Dao Hoan đương nhiên biết ý nghĩ này của mình rất hoang đường, bị đế quân treo lên cây hòe, nàng đã hối hận ngay.
Nàng ra sức đá chân, vừa di chuyển được vài tấc đã bị cây hòe đẩy về:“Đế quân đang giận, Dao cô nương ngoan ngoãn chịu treo một lúc thì hơn.”
Dao Hoan khóc to: “Váy ta tốc ngược lên rồi!”
Hòe câm lặng giây lát, khẽ dỗ: “Tôi bịt mắt lại rồi.”
Dao Hoan cúi đầu liếc cây hòe, khóc đáng thương hơn: “Ta còn chẳng biết mắt ngươi ở đâu nữa cơ!”
Cành hòe ngứa ngáy, lần đầu tiên nó muốn dùng cành mình đánh con rồng
này đến vậy... Nhưng nó không dám, vì con rồng bị treo trên cành đây là
tâm can của đế quân.
Gió trên núi hơi buốt, Dao Hoan bị hong đến choáng váng, không kìm được
chuyện phiếm với hòe: “Chừng nào đế quân mới nguôi giận?”
Hòe ngẫm một hồi, lắc đầu: “Không biết.”
Đáp xong, thấy câu trả lời của mình hơi qua loa, bèn thêm vào: “Đế quân
trước nay luôn khoan dung với cô, chắc sẽ tha thứ mau thôi.”
Dao Hoan khịt mũi xem thường đoạn “đế quân trước nay luôn khoan dung với cô” của hòe: “Đế quân trước giờ không phạt yêu tinh nào khác, chỉ biết
trừng phạt ta.” Hở tý là treo nàng lên cây.
Trước kia nàng là rồng không ngại bị đám yêu tinh khác nhòm ngó, nay
nàng đã thành một tiểu cô nương như hoa như ngọc, đế quân vậy mà vẫn hạ
độc thủ nổi!
Hòe ngây ngẩn một chốc rồi cứ như Dao Hoan vừa đùa chuyện gì vui lắm, nó thấp giọng cười phá lên, đến nỗi tất cả cành lá chạm nhau xào xạc.
Dao Hoan không hiểu, nàng sợ bị hòe làm rơi xuống đất, đuôi cuốn lấy cành bò thẳng lên cây.
”Cô có thấy đế quân bận tâm đến con yêu tinh nào chưa? Không quan tâm
mới để mặc sự sống chết của bọn chúng.” Hòe dùng một cành khác đỡ đuôi
Dao Hoan tránh để nàng rơi xuống, “Dao cô nương chưa đủ linh trí, nhìn
không thấu vài chuyện là thường.”
Gốc hòe trước cửa nhà đế quân, thành tinh đã ngàn năm, nhưng mãi chưa thể hóa hình.
Nó tính tình mềm mỏng, hiền hòa với mọi người. Không chỉ đế quân thích
bày cờ dưới gốc cây, mà ngay cả Vụ Kính cũng rất thích nó.
Dao Hoan chợt tò mò về cây hòe này, nàng sờ lớp vỏ hơi xù xì trên thân cây: “Ngươi rốt cuộc bao tuổi rồi?”
Hòe lặng thinh một chốc, khẽ thở dài: “Năm tháng đã quá xa xôi, chắc chỉ có vòng tuổi trên thân tôi mới nhớ nổi, tôi chừng hai ngàn, lớn hơn cô
vài trăm tuổi.”
Dao Hoan kinh ngạc nhìn nó: “Ngươi biết ta bao tuổi á?”
Hòe rung cành lá, cứ như đang cười: “Đương nhiên là biết, lúc đế quân
đưa cô đến, chính tay ngài đã trồng tôi ở đây mà. Trứng phải ấp ba trăm
năm mới nở, ngày cô phá vỏ, chúng yêu trên núi bị hương thơm dẫn dụ đến, đế quân phải gia tăng pháp trận trên thân tôi mới bảo vệ được cô bình
an chào đời.”
