“Đây là gì?” Liễu Mạn Tinh quơ quơ cái máy kỳ quái.
Trong máy lập tức truyền ra giọng nói máy móc. “Bạn cần vứt một đồ vật bất kỳ trên người bạn, bao gồm cả chứng minh thư.”
Liễu Mạn Tinh. “...” Cô bất đắc dĩ nhìn cái bàn ghi rõ tên mỗi người, bỏ chứng minh thư xuống, không phải là sẽ lộ thông tin ra sao?
Nghĩ một lát, cô móc một cái thẻ ra, bỏ vào bên trên.
Một lát sau lại làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi trước bàn tròn, chậm rãi phất tay với một đám người. “Ở đây ở đây.”
Mọi người hăng hái chạy lại, tới đoạn phải bỏ một đồ vật, ai cũng do dự.
Mười phút sau, mọi người nhìn cái bàn đầy đồ vật, đờ người ra, Tang Kỳ cảm thán. “Mọi người giấu nhiều thứ quá.”
“Đây là mũi tên giết chết người đi đêm.” Trên đó viết rõ chỉ có thể sử dụng vào ban ngày.
“Hứa Thành Dục, không phải cậu là người đi đêm chứ? Sao lại giấu thứ này?” Tang Kỳ trêu chọc nói.
Ai ngờ mặt Hứa Thành Dục lại đổi sắc. “Bây giờ mọi chuyện không rõ ràng, cô bảo đi đâu mới có thể tìm được người đi đêm thật sự?”
Tang Kỳ nghẹn lời, không nói nữa.
“Cái bình này...” Trên bàn, ngoại trừ mũi tên còn có một đồ vật khiến người ta chú ý, là cái chai đựng chất lỏng trong suốt.
“Thuốc nói thật?” Giang Nguyện đọc tờ giấy dán bên trên, chớp mắt.
“Đây là của tôi.” Bạch Trạch chậm rãi mở miệng. “Lúc tìm khách mời, tôi tìm được Tô Khiên nên được phần thường, đây là lọ thuốc để cho người nói dối uống.”
Hứa Thành Dục không tin, vì sao bây giờ Bạch Trạch mới lấy nó ra? Cơn giận không có chỗ xả, quay đầu nhìn Tô Khiên. “Đây là thật sao?”
Chưa đợi Tô Khiên trả lời, Bạch Trạch đã nhíu mày, chen ngang vào nói. “Tôi không cần thiết phải nói dối.”
Tô Khiên dừng lại vài giây. “Ừm, là thật.”
Hứa Thành Dục nghi ngờ nhìn hai người.
“Trước khi bị loại, Trình Thành đã ở cùng ai?” Thiệu Mặc Sâm hỏi.
“Tôi.”
“Còn cả tôi nữa.”
Khuất Lan Thương và Tang Kỳ liếc mắt nhìn nhau. “Người tới chỗ chúng tôi bước rất khẽ.”
“Bỏ phiếu chưa?” Hứa Thành Dục nói.
“Tôi không biết nên bỏ ai.”
“Tôi bỏ Liễu Mạn Tinh.”
“Anh Hứa, đây là vì việc nước quên tình nhà nha.” Giang Nguyện không ngừng cười haha.
“Bước chân rất nhẹ, theo tôi biết, người học múa chỉ có Dương Húc Húc và Liễu Mạn Tinh, Dương Húc Húc đã bị loại, chỉ còn lại Liễu Mạn Tinh thôi.” Hứa Thành Dục phân tích.
Hình như Liễu Mạn Tinh cũng đã sớm biết Hứa Thành Dục sẽ bầu cho mình. “Tôi không phải, tôi bầu Thiệu Mặc Sâm.”
Thiệu Mặc Sâm đang yên lặn xem trò vui đột nhiên bị điểm danh, vô tội nói. “Tôi có đi khẽ đâu, Mạn Tinh, sao cô bầu tôi?”
“Có hai người đi đêm, ai biết cậu còn kỹ năng gì nữa.” Liễu Mạn Tinh nghịch móng tay mình, đột nhiên vỗ bàn chỉ vào mặt anh. “Quen biết cậu nhiều năm như vậy rồi, tôi tin cậu đang che giấu gì đó.”
Những người khác hỏi lại cô, cô cũng không chịu nói tại sao lại biết Thiệu Mặc Sâm đang che giấu điều gì.
