
“Trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Không nghe lời chồng.”
Đường Vũ bất đắc dĩ, đề nghị. “Đạo diễn Bạch, có muốn quay lại bãi cát không?”
Đứng ở quán bar lộ thiên trên tầng hai, Đường Vũ vốn muốn uống gì đó lại thấy Bạch Trạch kiếm đâu ra một cái kính viễn vọng, bắt đầu lấy ra nhìn, vừa nhìn vừa tốn hơn thừa lời.
“Nguyên Lộ kia là ai?”
“Ah?” Đường Vũ cầm kính viễn vọng, thấy Nguyên Lộ ăn mặc mát mẻ lộ ra dáng người quyến rũ đang nói chuyện cùng Thiệu Mặc Sâm, sau đó cô ta lại cầm hai quả dừa, một quả đưa cho Tô Khiên, một quả đưa cho Thiệu Mặc Sâm...
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định cầm hai ly rượu xuống.
“Uống ngon không?” Bạch Trạch giơ ly rượu lên.
Thiệu Mặc Sâm nhìn cậu với ánh mắt vô tội. “Không có em uống không ngon.”
Bạch Trạch ngửa đầu uống một ngụm rượu, ôm cổ Thiệu Mặc Sâm, môi lưỡi dây dưa, nói. “Crave, dám uống không?”
Thiệu Mặc Sâm nếm được vị ca cao ngọt ngào. “Le baiser d”ange...”
Không để ý tới Nguyên Lộ đang ngây người, Bạch Trạch ôm Thiệu Mặc Sâm về biệt thự.
Nguyên Lộ nhìn hai người bên kia...
“Không được uống rượu.”
“Em thích uống, đừng xen vào.”
“Anh không nhìn cô ấy nữa, không được ghen, uống rượu rồi không lặn được nữa.”
“Dưới đó có rất nhiều cá sao?” Bạn học Tiểu Ngư dễ dụ buông ly xuống.
“Có, dẫn theo một mỹ nam ngư, chắc chắn sẽ có rất nhiều cá.”
Nguyên Lộ. “...”
***
“Chúc mừng năm mới.”
“Đang nghỉ ngơi không bàn công việc.” Thiệu Mặc Sâm ngáp một cái, thoải mái ôm Bạch Trạch không còn sức vào lòng.
“Chương trình thực tế...tôi đang bàn bạc với bên kia..”
“Công việc không quan trọng, tôi muốn chăm vợ.” Thiệu Mặc Sâm lại ngứa đòn.
Cũng may Mạc Húc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vừa nói ra khỏi miệng bên kia đã kêu thảm thiết.
“Bảo bối, ba tháng sau em phải làm việc? Sao anh không biết?” Thiệu Mặc Sâm cầm điện thoại, vẻ mặt tủi thân.
Bạch Trạch chớp mắt, che đi nụ cười của mình, cố gắng để bản thân càng vô tội càng tốt. “Lúc đó bận quá nên quên, một vị tiền bối nhờ em, em cũng không thể từ chối.” Càng nói càng thấy áy náy.
“Bảo bối...” Thiệu Mặc Sâm kêu ai oán.
“Ngoan, em sẽ để trống ngày kỷ niệm mà.” Bạch Trạch tự khen kỹ năng diễn xuất của mình.
“Trống một ngày làm sao đủ?” Nội tâm Thiệu Mặc Sâm đang gào thét, lẽ nào kế hoạch của anh gặp trở ngại sao?
Cò kè mặc cả với Mạc Húc một lúc lâu, dù không cam lòng cũng phải đồng ý, anh biết mình không thể làm lỡ công việc của Bạch Trạch. Anh nhìn nghệ sĩ tan tan hợp hợp, thực ra nghề này của bọn họ người khác phải hiểu mới có thể nói. Nhưng mà có thể đổi vị trí cho nhau rồi suy nghĩ được bao nhiêu? Có thể chịu được cô đơn, giữ được lời hứa với nhau bao nhiêu?
Hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, Thiệu Mặc Sâm vẫn luôn quý trọng đoạn tình cảm này, bất kể là anh đối với Bạch Trạch hay Bạch Trạch đối với anh.
“Em phải nhớ kỹ đấy.” Thiệu Mặc Sâm tủi thân như đứa trẻ bị mất kẹo. “Không thể chỉ để trống một ngày.”
Bạch Trạch chống người dậy, hôn một cái lên mí mắt anh. “Cảm ơn anh.”
Thiệu Mặc Sâm muốn hôn trả lại nhưng nghĩ lại thấy bản thân mình thua thiệt, xoay người đặt cậu dưới thân. “Không vui, muốn bồi thường.”
Bạch Trạch lặng lẽ nhắm mắt lại để mặc Thiệu Mặc Sâm làm gì thì làm. Cậu sẽ không nói vừa rồi suýt chút nữa cậu đã nói ra tình hình thực tế.
***
“Đánh cái nào được?”
Thiệu Mặc Sâm nhìn mấy thẻ xếp lộn xộn của Bạch Trạch, miễn cưỡng an ủi bản thân rằng bảo bối nhà mình sẽ không bị phá sản.
Chí ít thì Bạch Trạch còn hơn ai đó.
“Ba vạn.”
Bạch Trạch vẫn đang còn phiền muộn xem đánh thế nào, Thiệu Mặc Sâm đã gọi cậu. “Bảo bối, em thắng rồi.”
Bạch Trạch. “...”
Giang Nguyện đau khổ. “Anh, có phải em đánh sai thẻ rồi không?”
Khương Kỳ ho nhẹ một tiếng, muốn nhắc nhở trên bàn không có 3 vạn.
Cuối cùng nhìn Giang Nguyện vui vẻ đưa tiền, lại nuốt lời nói xuống, khó có khi đứa em mình lại tiêu tiền mình, anh ta vui vẻ.