Dao Hoan đột ngột nghe chuyện thân thế của mình, ngẩn ngơ quên cả chớp mắt.
Hồi lâu, nàng mới chìa tay ra dấu, hơi khó tiêu hóa: “Ta là một quả trứng?”
Phong Nghị gần đó bật cười lạnh, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Dao Hoan: “Ấp những ba trăm năm, thảo nào lù đù như vậy.”
Dao Hoan nhấc tay bổ ra một lưỡi băng, lưỡi băng chạm đất, mặt đất chấn
động, uy lực khiến khu vực xung quanh kết thành một lớp băng mỏng, khí
lạnh phà thẳng vào mặt, Phong Nghị thức thời ngậm chặt miệng lại.
Dao Hoan hỏi thêm vài câu, nhưng hòe sinh ra đã ở trên ngọn núi này,
kiến thức cũng có hạn, không trả lời được gì thêm. Trái lại tên Phong
Nghị kia không kìm được chen vào, kể Dao Hoan biết khá nhiều chuyện liên quan đến long tộc.
Long tộc là thần thú thượng cổ, từng theo thượng thần viễn cổ khai thiên tịch địa, địa vị tôn quý. Sinh ra là rồng, kho báu lận lưng, giàu nứt
vách đổ tường. Sau vì long tộc hiếm muộn, huyết thống dần dà mai một,
nay Thanh Long đích xác mang huyết mạch thượng cổ ngụ ngoài Cửu Trùng
Thiên, chưa từng hiện thế.
Tiên giới hiện thời, ngoài Tiểu Kim Long cá chép vượt long môn tu luyện
thành rồng chuyên giăng mây rải mưa ra, chỉ có Đông Hải là còn một chi
long tộc, nhưng cũng vỏn vẹn ba con, ẩn cư ít lộ diện, hiếm thấy bóng
dáng.
Ngoài cá chép thì còn thuồng luồng và rắn trắng là có thể tu hành thành
rồng, cơ mà cực kỳ khó, sấm sét độ kiếp cũng cực kỳ hung tàn. Mấy chục
năm trước lúc Dao Hoan gặp đế quân trong cơn bão, gần đấy quả đang có
thuồng luồng độ kiếp.
Nó tu hành vạn năm, công đức viên mãn định từ trên núi bơi ra biển theo
dòng sông chảy mạnh, rốt cuộc chịu không nổi lôi kiếp, thất bại trong
gang tấc.
Nói đến đây, Phong Nghị dò xét Dao Hoan bằng ánh mắt kỳ lạ, rõ là đang ngờ vực thân phận long tộc của nàng.
Long tộc hiếm muộn, không thể có chuyện long tộc lưu lạc ở ngọn núi Vô Danh này mà chẳng ai thèm nhận.
Gã đi ngang trấn Phong Nam, gặp cáo yêu ở đấy, vốn định đánh giết thu
phục, ai ngờ cáo yêu có chuẩn bị trước, bị kiếm Trấn Yêu uy hiếp mà vẫn
bình tĩnh đòi giao dịch với gã.
Hồ tộc có sở trường là mị thuật, khá tự đắc về thuật thấu nhân tâm của
mình. Ả biết Phong Nghị đạo tâm bất chính, bèn nói ngọn núi ngoài trăm
dặm nơi mình ở có một con rồng non sắp hóa hình. Ả bằng lòng thu phục
thay, lấy ngọc rồng đổi đạo hạnh với gã.
Yêu tinh có nội đan của mình, nuốt ngọc rồng cũng chẳng hấp thụ được. Đưa cho gã đổi lấy đạo hạnh là một cách làm thông minh.
Tuy Phong Nghị vẫn nghi ngờ chuyện trên núi có rồng, nhưng nghe cáo yêu kể đâu ra đấy, gã động lòng.
