“Rút trong rương ra thẻ thân phận của mọi người, tập này không hợp tác, chỉ đơn độc làm nhiệm vụ.”
“Người hợp tác có lẽ sẽ biến thành kẻ địch của mọi người, chuẩn bị xong chưa?”
Giọng nam máy móc quanh quẩn trong sân.
“Lần nay chơi lớn rồi.” Dương Húc Húc tặc lưỡi.
“Đừng chạy lung tung.” Giọng nói Khuất Lan Thương vang lên trong bóng tối, bỗng khiến cho người ta có cảm giác an toàn.
Nhân viên công tác tìm được vị trí của bọn họ, đưa từng người vào trong phòng.
“Thầy Khuất?”
Dương Húc Húc quay đầu, không nhìn rõ người nên chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía vị trí Khuất Lan Thương đứng.
Khuất Lan Thương giằng co mãi, cuối cùng vẫn phải buông tay. “Không sao đâu, đi đi.”
Dương Húc Húc ngoan ngoãn bị nhân viên công tác dẫn đi, đầu ngón tay vẫn còn độ ấm ban nãy, khóe miệng cong lên.
Thật tốt, lần này cô thấy rồi.
Dương Húc Húc đi vào trong phòng vẫn còn cười, đạo diễn im lặng một lúc, không nhịn được đặt câu hỏi. “Bầu không khí hôm nay không đáng sợ sao?”
Dương Húc Húc lắc đầu cười ngây ngô.
Đạo diễn. “...” Ngay cả một cô gái nhỏ mà còn không dọa sợ được, sao còn mặt mũi nhìn người khác.
***
“Trời sáng, mời mở mắt.”
Một đám người ngồi chung một chỗ, người hợp tác cũng bị chia ra.
“Anh Tô.” Dương Húc Húc thấy Tô Khiên, lên tiếng chào.
Tô Khiên cũng mỉm cười đáp lại.
Giọng nam máy móc lại quanh quẩn trên đỉnh đầu bọn họ.
“Trong các người có người đi đêm, làm bạn với đêm đen.”
“Trong các người có người đi săn, có thể ở vị trí trung tâm xác nhận thân phận người đi đêm.”
“Trong các ngươi có một người giữ thuốc, có thể cứu vãn sinh mệnh.”
“Trò chơi người sói bản hiện thực sao?” Tang Kỳ đặt câu hỏi.
“Có chút giống.” Dương Húc Húc tràn đầy phấn khởi, con mắt vẫn không dám nhìn Khuất Lan Thương.
Bạch Trạch bất đắc dĩ. “Tôi cảm thấy vẫn chưa hiểu lắm.”
“Tôi cũng..” Lời Trình Thành còn chưa dứt đã bị dọa sợ.
“ - Hơn nữa, trong các người có một người nói dối.” Giọng nam máy móc còn kéo dài âm cuối ra.
Mọi người. “...” Mẹ kiếp, dọa người.
***
“Bạch Trạch, chờ anh một chút.”
Bạch Trạch đẩy kính mắt, quay đầu như cười như không, nói. “Lỡ như anh là người đi đêm thì làm sao?”
Thiệu Mặc Sâm cảm thấy bị tổn thương, Bạch Trạch cũng không quay đầu lại, ngoắt đít bỏ đi.
Liễu Mạn Tinh đồng cảm vỗ vai Thiệu Mặc Sâm, Hứa Thành Dục cũng suy nghĩ.
“Anh Thiệu, anh không phải người đi đêm chứ?”
Thiệu Mặc Sâm bất đắc dĩ. “Ngay cả quy tắc tôi cũng chưa hiểu rõ.”
Hứa Thành Dục nhìn Tang Kỳ đang nói chuyện cùng Bạch Trạch, có chút hả hê, an ủi anh một câu. “Tính đạo diễn Bạch ngay thẳng, anh đừng để trong lòng.”
Thoạt nhìn có quan hệ tốt như vậy nhưng thực ra chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, Hứa Thành Dục nhịn không được, cười nhạt.
Thiệu Mặc Sâm. “...” Nghe người khác nói như vậy, bỗng nhiên anh lại thấy nhức răng....Đứa ngốc kia, em cứ thế đi, kiểu gì về nhà cũng sẽ bị chồng đánh.
“Đạo diễn Bạch, anh đi cùng chúng tôi không?” Tang Kỳ hỏi cậu.
“Anh cảm thấy anh Thiệu là người đi đêm?”
Bạch Trạch do dự một chút, gật đầu.
“Sao vậy?” Liễu Mạn Tinh cũng tò mò, những người khác cũng lại gần nghe ngóng.
“Anh ấy vừa mới...”
“Anh ấy sao?”
“Anh ấy mới sờ cổ của tôi, người đi đêm hình như là chỉ Vampire phải không?”
“...”
