Nhân viên đăng ảnh chụp của từng nhóm lên, một thời gian ngắn đã bắt đầu hot.
“Trời ơi! Tâm hồn thiếu nữ của tui a a a a a.”
“Dễ thương quá.”
“Thầy Khuất khiêu vũ đẹp quá.”
“Tui đoán cuối tuần lớp thầy ấy sẽ đông lắm.”
“Ôi chao, lầu trên học lớp thầy ấy sao?”
“Hahaha, đúng thế, thầy Khuất đẹp trai vô cùng.”
“Có phải rất dịu dàng không? Có cảm giác thầy ấy dịu dàng với Húc Húc vl.”
“Dịu dàng...chuyện này..*doge* nếu như cậu bị thầy đánh trượt môn thì không nghĩ vậy được nữa đâu.”
“Mọi người không biết sao, thầy Khuất có biệt danh là thích hành hung học sinh đọ. Hahaha.”
...
“Tuy biết rõ tổ tiết mục ghép CP thôi nhưng tui vẫn muốn chạy vòng vòng rồi thét chói tai.”
“Lầu trên, tui cũng muốn phản bội tổ chức.”
“Hahaha, lầu trên theo tổ chức gì?”
“Không thấy ID của người ta sao? “CP Thiệu x tui không thể hủy cũng không muốn nghịch CP.”, lật bàn cười to.”
“Hahaha, cô em hài hước quá.”
***
“Lập tức tới trang chủ của Mặc Bạch CP ăn kẹo đê. Có HQ đó.”
“A a a a, tui chạy sang đây.”
“Đạo diễn của tui mà. Tui là fan đạo diễn, gào khóc gào khóc.”
“Phỏng vấn lầu trên một chút, bây giờ có cảm giác gì?”
“Vừa khóc tan nát cõi lòng vừa ăn thức ăn cho chó, còn có cảm giác con gái mình sắp bị gả đi rồi.”
“Áo cưới kìa đuma, lòng tui đau.”
“Tui thích cảm giác này quá, ấm áp vl.”
“Đường Ngư lại vẽ ảnh đế và đạo diễn rồi.”
“Tui đột nhiên cảm thấy sau này chắc chắn sẽ hạnh phúc, có phải Đường Ngư muốn gánh CP Nam thần x trợ lý và Ảnh đế x đạo diễn luôn hong? Cũng không biết từ khi nào Nam thần x trợ lý cũng được tả thực như Mặc Bạch rồi QAQ.”
“Tui đột nhiên nghĩ tới một chuyện.”
“Gì gì gì? Cầu phổ cập khoa học.”
“LS, nên xem dòng chữ to tướng trên Weibo Đường Ngư hoặc là dòng thứ 2 trên trang CP Mặc Bạch đi.”
“Lăn đi xem.”
“Tui muốn yêu Đường Ngư luôn á, không cách nào kiềm chế luôn.”
“Tui tin kiểu gì cũng có thêm một CP nữa.”
...
“** má. Tui thực sự cảm thấy mệt mỏi rồi, nhìn nam thần phát đường kìa.”
“Đâu đâu đâu? Tui là fan nam thần, mới thi xong.”
“Nam thần chuyển phát Weibo của Đường Ngư.”
“Thật?”
“Chuyển phát thật á? Không phải là trượt tay thôi chứ? Dù sao ngày trước cũng bị mấy lần rồi.”
“Dựa theo trình độ yêu vợ của nam thần, tui thực sự nghĩ Đường Ngư là trợ lý nhỏ đấy.”
“Lặng lẽ đồng ý với ý kiến lầu trên, tui cũng cảm thấy thế.”
...
@Tô Khiên: Đi làm bắt cá/ @Đường Ngư: Đi làm bắt cá, len lén vẽ một bức ảnh đế và đạo diễn [hình ảnh]
Mạc Húc lấy điện thoại gọi cho Tô Khiên. “Alo?”
Giọng Tô Khiên khàn khàn. “Chuyện gì?”
Mạc Húc. “...” Sao hắn giống như tên đuối lý thế này?
“Chuyện đó, kịch bản...”
“Xem rồi, còn gì khác không?”
“Cậu đi làm bắt cá là có ý gì?” Sau khi Mạc Húc làm người đại diễn của Tô Khiên, cũng cố gắng học cách trò chuyện ăn ý, biết Tô Khiên chỉ lạnh lùng một chút chứ không phải không nghe lời.
Cuối cùng hắn nghe được giọng nói nho nhỏ ở đầu bên kia. “...Anh Khiên...”
Mạc Húc. “...”
“Thì là vừa làm việc vừa bắt cá đấy.” Nói xong cũng cúp điện thoại.
Mạc Húc nghe tiếng tút kéo dài trong điện thoại, nếu như hắn nhớ không lầm, trợ lý kiêm người yêu của Tô Khiên gọi là...Cá Nhỏ?
Đi bắt cá...sờ cá....Mạc Húc lại bị bắt ăn thức ăn cho chó rồi.
***
“Khách mời? Hòa Giang Nguyện?”