Gã theo cáo yêu đến chân núi, sau khi gửi một tia thần thức lên người
cáo yêu, bèn ngụ lại ở đấy. Vì không biết thời gian hóa hình chính xác
của rồng non, Phong Nghị không ra hạn với cáo yêu.
Đến tận hôm nghe tiếng rồng gầm, thần thức gã để lại chỗ cáo yêu cũng
tiêu tán theo, gã bèn mua chuộc sơn dân gần đó dẫn đường, đi vài ngày
trong núi mới gặp Dao Hoan.
Vốn cho rằng mình phải chết, ai ngờ nghe con rồng non ngu ngốc này và
cây hòe kia trò chuyện xong, gã nghĩ mình ở lại có khi vẫn lấy được ngọc rồng, sau đó chuồn êm.
•••••
Chẳng biết Dao Hoan thiếp đi từ lúc nào, lúc thức dậy, nàng vẫn đang nằm bò trên cây.
Gió thổi lá hòe xào xạc, nàng lại chẳng thấy lạnh chút nào.
Nàng mơ màng dụi mắt, không biết đế quân đã nguôi giận chưa, nàng lén
trèo xuống, ngoái đầu thấy ngay đế quân ngồi dưới gốc cây nhìn mình, cái đầu còn ngái ngủ lập tức tỉnh táo quá nửa.
Nàng cuống quít bò lại lên cây thật nhanh, đuôi cuốn lấy cành dốc ngược
mình xuống. Không dám nhìn đế quân, một tay vịn váy một tay nhét miệng
cắn chơi.
Giả ngơ một hồi, nàng len lén ngó chừng đế quân.
Đế quân đang nghịch cỏ thần hành, ngón tay y thon dài, trắng ngần tựa ngọc, chỉ vờn ngọn cỏ thôi đã thành cảnh đẹp ý vui.
Dao Hoan thầm than, người như gió như trăng này sao có thể là cha nàng được?
Bên này, lòng nàng trăm xoay ngàn chuyển, bên kia, cỏ thần hành luôn
ngấm ngầm chờ cơ hội báo thù đã dựng thẳng ngọn mình lên, bắt đầu hét
to: “Cha cha cha.”
Dao Hoan xù vảy đuôi ngay, trợn mắt lườm cỏ thần hành không biết điều.
Xong xuôi bèn ngó sang đế quân, mặt y quả nhiên sa sầm, không vui nhìn
nàng.
Cơn gắt ngủ của Dao Hoan bùng nổ.
Nàng thả lỏng đuôi, nhảy xuống đất, sải vài bước đến trước mặt đế quân,
đứng nghiêm, “Tôi nói sai rồi, nhưng đế quân chỉ biết phạt tôi thôi chứ
đã dạy dỗ gì đâu, đối xử với một ngọn cỏ còn tốt hơn đối xử với tôi. Đến cây hòe còn biết thân thế của tôi, thế mà ông không thèm nói, còn muốn
lừa tôi bỏ đi. Tôi cứ không đi đấy! Tôi cứ ở ngay sơn động sát vách nhà
ông, ghẹo ông hằng ngày đấy.”
Dứt lời, Dao Hoan nằm bẹp xuống đất, rõ vẻ muốn chơi xấu.
Nàng chuẩn bị xong tinh thần sẽ bị đế quân phủi tay bay xuống chân núi, bầu không khí yên tĩnh đến là gượng.
Dao Hoan chống người dậy ngó đế quân một cái, người nọ vẫn nghịch cỏ
thần hành, đôi mắt sâu thẳm như trời đêm lúc ấy, muôn sao kết thành ngân hà, lấp lánh lung linh.
Dao Hoan đáng hổ thẹn bị sắc đẹp đánh động một chập, tức giận nằm xuống chỗ cũ, ôm đuôi bắt đầu lăn lộn khắp mặt đất.