“Hahahahaha...Đạo diễn Bạch, anh thật sự đáng yêu.” Dương Húc Húc cười nghiêng ngả.
“Hahaha.” Liễu Mạn Tinh cười đau cả bụng, nói thật. “Nói không chừng cậu ấy chỉ muốn sờ cổ cậu thôi.”
Bạch Trạch chớp mắt. “Thật sao?”
Trình Thành cũng nhếch miệng.
Thiệu Mặc Sâm ở phía xa buồn rầu thở dài, Tô Khiên nhướn mày. “Anh Thiệu, chúng ta đi cùng nhau không?”
Thiệu Mặc Sâm nhún vai. “Thông thường khách mời đến chương trình đều có thân phận đặc biệt.”
Tô Khiên bật cười. “Anh sợ sao?”
“Không sợ, không phải bảo tôi là người đi đêm sao?” Thiệu Mặc Sâm thản nhiên xoay người đi, ngược hướng với Bạch Trạch.
***
“Đạo diễn Bạch? Anh tìm gì thế?”
“Tổ tiết mục chắc chắn sẽ để lại gợi ý, chúng ta không thể ngồi chờ chết được.”
“Anh có thấy thầy Khuất không?”
Bạch Trạch suy nghĩ một chút. “Hình như anh ấy đi chung với Giang Nguyện.”
“Được, em đi tìm đã.”
“Thật sự có thẻ sao?” Dương Húc Húc kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa là trời sẽ tối, không kịp xem thẻ, nhét vội vào túi rồi chạy.
“Đạo diễn Bạch?”
“Tô Khiên, cậu thấy Mặc Sâm không?”
“Không thấy, sau khi trò chơi bắt đầu thì không thấy anh Thiệu nữa.”
Bạch Trạch khẽ run, ánh mắt nhìn Tô Khiên như đang tìm tòi nghiên cứu.
Một lát sau, đèn chợt tắt, khu trò chơi tối đen, nhân viên công tác đeo bị mắt cho bọn họ. Sau khi trời sáng, lại gặp nhau lần nữa.
Khuất Lan Thương nhíu mày, trong đám người kia vắng đi bóng dáng hoạt bát của ai đó.
Giọng nói máy móc vang lên - “Dương Húc Húc bị người đi đêm đánh dấu vết hắc ám.”
Khuất Lan Thương siết chặt tay, có tránh cũng không tránh được.
Câu hỏi tiếp tục được đặt ra, Tô Khiên không đi chung với người khác trở thành đối tượng bị hỏi đầu tiên.
“Trước đêm tối, tôi và Tô Khiên đi chung.” Bạch Trạch nói giúp Tô Khiên.
“Sau đó Tô Khiên đi đâu nữa không?”
Bạch Trạch lắc đầu. “Hình như là không, tôi...tôi không chắc chắn lắm.”
Hứa Thành Dục đột nhiên hỏi Tô Khiên. “Đạo diễn Bạch có đi đâu không?”
“Không có.” Tô Khiên chắc như đinh đóng cột.
“Anh Thiệu, trước đêm tối anh ở cùng ai?”
“Tôi sao? Tôi và Trình Thành ở cùng một chỗ.”
Tang Kỳ chớp mắt. “Tôi và Mạn Tinh ở cùng một chỗ.”
“Tôi và thầy Khuất cũng ở cùng một chỗ.” Giang Nguyện cười híp mắt nói.
“Thành Dục, vậy cậu ở cùng ai?” Khuất Lan Thương đột nhiên đặt câu hỏi.
Hứa Thành Dục lắc đầu. “Tôi đi một mình, nhưng tôi không phải người đi đêm.”
“Nếu như ở một chỗ với đồng bọn...” Liễu Mạn Tinh gõ gõ móng tay màu đỏ rượu. “Có thể ngụy tạo chứng cứ.”
“Dù là vậy cũng không thể hoàn toàn tin được.” Bạch Trạch tỉnh táo phân tích. “Lúc đó đều vang lên tiếng bước chân của nhân viên công tác, rất khó để biết đồng bọn có ở đó hay không.”
“Tôi cảm thấy Tô Khiên tương đối khả nghi.” Hứa Thành Dục khơi mào câu chuyện.
Tô Khiên nhíu mày, đột nhiên nói. “Ừ, tôi là người đi đêm.”
Mọi người. “...” Đột nhiên không tin tưởng nổi, làm sao giờ?
Hứa Thành Dục không nhịn được cười haha. “Anh Tô biết nói đùa quá.”
“Không phải cậu bảo là tôi sao?” Tô Khiên vô tội nói.
Hứa Thành Dục. “...”
Lúc mọi người tản ra đi tìm manh mối, Giang Nguyện đột nhiên tránh máy quay, nhỏ giọng hỏi Tô Khiên. “Hứa Thành Dục từng đắc tội với anh sao?”
“Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu ta hơn tôi một tuổi.” Tô Khiên nhún vai.