“Mạn Tinh bầu tôi, thì tôi cũng bầu Mạn Tinh.” Thiệu Mặc Sâm không có chủ kiến.
Tang Kỳ dở khóc dở cười. “Anh Thiệu, anh không suy nghĩ gì sao?”
“Ai là người nói dối?” Bạch Trạch nhớ tới cái chai.
Tô Khiên lắc đầu. “Không biết.”
Giang Nguyện cười híp mắt, không nói gì.
Thời gian bỏ phiếu kết thúc, Thiệu Mặc Sâm và Liễu Mạn Tinh 3:4, ánh mắt của mọi người đều nhìn Bạch Trạch vẫn chưa bỏ phiếu.
“Tôi bầu...Thiệu Mặc Sâm.”
“Khụ khụ..” Liễu Mạn Tinh dùng sức, lớp sơn trên ngón tay tróc ra, lẩm bẩm nói. “Đây mới thực sự là vì việc nước quên tình nhà này.”
Thiệu Mặc Sâm tủi thân. “Đạo diễn Bạch, anh là cộng sự của em, em cũng không tin anh.”
Bạch Trạch mỉm cười. “Bởi vì anh là cộng sự của em, nên em cho anh cơ hội biện luận.”
Thiệu Mặc Sâm không thiết sống nữa. “Thật sự không phải anh, bầu anh nhiều thì anh cũng sắp được đi ngủ rồi.”
Liễu Mạn Tinh. “...” Từ từ, cô có cảm giác bất an.
Vì vậy 3:5, Liễu Mạn Tinh bị loại.
Bạch Trạch ngượng ngùng. “Xin lỗi.”
Liễu Mạn Tinh không quan tâm, nhưng phiếu của Bạch Trạch đã bầu cho Thiệu Mặc Sâm, không hiểu tại sao khi kết thúc Thiệu Mặc Sâm lại có thể sống sót.
“Đạo diễn Bạch, cậu biết ai là người đi đêm sao?”
Bạch Trạch chớp mắt, cười yếu ớt, nói. “Không phải là Thiệu Mặc Sâm sao?”
Liễu Mạn Tinh nhìn bóng lưng của cậu, sờ cổ mình một cái, sao cô lại cảm thấy lạ chỗ nào ấy?
Đến phòng giam, cô thấy Trình Thành bị loại ở vòng trước. “Trình Thành, cậu thấy ai loại cậu không?”
Trình Thành hỏi cô. “Cô thấy Dương Húc Húc không?”
“Ơ? Húc Húc không ở đây sao?”
Trình Thành đưa cho cô một tấm thẻ. “Tôi nhặt được cái này ở cửa.”
“Người đi săn?”
“Là của cậu à?” Liễu Mạn Tinh bỗng nhiên nhớ tới nhân vật đó, sao lại không ai nhắc tới? Cô từng tới trung tâm nhưng bỏ hết đồ trên người xuống cũng không thể vào trong.
Trình Thành lắc đầu. “Tôi là dân thường.”
“Ơ, tôi cũng thế.” Hai người trao đổi thẻ thân phận với nhau, cuối cùng cũng hiểu rõ, hai mắt nhìn nhau. “Thế nên, vòng đầu tiên, thợ săn trốn thoát được người đi bộ sao?”
“Xem ra là vậy.” Liễu Mạn Tinh cũng bất đắc dĩ.
“Bác sĩ là ai?”
Trình Thành cũng không biết.
“Tôi có cảm giác chúng ta thất bại rồi.”
“Trò chơi thôi.” Liễu Mạn Tinh an ủi anh ta, mở túi khoai tây chiên ra, chăm chú nhìn màn hình làm một khán giả...xem trò vui.
***
“Quả nhiên là Thiệu Mặc Sâm.” Liễu Mạn Tinh bỏ khoai tây vào miệng.
“Tôi không nghĩ tới.” Trình Thành lắc đầu.
“Không hổ là ảnh đế.” Trong video, Thiệu Mặc Sâm đeo kính nhìn ban đêm, dùng con dấu hắc ám phủ lên bảng tên huỳnh quang của Hứa Thành Dục, còn đâu là vẻ lười biếng giống ban ngày.
“Thì ra bảng tên của chúng ta phát sáng.” Liễu Mạn Tinh hô to. “Tôi cảm thấy tập này rất thú vị.”
“Nhưng một người đi đêm nữa là ai? Bước chân rất nhẹ...Tang Kỳ? Giang Nguyện?”