Cảnh một cô nương xinh xắn trắng trẻo gào khóc lăn lộn đẹp đến độ đám
hoa cỏ yêu không dám nhìn thẳng, chúng lén liếc trộm thần sắc của đế
quân, thấy đáy mắt y toát ý cười nhẹ, không kìm được rỉ tai xì xào rộ
lên.
”Đế quân thật là đẹp quá, xinh hơn tiên cá dưới biển gấp ngàn lần...”
”Đế quân cười trông thật dễ nhìn, rồng tồi đúng là không biết thương hương tiếc ngọc...”
”Thương hương tiếc ngọc không phải dùng thế đâu...”
”Nó bị ngươi bỏ lại trong núi, suýt đã bị mèo yêu nuốt vào bụng rồi.” Đế quân chậm rãi lên tiếng, giọng thanh thanh: “Ta trồng nó, là để chờ nó
nhận ngươi làm chủ.”
Dao Hoan không lăn lộn nữa, nàng ngồi dậy nhìn chậu cỏ thần hành trong tay đế quân.
Như đang phối hợp với lời đế quân vừa nói, nó rung rinh lá, như đang gật đầu.
Dao Hoan lúng túng cắn tay.
Ý da... Hình như chửi nhầm rồi?
”Không nói thân thế của ngươi ra, là vì không cần thiết.” Đế quân ngồi
dậy kéo nàng lên, nhìn gương mặt lăn lộn cáu bẩn của nàng, khom xuống
đưa ngón tay quệt nhẹ qua lớp bụi đất.
Nơi tiếp xúc với tay y như được suối mát gột rửa, lành lạnh.
Dao Hoan ngẩn ngơ đối mặt với y.
Đáy mắt đế quân gợn sóng như hôm y tiết lộ tên mình với nàng, tựa hồ có
rất nhiều lời muốn giải bày cùng, nhưng phải ôm riêng vào lòng vậy.
Gương mặt tuấn tú cách nàng gần như thế, gần đến nỗi không giấu được gợn sóng trong mắt.
Dao Hoan chợt thấy lòng mình như bị ai đấy dùng nhũ băng đâm một cái, nỗi xót xa lạnh lẽo không biết phải cất vào đâu.
Đế quân ôm eo Dao Hoan, như hôm ôm nàng ngồi trên cây, đặt nàng lên bàn đá.
Y đứng trước mặt, khẽ cúi xuống nhìn nàng, bỏ vẻ lạnh lùng xa cách kia
đi, nỗi dịu dàng càng trở nên động lòng người hơn: “Ta vốn muốn lừa
ngươi rời khỏi đây, nhưng ngươi quá ngốc, nếu lừa có lẽ ngươi cũng chẳng biết được, ta bèn không đành lòng nữa.”
Quá đáng.
Dao Hoan bĩu môi.
Nàng mà ngốc đến thế ư!
Cỏ thần hành bụm miệng lại, cố gắng nuốt chữ “Ừ” đã ra đến mép vào...
Dao Hoan bị đế quân nhìn chợt lấy làm thẹn, nhưng nàng không muốn bị
phát hiện rằng mình cũng biết ngượng ngùng, bèn ngó nghiêng đảo tầm mắt.
Lia đến cỏ thần hành đang vặn vẹo lá như bị rút gân, nàng khựng lại.
Khoan, nhóc con này biết đọc tâm đúng không... Nên nó biết nàng đang ngượng rồi?
Dao Hoan càng nhìn càng thấy cỏ thần hành như đang cười rũ rượi, cành lá run rẩy từng hồi.
Nàng thẹn quá hóa giận, gào một tiếng, ngoạm cỏ thần hành một cái.
Chỉ nghe cỏ thần hành thảm thương thét “úi” lên, lăn xuống bàn đá, lúc
chạm đất bèn biến thành một nhóc con ba tuổi béo tròn, tay che mông,
gương mặt hồng hào nhìn nàng với vẻ không dám tin: “Ngươi ngươi ngươi
ngươi cắn mông ta!”