“Đúng đúng, hai người quen nhau sao? Hiệp chi đại giả...” Đạo diễn nhắc nhở, sợ Tô Khiên không nhớ ra.
Tô Khiên nhíu mày. “Tôi không ghép CP đâu.”
“Biết rồi, không ghép...” Đạo diễn lệ rơi đầy mặt, dù cho Tô Khiên đồng ý, hắn cũng không dám đụng tới bảo bối của Khương Kỳ.
“Được.” Tô Khiên đồng ý.
***
Sau khi quay chương trình, nhiệm vụ đầu tiên mà mọi người nhận được là tìm khách mời.
“Tìm khách mời trong Ảnh thị thành...” Dương Húc Húc chớp mắt, nói. “Chuyện này khó quá rồi.”
“Tìm được thẻ nhiệm vụ sẽ được cho gợi ý.”
...
“Thầy Khuất, sao em cảm thấy khó quá?”
Khuất Lan Thương híp mắt lại nhìn xung quanh, đột nhiên hôm nay tổ tiết mục sẽ không cho bọn họ nhiệm vụ đơn giản là tìm khách mời. Trên thực tế, tổ tiết mục chưa bao giờ để bọn họ vừa hao phí não lại vừa hao tổn thể lực, kiểu gì cũng sẽ có bẫy.
“Lát nữa phải đi theo tôi.”
“Ah, được.” Dương Húc Húc ngoan ngoãn đi theo bên người Khuất Lan Thương, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây tìm kiếm thẻ nhiệm vụ.
...
“A Sâm, đây này.”
Bạch Trạch giơ tấm thẻ nhiệm vụ lên.
“Là nam, trong suy nghĩ fan hâm mộ, đây là nam thần ấm áp và hoàng tử.”
“Ấm áp?” Bạch Trạch sờ cằm một cái.
Thiệu Mặc Sâm lắc đầu, dữ kiện quá ít.
“Tiếp tục tìm thôi.”
...
“Kẻ ham ăn, tính cách tinh quái, món quà muốn được tặng nhất là từ điển Trung Quốc.” Tang Kỳ mờ mịt, Trình Thành nhún vai, anh ta cũng không đoán nổi.
“Chị Tang Kỳ?”
“Ôi chao? Giang Nguyện?”
Giang Nguyện cười híp mắt, chào hỏi. “Hai người ghi hình chương trình sao?”
“Đúng vậy, em thì sao?”
“Quay phim.” Giang Kỳ nháy mắt, năn nỉ nói. “Chị Tang Kỳ, giúp em xin chữ ký của anh Thiệu nhé.”
“Được.” Tang Kỳ cũng bị chọc cười, đứa nhỏ này suy nghĩ rất đơn giản, người bình thường muốn giới thiệu mình, còn Giang Nguyện chỉ muốn xin chữ ký.
Giang Nguyện gặp Tang Kỳ xong, quay đầu nhìn máy quay ẩn rồi thè lưỡi, làm một động tác chiến thắng.
“Ai vậy?”
“Là một người bạn nhỏ, quay một bộ phim nên quen.” Tang Kỳ không biết đây là tiểu thiếu gia trong truyền thuyết của công ty cô.
“Tiếp tục tìm thôi.”
...
“Thầy Khuất, thầy đang nhìn gì thế?”
“Thầy cũng không phân tích giúp em xem rốt cuộc người này là ai?”
Khuất Lan Thương nhướn mày. “Tôi không quen người trong giới giải trí, tôi chỉ đủ khả năng suy nghĩ chuyện khác thôi.” Nói xong còn chỉ đầu mình.
“Có phải thầy bảo em không có đầu óc không?” Dương Húc Húc phồng má trừng anh ta.
Khuất Lan Thương nhịn cười, sao bây giờ thông minh vậy nhỉ?
“Thầy không quen người trong giới giải trí thật sao?”
“Vậy thầy biết tiểu hoa đán nổi tiếng nhất lớp chúng ta không? Là tiểu hoa đán năm ngoái phá vỡ kỷ lục phòng vé đấy.”
Khuất Lan Thương lắc đầu. “Tôi từng dạy cô ấy sao?”
“Không dạy thật sao ạ?”
“Không có ấn tượng.”
Dương Húc Húc. “...” Thầy, thầy được lắm.
“Vậy sao thầy biết em?” Dương Húc Húc híp mắt, cảm thấy có gì đó không đúng.
“Quay chương trình mới biết.”
“Chắc chắn là không phải.” Dương Húc Húc vạch trần Khuất Lan Thương. “Lần đầu tiên gặp mặt để ghi hình, thầy gọi em là bạn học Dương Húc Húc, uy hiếp bảo kỳ này sẽ cho em trượt môn.”
“...” À, thì ra là vậy sao? Khuôn mặt Khuất Lan Thương thờ ơ.
“Hơn nữa khi tổ tiết mục đưa cho thầy một quyển vở, trên đó là tên em bị viết sai.”
