DAO HOAN VẪY VẪY ĐUÔI, RỒI NGÂY NGẨN... ĐUÔI CỦA NÀNG ĐÂU!
Dao Hoan đực mặt ra.
Nàng nhìn nhóc con vải vừa đủ che thân, thẹn thùng giận dỗi bụm mông trước
mặt, không thể nào gộp nó và gốc cỏ thần hành yếu ớt ưa chọc phá rồng
kia làm một.
Trong ấn tượng của Dao Hoan, ngọn cỏ thần hành trước kia suýt tiêu tan thần thức vì một cái quẫy đuôi của mình chỉ là một
chậu cỏ dại biết đọc tâm. Tuy nó có linh thức, nhưng chút ít linh thức
đấy nàng bây giờ đã chẳng thèm để vào mắt.
Rốt cuộc bị nàng cắn một cái... Nó đột ngột rơi xuống đất hóa hình luôn!
Dao Hoan nhảy tót xuống ghế đá, lờ biểu cảm “lưu manh thối tránh ra” của cỏ thần hành, nàng giữ cánh tay tròn lẳn của nó, sán ra sau lưng nhìn một
cái.
Ý, không có đuôi...
Trên người chẳng có lấy một cọng cỏ.
Nghĩ đến chuyện cậu nhóc mặc người chà đạp vò nắn này là cọng cỏ thần hành nàng ghét, Dao Hoan càng thích thú hơn.
Nàng định gạt mạnh tay cỏ thần hành ra để nhìn chỗ cắn lưu lại dấu răng của
mình, chưa kịp thực hiện, đế quân đã xách gáy nàng lên, nhẹ nhàng đưa ra xa vài thước.
Yêu tinh không có nhiều quan niệm nghi kị nam nữ,
Dao Hoan từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, huống hồ đứng trước mặt nàng bây
giờ chỉ là một cậu nhóc chưa đủ lông tóc.
Dao Hoan mờ mịt ngẩng
đầu lên nhìn đế quân, thấy vẻ nhíu mày không vui của y, không biết nghĩ
đến điều gì mà lúc nhìn lại đế quân, nỗi thương tiếc đã tràn ngập gương
mặt nàng: “Đế quân trước kia tỉ mỉ chăm sóc lan nhỏ như vậy, mọi người
đều cho rằng ông chờ lan nhỏ lớn rồi sẽ cưới “nàng” về làm phu nhân đế
quân đấy...”
Ngừng lại một chút, nàng nhíu mày tỏ vẻ cảm thông: “Tiếc rằng lan nhỏ là nam...”
Đế quân cau mày, suýt đã định treo Dao Hoan lên cây lại, cho hóng gió ba ngày ba đêm.
Y lạnh lùng liếc nàng một cái, giọng điệu khó chịu: “Ta muốn cưới ai chẳng nhọc ngươi quan tâm.”
Dao Hoan hiểu lầm đế quân vẫn khăng khăng muốn cưới lan nhỏ, cau chặt mày
hơn: “Cáo yêu trước kia bảo đế quân không gần nữ sắc chính vì yêu thích
nam sắc, thì ra là thật à.”
Thôi, lại treo trở lên vậy...
Đế quân xách gáy Dao Hoan, tiện tay treo nàng về cây hòe, xoay người bế cỏ thần hành còn đang kinh hoàng kia vào nhà.
Cỏ thần hành bị hù dọa bởi những lời Dao Hoan vừa nói, đầu óc rối bời, đến khi được đế quân đặt xuống đất mới hoàn hồn, nghiêm chỉnh hành lễ với
y: “Đa tạ đế quân tận tình chăm sóc bao năm.”
Đế quân khẽ gật đầu, đưa mắt đánh giá nó vài vòng: “Hóa hình sớm rồi.”
Cỏ thần hành phồng mặt bánh bao, xoa mông chẳng vui vẻ gì lắm. Nếu Dao
Hoan không đớp đột ngột, nó đã chẳng hoảng hồn rơi xuống đất hóa hình.
”Thôi cũng được.” Đế quân thoáng nhìn ra cửa sổ, buổi tối tĩnh lặng yên ả, sao sáng rợp trời, hệt như bao đêm bình thường khác.
Ánh mắt sâu thẳm của y gửi vì sao xa xăm trên trời đêm, hồ như xuyên qua
thinh không đến tầng trời xa xôi hơn, hồi lâu sau, y mới buông lời thật
khẽ: “Ngươi đã tỉnh, thật không nên nán lại đây lâu nữa.”
Cỏ thần hành tiếp tục bĩu môi, như đang bất mãn vì bị Dao Hoan phá hỏng toàn bộ kế hoạch, nhưng trước mặt đế quân, nó không dám nhiều lời, chỉ âu sầu
liếc Dao Hoan đang bị treo trên gốc hòe ngoài kia, suy sụp vì mình dây
vào một con rồng như vậy, ôi đời cỏ vô vọng.