“Giang Nguyện.” Trình Thành chỉ hành động kỳ lạ của Giang Nguyện trên màn ảnh.
“Giống thật.”
Ngay sau đó thấy Giang Nguyện bị Khuất Lan Thương đuổi kịp, vẻ mặt Giang Nguyện đau khổ, bất đắc dĩ đi theo Khuất Lan Thương nói gì đó.
“Cậu ta trốn Khuất Lan Thương? Thầy Khuất là người đi đêm? Nhưng sao thầy Khuất lại để Dương Húc Húc bị loại ngay từ vòng đầu tiên?” Liễu Mạn Tinh trăm câu cũng không thấy đáp án.
***
“Không ai bị loại sao?” Hai người nhìn nhau, Hứa Thành Dục đột nhiên nói chuyện. “Có một người đi đêm là nam.”
“Sao cậu biết?”
Hứa Thành Dục ngừng một chút. “Tôi bị người ta chọn.”
“Cậu là bác sĩ à?” Tang Kỳ hiểu ra.
Chân mày Khuất Lan Thương khẽ động, nhìn Hứa Thành Dục.
Hứa Thành Dục âm thầm chấp nhận. “Thế nên tôi không phải người đi đêm, có một người đi đêm là nam.”
Tang Kỳ yên lặng oán thầm, cậu không phải nam à? Tôi nhìn cậu không giống bác sĩ lắm, một chút trách nhiệm cũng không có.
“Tôi tìm được một mũi tên, đợi lát nữa bầu phiếu đi.” Bạch Trạch cười híp mắt móc ra một mũi tên.
“Anh Thiệu, uống thuốc nói thật đi.” Hứa Thành Dục yêu cầu.
Thiệu Mặc Sâm nhíu mày. “Mọi người chắc chắn?”
“Anh là người nói dối sao? Tôi đoán người nói dối không được nói thật, một câu cũng không thật.”
“Tôi không phải.” Thiệu Mặc Sâm thản nhiên.
“Anh uống đi.”
Thiệu Mặc Sâm mở bình ra, uống một ngụm, oán trách. “Khó uống quá.”
“Anh là người nói dối sao?” Hứa Thành Dục hỏi.
Thiệu Mặc Sâm uống hết nửa bình còn lại. “Tôi là người nói dối.”
Hứa Thành Dục không thấy vui vẻ, anh ta phát hiện logic của mình không có một đòn trí mạng nào, cũng đã làm chuyện vô bổ. Thiệu Mặc Sâm là người nói dối, đương nhiên ai cũng vui, nhưng nếu anh ta không phải...câu trả lời của Thiệu Mặc Sâm bây giờ cũng không tin tưởng nổi, anh cũng có thể là người đi đêm.
Tang Kỳ không thèm để ý đến, Giang Nguyện không nể mặt ai, ngáp to một cái.
“Giang Nguyện, em cảm thấy anh Thiệu là người nói dối sao?”
Khóe miệng Giang Nguyện nhếch lên, Hứa Thành Dục nghe cậu ta và anh trai gọi điện thoại nói chuyện công ty, lúc anh ta hỏi cậu, cậu chỉ tiện tay kéo Thiệu Mặc Sâm làm bia đỡ đạn thôi.
Cậu nói với Hứa Thành Dục. “Tôi đang gọi điện thoại với anh Thiệu, anh nghe lầm rồi, tôi có gọi “anh” đâu.”
Hứa Thành Dục cười, nhưng nụ cười không mang ý tốt.
“Tôi diễn vai hề.” Trong chốc lát đã gợi lên một lớp sóng, những người không biết sự thật đều ngạc nhiên, Hứa Thành Dục nhíu mày. “Không công bằng với dân thường rồi, cậu phải làm thế nào mới thắng?”
Giang Nguyện cười, lộ ra chiếc răng khểnh giống như tiểu ác ma. “Tôi không phải là phe ban ngày, cũng không phải là phe ban đêm.”
“Vậy tại sao cậu có quyền bầu phiếu?” Hứa Thành Dục hỏi.
“Là vì...tôi chỉ có thể trả lời mọi người một vấn đề, mọi người muốn hỏi điều này thật sao?”
Hứa Thành Dục nhìn Tô Khiên, định đặt câu hỏi đã bị Tang Kỳ cướp lời. “Bây giờ có bao nhiêu người đi đêm?”
“Hai người.”
“Bỏ phiếu.” Biểu cảm Bạch Trạch khá nặng nề.