Bốn người ngồi trên bàn, vẻ mặt ai cũng khác nhau, Bạch Trạch mờ mịt, Giang Nguyện đánh sai bài, Đường Vũ vừa đánh vừa dạy Tô Khiên, chỉ còn lại mình Đường Tư và Tô Tần mắt qua mày lại với nhau, sau đó giơ tay lên. “Thắng rồi.”
Mọi người. “...”
Vấn đề như thế cũng xảy ra ở vài CP.
“Có phải em chơi ngu lắm không?”
“Ừ.” Thiệu Mặc Sâm khẳng định, bị thưởng một ánh mắt sắc như dao.
“Có phải em chơi ngu lắm không?”
“Ai bảo, em trai anh sao có thể ngốc được.” Khương Kỳ nói lời thật lòng.
“Có phải em chơi ngu lắm không?”
Tô Tần xoa xoa gò má Đường Tư. “Tiểu Tư là thiên tài.”
Bạn hỏi Đường Vũ đâu?
Đường Vũ. “Em không ngu.”
Tô Khiên. “Em chỉ thiếu may mắn thôi.”
Đường Vũ cười gượng, không phải bị Giang Nguyện chặn thì bị Đường Tư chặn, Bạch Trạch còn thắng mấy trận. Từ nhỏ cậu ta đã được mẹ dạy chơi nhưng lại thắng được ít nhất.
Thiệu Mặc Sâm mệt rã rời nhìn Khương Kỳ, nói. “Ra ngoài nói chuyện không?”
Khương Kỳ gật đầu, xoa xoa tóc Giang Nguyện. “Cứ thua đi, anh có tiền.”
Bạch Trạch. “...” Cậu nhớ Thiệu Mặc Sâm cũng mới nói như vậy với mình.
***
“Tự mở phòng làm việc sao?” Khương Kỳ không mời anh vào công ty mình, anh ta và Thiệu Mặc Sâm là bạn bè nhiều năm, biết anh không muốn đặt tiền lên tình cảm.
Thiệu Mặc Sâm gật đầu cười. “Ừm, trước đây không làm chủ được mình, bây giờ mở phòng làm việc riêng thì mới có thời gian chăm sóc em ấy.”
“Năm ngoái cậu còn bảo đợi một hai năm nữa mới suy nghĩ tới chuyện này, sao bây giờ lại thay đổi rồi.?”
Thiệu Mặc Sâm cạn ly. “Lần trước tôi tới Mỹ quay phim.”
“Ừm.” Khi đó Khương Kỳ còn khuyên anh thừa dịp mà phát triển, kết quả Thiệu Mặc Sâm lại về nước quay hai bộ phim do Bạch Trạch làm đạo diễn. Mọi người bảo anh chưa buông thị trường quốc tế nhưng Khương Kỳ biết Thiệu Mặc Sâm đã chuyển trọng tâm sự nghiệp về trong nước rồi.
“Lúc đó tôi xảy ra chút chuyện.”
Khương Kỳ nhướng mày “Xảy ra chuyện gì? Cậu không sao chứ?”
Thiệu Mặc Sâm cười khổ. “Suýt nữa thôi.”
“Chỉ suýt nữa thôi.” Đáy mắt Thiệu Mặc Sâm hiện lên một tia đau thương cùng quyến luyến vô bờ. “Suýt nữa tôi đã không được nhìn thấy em ấy.”
“Hơn nữa qua chuyện quay cảnh ngoài trời lần này, lúc tôi không tìm thấy em ấy suýt chút nữa đã muốn điên lên. Khương Kỳ, khi đó tôi cảm thấy sự nghiệp rất quan trọng nhưng nếu tôi mất đi em ấy, những thứ này cũng chẳng có ích gì? Hơn nữa, quốc tế chưa chắc đã tốt, trong nước chưa chắc không tốt.”
Khương Kỳ vỗ vai anh. “Cậu biết là được rồi, cần gì cứ nói.”
“Đương nhiên, tôi sẽ không khách sáo.”
“Cậu muốn ký hợp đồng với Tô Khiên?”
“Ừm, ông chủ Khương sẽ không cướp người với tôi chứ?” Thiệu Mặc Sâm trêu ghẹo.
Khương Kỳ bật cười. “Trước đó tôi có mời cậu ta, nhưng cậu ta vì chuyện Tiểu Nguyện nên từ chối.”
Tô Khiên rất trọng tình cảm, chuyện anh ta để trong lòng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thiệu Mặc Sâm cũng đoán được lý do Tô Khiên từ chối nhưng cũng không hỏi kỹ, Khương Kỳ không thích người khác lôi chuyện thân thế của Giang Nguyện ra để nói, Nguyên Lộ chính là ví dụ.
“Thực ra tôi rất thích tính cách cậu ta, vẻ kiêu căng từ trong xương này khó ai mà chế ngự được.”
Khương Kỳ đồng ý.
“Cậu với em trai cậu..”
“Sao?”
Thiệu Mặc Sâm lắc đầu. “Không có gì.” Nếu bạn thân anh đã quyết định chôn phần tình cảm này xuống, anh sẽ không đào nó lên.
“Được rồi, vào thôi.”
Khương Kỳ nhìn nhẫn trên tay Thiệu Mặc Sâm, có chút ước ao, e rằng may mắn lớn nhất đời này của anh ta là làm anh của Giang Nguyện, nhưng bất hạnh nhất đời cũng là vì anh làm anh trai Giang Nguyện.
- -
*Craveyard:Nghĩa trang của quỷ, một loại cocktail.
*Le baiser d”ange: Tiếng Pháp, nụ hôn của thiên sứ, một loại cocktail.