Cỏ thần hành là tiên thảo trên Cửu Trùng Thiên, mọc bên bờ thiên trì, mỗi ngày phải được
tưới linh thủy của thiên trì. Dẫu thế, cỏ thần hành sở hữu linh thức hóa hình vạn năm chỉ có một gốc, có công dụng khởi tử hoàn sinh.
Đừng nói là phàm nhân, ngay cả đối với thần tiên sắp đến nguyên thọ, nó cũng là trân bảo khó cầu.
Riêng con rồng tồi kia lại xem nó là cỏ, chẳng biết quý trọng gì.
•••••
Dao Hoan bị treo trên cây hòe cả đêm, mệt quá bèn mơ màng đánh một giấc.
Sáng sớm hôm sau, bị đế quân xách xuống cây, dắt ra sau núi ngâm suối
nước nóng... À không, tu luyện thổ nạp.
Linh khí ở suối nước nóng sau núi dồi dào, Dao Hoan chịu đựng ngâm một canh giờ dưới hồ đã cảm
thấy linh khí đầy tràn cơ thể, trướng đến nỗi nàng phải hóa thành nguyên hình tiếp tục hấp thụ.
Cỏ thần hành đã quay về chậu đá của mình, yên phận làm một gốc lan nhỏ không bắt mắt. Không biết có phải đêm qua
đã bị Dao Hoan dọa cho ám ảnh không mà cả ngày hôm nay nó chả thèm để ý
đến nàng.
Lúc được đế quân cho phép bò lên khỏi hồ nước nóng, vảy rồng của nàng đã mềm cả ra, toàn thân bốc hơi ngùn ngụt như hạt thì là
chín, chỉ thiếu muỗng xúc ăn nữa thôi...
Nàng mất tự nhiên giũ vảy rồng, hóa lại thành người.
Mái tóc dài chấm đất choàng lưng, gió núi lành lạnh thổi qua khiến Dao Hoan rùng mình, cuống quýt đến gần bờ hồ tỏa hơi hầm hập.
Cỏ thần hành đang lượn trong suối nước nóng, Dao Hoan tu luyện thì nó cũng vậy, sinh ra đã là tiên thảo, tốc độ tu luyện nhanh hơn con rồng lơ mơ
như Dao Hoan nhiều.
Bấy giờ biếng nhác liếc nàng một cái, cái liếc này khiến cả thân cỏ tỉnh táo hơn bao lần.
Dao Hoan chưa từng qua loa với việc tu luyện, dẫu đế quân không trông chừng từng khắc, nàng vẫn nghiêm túc như thường.
Suối nước nóng có trận pháp của đế quân, tu luyện một ngày hiệu quả gấp mười ngày tu luyện ở chỗ khác.
Sau khi cơ thể dồi dào linh khí, Dao Hoan hóa hình đã hoàn toàn chẳng khác
gì người thường. Sừng rồng tượng trưng cho long tộc và đuôi rồng bị nàng ôm như đồ chơi đã biến mất, đến cả vóc người như cũng cao lên một chút.
Ngũ quan không ngây thơ như hồi mới hóa hình nữa.
Sóng mắt lưu chuyển long lanh hờ hững, đem lại cảm giác mạnh mẽ phấn chấn khó tả.
Giờ đây, ngay cả cỏ thần hành cũng phải thừa nhận rằng, vẻ ngoài của con
rồng tồi này quả không hợp lắm với cách xử sự của nàng... Ôi nghịch lý
quá.
Nó rung rung lá, vùi mình xuống sâu hơn.
Nó vẫn đang
dỗi Dao Hoan mà, phải tiếp tục giữ thái độ cao quý lạnh lùng không chủ
động bắt chuyện với nàng, cũng kiên quyết không nhiều lời tiết lộ sự
khác lạ của nàng.
Chờ xem khi nào con rồng tồi cẩu thả đấy mới nhận ra bản thân đã thay đổi.
•••••
Về đến sơn động, vẫn không thấy Vụ Kính đâu, đến lúc không thấy cả Phong Nghị nằm dưới gốc hòe, Dao Hoan bắt đầu lo lắng.
Trước đây Vụ Kính cũng có khi cả đêm không về, nhưng bây giờ thì khác, Phong
Nghị không phải là kẻ mà yêu tinh trên ngọn núi này đối phó nổi. Gã biến mất như này, ngay cả gốc hòe cũng không biết chuyện, rõ là lạ lùng.
Thấy trời sắp tối, Dao Hoan lo cho Vụ Kính, định vào núi tìm.
Nàng khôn khéo hơn, qua chỗ đế quân thưa trước một câu. Kết quả vừa bước vào vườn, cỏ thần hành đã báo lại rằng đế quân có việc phải bàn cùng Thổ
Địa công, về chưa bao lâu đã lại ra ngoài.
Chuyện tìm Vụ Kính
không thể trì hoãn, với cả Dao Hoan luôn cho rằng Vụ Kính vẫn còn trên
núi, không ở đâu xa, bèn tự mình đi tìm.