“Tôi...” Hứa Thành Dục cắn răng, vừa rồi anh ta nghĩ Thiệu Mặc Sâm là người đi đêm rồi nhưng bây giờ bầu lại chẳng khác nào tự vả vào miệng.
“Tôi bầu Thiệu Mặc Sâm.” Bạch Trạch một lòng một dạ bầu anh.
Thiệu Mặc Sâm bất đắc dĩ. “Này có phải yêu nhau lắm cắn nhau đau không?”
“Ai thích anh?” Bạch Trạch nâng kính mắt.
“Em đấy.” Thiệu Mặc Sâm cợt nhả.
“Tôi bầu...Tô Khiên.” Hứa Thành Dục thấy khóe miệng hơi khô.
“Tôi cũng bầu Tô Khiên.” Tang Kỳ nói.
“Tôi bầu thầy Khuất.” Giang Nguyện nháy mắt.
Khuất Lan Thương không mấy để ý, sau khi Dương Húc Húc bị loại, Khuất Lan Thương không quan tâm gì nữa.
“Tôi bầu...Tang Kỳ.” Không nghĩ Tôn Khiên lại bầu cho Tang Kỳ
“Tô Khiên, anh bầu Thiệu Mặc Sâm hoặc Khuất Lan Thương thì anh có thể còn cơ hội.” Tang Kỳ không hiểu.
“- Tô Khiên bị loại.”
“Tôi và Giang Nguyện không có ảnh hưởng tới kết quả bỏ phiếu.” Tô Khiên giải thích, vậy nên một phiếu của bọn họ không mang nghĩa lý gì.
“Cậu mới là người nói dối?” Hứa Thành Dục kinh ngạc, ý thức được bản thân nghĩ sai rồi.
“Người nói dối, bình thường phải nói dối, chỉ khi mọi người nhắc tới chữ mấu chốt, người đó mới phải nói thật.”
“...”
“Tôi là người đi đêm.” Thiệu Mặc Sâm chống tay, lộ ra nụ cười quỷ dị. “Trời - tối - mời - nhắm - mắt.”
Liễu Mạn Tinh. “...Mẹ nó, kỹ năng diễn xuất quá tài tình rồi.”
...
“Aizz, vậy mà cậu ta bầu Tang Kỳ để loại cô ấy sao?”
“Anh Thiệu cũng là một người dịu dàng.” Trình Thành bình luận.
“Nói thế nào đây...” Liễu Mạn Tinh ăn xong khoai tây lại chuyển sang cắn hạt dưa.
“Dân thường không thắng được rồi, tôi nghĩ bị loại sớm còn dễ chịu hơn là sống sót tới cuối cùng.”
“Aizz, đúng vậy.”
...
“Bầu phiếu đi.” Trời sáng, Bạch Trạch lấy ra một mũi tên, Giang Nguyện nhịn không được thấy bái phục cậu. “Đạo diễn Bạch, anh tìm đâu ra thế?”
“Thiệu Mặc Sâm.” Hứa Thành Dục nói như đinh đóng cột, tuy rằng anh ta cảm thấy sống đến cuối cùng rất kỳ quái, nhưng anh ta còn một bình thuốc có thể cứu anh ta thêm lần nữa.
“Hứa Thành Dục.” Thiệu Mặc Sâm che giấu đi dáng vẻ cà lơ phất phơ, bày ra bộ dạng nghiêm túc khiến Liễu Mạn Tinh khâm phục kỹ năng diễn xuất.
Khuất Lan Thương chậm rãi nói. “Tôi bỏ phiếu trắng.”
Hứa Thành Dục vui vẻ, ánh mắt nhìn Bạch Trạch. “Đạo diễn Bạch...”
Bạch Trạch cười yếu ớt. “Xin lỗi, tôi bầu cậu.”
“- Cuối cùng, bóng đen bao phủ cả thế giới, nhưng ánh sáng và đêm tối vẫn là một đôi sống chết không rời...”
“Cầu giải thích.” Tang Kỳ giơ tay yêu cầu.
Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch liếc nhìn nhau. “Ngay từ đầu chúng tôi nhận được thẻ nhiệm vụ, trên thẻ nhiệm vụ có viết quy tắc, có tám người, điều kiện để người đi đêm chiến thắng là giết chết những người ban ngày, điều kiện người ban ngày chiến thắng là tìm ra hai người đi đêm.”