Giang Nguyện ngoẹo đầu. “Chỉ chút chuyện vậy thôi?”
“Cậu ta bắt nạt Cá nhỏ.”
“Bingo.” Giang Nguyện vỗ tay. “Vậy thì đúng rồi, bắt nạt Cá nhỏ thì không thể tha thứ được.”
Tô Khiên bật cười, cũng chỉ có Khương Kỳ mới trị được cậu ta.
***
“Đạo diễn Bạch, anh cảm thấy sao người đó lại ra tay với Húc Húc?” Tang Kỳ hoang mang.
“Vì cô ấy yếu nhất?”
“Anh nói người đi đêm có thể là nữ không?”
Bạch Trạch lắc đầu. “Tôi không biết.”
Một lát sau, cậu tìm được một tấm thẻ màu trắng dưới bồn hoa. “Tang Kỳ, chúng ta đi tìm bọn họ đi.”
“Trong các người có bác sĩ, bác sĩ mang theo thuốc cứu người.”
“Bác sĩ...” Khuất Lan Thương lặp lại lần nữa.
“Thầy Khuất?”
“Không sao.” Khuất Lan Thương ngẩng đầu, gõ bàn nói. “Hay là mọi người đưa thẻ ra rồi cùng nhau suy luận?”
Hứa Thành Dục hắng giọng một cái, lấy ra hai tấm thẻ, trên thẻ màu đen viết. “Có hai người đi đêm.”
Bạch Trạch gật đầu đồng ý. “Tôi từng nói với Tang Kỳ rồi, khả năng lớn nhất là có hai người.”
“Thứ hai, trong số chúng ta có nhà tiên tri.” Hứa Thành Dục lắc lắc thẻ xen kẽ trắng đen.
“Nhà tiên tri?” Thiệu Mặc Sâm nghi ngờ. “Làm gì?”
“Tôi cũng tìm được một tấm thẻ.” Liễu Mạn Tinh chớp mắt. “Chỉ có ba người có quyền năng.”
“Quyền năng? Là chỉ người đi đêm, bác sĩ và nhà tiên tri sao?” Giang Nguyện chống cằm nói.
“Chắc vậy.”
“Còn có, điều kiện để dân thường chiến thắng là giết chết người đi đêm, phải giết thế nào?”
“Tôi cảm thấy sẽ có đạo cụ đặc biệt.”
Bạch Trạch gật đầu. “Tôi cảm thấy Mặc Sâm nói rất đúng, cũng sẽ có thẻ gợi ý về thân phạn thật của người đi đêm.”
“Vừa rồi em còn bảo anh là người đi đêm.” Thiệu Mặc Sâm tủi thân nói.
“Bây giờ em vẫn nghĩ như vậy.” Bạch Trạch mỉm cười, chọc mọi người cười vang.
***
“Anh Thiệu, chúng ta đi cùng nhau đi.” Hứa Thành Dục gọi anh.
Thiệu Mặc Sâm cảm thấy không có vấn đề gì. “Không phải cậu cũng tin lời Bạch Trạch chứ?”
“Anh Thiệu, là anh thật sao?”
“Ừ, cậu có phải không?” Thiệu Mặc Sâm thẳn thắn nhận.
Hứa Thành Dục. “...” Sao mọi người thành thật vậy?
***
“Trời tối, mời nhắm mắt.” Lúc này đã quá mười phút.
“Húc Húc, Tang Kỳ ở đâu?”
“Ừm...Tang Kỳ, Trình Thành và thầy Khuất ở chung, hình như là ở cạnh chỗ bối cảnh dân quốc.”
“Cảm ơn.”
- “Trình Thành bị loại“.
Trời sáng trở lại, Khuất Lan Thương nhíu mày, hình như Trình Thành bị loại bằng cách khác Dương Húc Húc.
Hơn nữa anh ta cũng không để ý tới Trình Thành bị loại thế nào.
“Tiểu Nguyện, tuần này anh em có rảnh không? Ăn cơm chung.”
Giang Nguyện dừng lại, nhìn Thiệu Mặc Sâm, có chút bất đắc dĩ. “Anh Thiệu, em đóng vai hề.”
“Bây giờ anh có thể hỏi em một chuyện, em sẽ thành thật trả lời anh.”
Thiệu Mặc Sâm nhanh chóng phản ứng, hỏi. “Điều kiện để nhà tiên tri giành chiến thắng.”
“Điều kiện để nhà tiên tri giành chiến thắng là trong một thời gian nhất định phải viết được một câu chuyện hoàn chỉnh, đoán ra thân phận mỗi người mới có thể giành chiến thắng, nhà tiên tri không có lập trường, có thể tham gia phe dân thường, cũng có có thể tham gia vào đội ngũ người đi đêm.”
Cùng lúc đó, Hứa Thành Dục tìm được một tấm thẻ màu trắng, thấy hai bên không có người, dứt khoát xé nát nó.