Cỏ thần hành tuy không
yên tâm để con rồng khờ này đi tìm người, song nghĩ đến việc lúc về đế
quân cũng phát hiện Phong Nghị mất tích nhưng không để tâm, có lẽ gã đã
rời khỏi đây hoặc không thể gây nguy hiểm cho Dao Hoan nữa, nó bèn mặc
nàng.
Dao Hoan một mạch tìm Vụ Kính theo con đường rừng cô hay đi lên đến đỉnh núi, lật tung cả ngọn núi vẫn không tìm thấy cô, lúc đi
ngang qua nhà rắn tinh, nhớ đến chuyện ả là bà tám biết tuốt của ngọn
núi này, bèn vào sơn động tìm ả.
Rắn tinh hôm qua bị Vụ Kính làm
cho một tràng ngay trước đám hoa cỏ yêu tinh, mất mặt vô cùng, hôm nay
lười nhác không muốn ra ngoài.
Nay tự dưng ngửi thấy long uy, nhớ đến mấy câu cảnh cáo ngầm hôm qua của Vụ Kính, ả tưởng Dao Hoan đến làm khó, bỗng chốc sợ tái cả mặt, dán người vào vách núi, lom lom nhìn
thiếu nữ rồng bước vào động...
Thấy rắn tinh trông như đang diện
kiến ông trời, Dao Hoan ngoái đầu nhìn, xác định mình là người khiến ả
sợ, nghĩ đến việc muốn nhờ, nàng bèn hắng giọng, hiền hòa hỏi: “Xà nương nương, cô có từng gặp Vụ Kính nhà ta không?”
Rắn tinh được Dao
Hoan gọi một tiếng “Xà nương nương”, chóp đuôi không kìm được thít chặt
lại, ả gượng gạo nhếch môi: “Dao cô nương gọi ta là Xà nương được rồi,
còn về Vụ Kính cô nương...”
Rắn tinh khựng lại một chút, nhìn kỹ
thần sắc của Dao Hoan, thấy điệu bộ nàng không có vẻ gì là đến để kiếm
chuyện, hơi bình tĩnh hơn: “Hôm qua ta có gặp Vụ Kính cô nương, chắc
đang trên đường về sơn động sau khi hứng xong sương sớm, sau đó không
gặp lại nữa.”
Dao Hoan cau mày, nghĩ mãi vẫn không ra.
Hôm qua Vụ Kính rời sơn động nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô ấy tâm
trạng không tốt muốn ra ngoài giải khuây, lại thêm nàng bị đế quân phơi
trên gốc hòe cả đêm, chập tối nay về sơn động vẫn không thấy Vụ Kính, gã đạo sĩ đần kia cũng mất tích, bấy giờ mới bắt đầu bất an.
Đêm không về... trước nay là quyền riêng của nàng mà.
Rắn tinh luôn để ý từng động tác của Dao Hoan, thấy nàng nhíu mày, tim gan
bé nhỏ yếu đuối lại thót lên cuống họng, căng thẳng một trận.
Ả
suy xét hồi lâu, sợ Dao Hoan làm hại, chủ động nói: “Hôm nay ta không
khỏe ở mãi trong sơn động, dù Vụ Kính cô nương có đi ngang qua đây, ta
cũng không biết. Hay giờ ta ra hỏi đám hoa cỏ yêu giúp Dao Hoan cô
nương, chúng ríu rít trên núi cả ngày, chắc phải thấy Vụ Kính cô nương ở đâu đấy.”
Thường ngày Dao Hoan bắt nạt đám tiểu yêu tinh này
thành thói, đâu từng nghĩ đến cách này, bấy giờ sờ cằm gật gù tỏ vẻ lão
thần trấn tĩnh: “Cũng được.”
Rắn tinh thở phào một hơi, vội vàng ra ngoài hỏi tung tích Vụ Kính hộ nàng.
Khắp núi đều là hoa cỏ tinh, chút xíu gió thổi cỏ lay thôi cũng biết. Không
lâu sau đã có hoa cỏ tinh nói: “Vụ Kính cô nương xuống núi cùng gã đạo
sĩ hôm qua.”
Dao Hoan sững sờ, không tin: “Vụ Kính không quen gã đạo sĩ đần đó.”
Hoa cỏ tinh bị nàng dọa run lẩy bẩy, xốc lại gan lòng run rẩy đáp: “Tiểu
yêu không dám gạt Dao cô nương, đường xuống núi chỉ có một, họ có xuống
núi không cô nương đi hỏi heo rừng tinh là biết, mấy hôm nay nó trực mãi dưới chân núi đấy.”
Rắn tinh cười khan hai tiếng, nói chêm vào:“Hay ta đưa Dao cô nương đi tìm heo rừng nhé? Tiểu tử này lần trước bị
bẫy thú sơn dân lắp đặt dưới chân núi kẹp bị thương chân, bảo phải dạy
dỗ đám phàm nhân không biết điều kia một trận, thế là mấy hôm nay thủ
mãi ở đấy, hỏi là rõ ngay.”
Dao Hoan nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó tin, nàng vẫy vẫy đuôi...
Rồi ngây ngẩn...
Đuôi của nàng đâu!