“Thực ra 2:6, vẫn rất công bằng.” Liễu Mạn Tinh gật đầu.
“Cho nên hai người không phải là người tham gia trò chơi sao?”
“Tô Khiên và Giang Nguyện hả?”
Tô Khiên gật đầu. “Tôi là người nói dối, trừ phi trong câu chuyện mà mọi người nói xuất hiện chữ mấu chốt, nếu không tôi chỉ mãi nói lời nói dối.”
Hứa Thành Dục ôm một bụng tức giận. “Nhưng từ đầu chúng tôi hỏi Bạch Trạch...”
“Bởi vì tôi nói chữ mấu chốt.” Bạch Trạch nói tiếp.
“Tôi cũng có từ then chốt, từ then chốt của tôi là từ thường ngày, còn từ của Tô Khiên không giống như vậy, chỉ có một chữ thôi.” Giang Nguyện giải thích.
“Tôi và Bạch Trạch đánh bậy đánh bạ ai ngờ lại trúng, từ mấu chốt của Tô Khiên là cá.”
Cho nên câu của Bạch Trạch - “Tôi không cần thiết phải nói dối“. Có “không cần thiết” và “cá” cùng âm, vì vậy Tô Khiên nói thật, bình thuốc kia là Tô Khiên cho Bạch Trạch.
余/yu/: không cần thiết
鱼/yu/: cá
“Từ then chốt của Giang Nguyện là “anh“.” Khuất Lan Thương bổ sung, trong lúc nói chuyện phiếm, Giang Nguyện vô tình nói ra từ then chốt. Vì vậy, lợi dụng chuyện Giang Nguyện cái gì cũng biết, Khuất Lan Thương không ngừng hỏi cậu đủ chuyện. Vậy nên Liễu Mạn Tinh thấy Giang Nguyện hành động kỳ quái là vì cậu phải tránh Khuất Lan Thương. Cuối cùng, Khuất Lan Thương dựa vào lời tiên đoán trong sách, viết ra thân phận của mỗi người nên chiến thắng.
“Bởi vì trước đó tôi tìm được Giang Nguyện, cho nên dính một con dấu, nếu như chết sẽ biến thành người ở phe độc lập.” Dương Húc Húc thấy hơi ngượng. “Thực ra tôi có tìm thấy một tấm thẻ, trên thẻ nói người đi đêm là hai người đàn ông. Hơn nữa, người đi săn có hai phiếu bầu.” Chỉ tiếc cô bị loại quá sớm.
“Thiệu Mặc Sâm, sao cậu và Bạch Trạch biết thân phận của nhau?” Liễu Mạn Tinh cảm giác cả trò chơi này mình là người ngốc nhất.
“Từ đầu đã biết rồi.” Bạch Trạch sờ mũi.
Thiệu Mặc Sâm nháy mắt. “Cô ghen tị vì chúng tôi ăn ý sao?”
Liễu Mạn Tinh. “...” Cô mới càn quét xong đống đồ ăn vặt trong phòng nghỉ, bây giờ lại bị ép ăn thức ăn cho chó.
Những người khác cuối cùng cũng không hỏi Hứa Thành Dục có cứu người hay không, chỉ cười haha làm như chưa xảy ra chuyện gì.
***
“Thầy Khuất, vì sao thầy không đứng bên phe dân thường, nhà tiên tri có thể chọn mà?”
“Bởi vì....em ngốc quá.”
“A...em em cũng có muốn mình bị loại đâu.” Dương Húc Húc phồng má, đáy mắt ửng đỏ.
Bởi vì em dễ dàng bị loại, tôi biết đó là trò chơi, nhưng tôi không ở bên đó, vì bên đó không có em.
“Đồ ngốc.”
“A- thầy lại gõ đầu em.”
***
“Thuốc nói thật khó uống thế sao?” Bạch Trạch chạy lại, bị Thiệu Mặc Sâm kéo một cái. “Em nếm đi.”
“Rõ ràng là vị ngọt, đồ lừa đảo.” Bạch Trạch nếm trong miệng anh.
Thiệu Mặc Sâm không ngại phơi bày kỹ năng diễn xuất của mình, càng ngày càng tủi thân. “Em bầu cho anh, em không để ý tới anh, em còn...”
Bạch Trạch dùng môi chặn lời anh nói, muốn làm thì làm đi, sao nhiều lời như vậy?
Ảnh đế nhà cậu nuôi, hôm nay cũng rất đáng được thưởng.