“Bản Tử là bạn thân em, cậu ấy bảo em nhiều chuyện, cho nên bình thường gọi em là Nhứ Nhứ, sau đó cậu ấy viết lộn tên em thành Nhứ Nhứ trên quyển vở, nhưng khi gặp mặt thầy lại biết tên em là Húc trong ánh mặt trời.”
絮絮 /Xùxù/ - nói dông dài
煦煦 /xùxù/ - ánh mặt trời
“Ừm, em nói nhiều quá.”
“Chuyện này quan trọng sao ạ?”
“Đương nhiên quan trọng, ở đây có thẻ này, bạn học Húc Húc, đọc cho thầy nghe đi, nếu không....thầy cho em trượt môn.” Khuất Lan Thương cười híp mắt đưa thẻ cho Dương Húc Húc.
Dương Húc Húc. “...” Alo chú cảnh sát, nơi này có kẻ hành hung.
***
“Mạn Tinh, cô đoán được khách mời là ai chưa?”
Liễu Mạn Tinh lắc đầu. “Tôi không biết, chỉ có một tấm thẻ, đoán không ra.”
“Ảnh đế, hay lên giọng.” Hứa Thành Dục nhớ lại thông tin mình có được, trong lòng đã có đáp án.
“Chẳng lẽ là Thiệu Mặc Sâm?” Liễu Mạn Tinh trêu chọc nói.
“Ảnh đế không phải chỉ có một.”
“Đương nhiên không chỉ có một.” Liễu Mạn Tinh nhún vai. “Thế nhưng Thiệu Mặc Sâm rất đặc biệt, không phải ai cũng có thể cầm được ảnh đế quốc tế vào tay.”
Ánh mắt Hứa Thành Dục tối lại, không nói gì nữa, có một suy nghĩ đang dần hình thành trong đầu anh ta.
“Tôi từng nghe được một tin đồn...”
“Chuyện gì cơ?” Liễu Mạn Tinh đột nhiên thấy tấm thẻ thứ hai. “Thẻ mới này.”
Hứa Thành Dục không nói thêm nữa. “Đi cùng cô thật sự may mắn, tới xem thôi.” Giọng nói lộ ra vẻ dịu dàng, cưng chiều.
Liễu Mạn Tinh bỗng nhiên nổi da gà.
***
“Ảnh đế? Có phải là Tô Khiên hay không?”
“Nhưng dịu dàng?” Thiệu Mặc Sâm lắc đầu. “Tô Khiên dịu dàng sao?”
“Cũng không phải là dịu dàng với anh.” Bạch Trạch nhịn cười, Tô Khiên rất dịu dàng với Đường Vũ.
“Còn có cả hay lên giọng? Tô Khiên không như vậy.”
“Nhắc đến tào tháo, tào tháo đến rồi.”
“Anh Thiệu, đạo diễn Bạch.”
“Tô Khiên à, đang quay phim sao?”
“Ừm, tới thử vai.” Tô Khiên cười cười, chào hỏi.
“Cuối tuần mang...tới nhà tôi ăn cơm đi.”
“Được, hai người làm việc đi.”
Qua hai phút, Bạch Trạch đột nhiên kéo Thiệu Mặc Sâm chạy quay về.
“Bảo...đạo diễn Bạch, sao thế?”
“Khách mời là Tô Khiên.”
“Hả?”
“Lên giọng, quay Hiệp chi đại giả, cậu ta từng hay lên giọng nhưng bây giờ khiêm tốn rồi.” Tuy rằng vẫn không biết điều, nhưng trước mặt mọi người vẫn tỏ ra khiêm tốn.
“Còn dịu dàng?”
“Ngốc, nói là trong mắt fan ấy.” Trước đó công ty chẳng phải xây dựng hình mẫu cậu ta theo kiểu dịu dàng sao.
“À. Anh biết rồi.” Thiệu Mặc Sâm biết ở đâu, kéo Bạch Trạch vào, thấy Tô Khiên đang hóa trang.
“Anh Thiệu? Em đang hóa trang.”
“Tô Khiên, khách mời là cậu sao?”
Tô Khiên ngừng một lát, bất đắc dĩ nói. “Sao lại nhận ra?”
“Cậu đi thử vai mà không mang Cá Nhỏ theo.”
Tô Khiên. “...”
Bạch Trạch thở phì phò. “Một khách mời nữa là ai?”
Tô Khiên yên lặng vài giây, đột nhiên nói. “Giang Nguyện là khách mời còn lại.”
“Giang Nguyện sao?” Thiệu Mặc Sâm không quá tin tưởng. “Tổ tiết mục để cậu nói cho chúng tôi biết sao?”
“Hai người ai đoán được em là khách mời?” Tô Khiên hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Thiệu Mặc Sâm chỉ Bạch Trạch.
Tô Khiên đưa cho Bạch Trạch một cái hộp. “Tặng cho hai người, sau này có thể có ích.”
Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm nhìn nhau. “Tìm được hai người không phải là kết thúc rồi sao?”
Lúc này, tiếng cảnh báo vang lên. “Toàn bộ khách mời đều đã được tìm thấy, trời tối rồi, mời nhắm mắt.”