TỪ NAY VỀ SAU, KHÔNG CÒN THỨ GÌ GIAM CẦM ĐƯỢC LONG TỘC NỮA.
Tướng ngủ của Dao Hoan không lành, muốn vào mộng đẹp phải lăn từ đầu giường
đến cuối giường rồi lại từ cuối giường lên đầu giường, tới lui mấy lượt
mới say giấc nổi.
Diện tích giường ngủ của đế quân tuy không nhỏ, nhưng nếu so với chiếc giường đá khổng lồ trong sơn động của nàng, quả
thực không đủ để nàng lăn lộn.
Sau lần thứ bao nhiêu lộn mông xuống giường, Dao Hoan gắng sức mở mắt nhìn xung quanh.
Trời chập choạng sáng, tầng không xanh thẫm như đại dương sâu thẳm mênh
mang, không nhìn thấy đáy. Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ gỗ như chiếc
khăn che, mông lung không rõ.
Cỏ thần hành rúc bên giường đang say giấc, ngáy khò khò.
Giữa sớm mai yên ả, Dao Hoan bỗng run cầm cập bởi cái lạnh của nền nhà, lẩy bẩy bò lại lên giường.
Chính lúc nàng sắp rơi vào mộng đẹp, một tiếng động to nghe như mãnh thú đang đánh nhau thình lình vang lên. Âm thanh ấy chấn động núi rừng, không
ngừng vọng lại.
Dao Hoan giật mình, tỉnh giấc.
Sau cơn say đầu óc mê man, nàng đỡ đầu lắc vài cái, muốn tỉnh táo lại... Rốt cuộc
nhận ra sau khi lắc xong, cả thế giới trước mặt nàng điên cuồng xoay
mòng.
Dao Hoan chuếnh choáng bò dậy, lần mò ra cửa, ngón tay chưa kịp chạm vào, cửa đã bị đế quân mở từ bên ngoài.
Dao Hoan ngước lên nhìn y, lầu bầu giải thích: “Tôi không có lén đến nhà Thổ Địa công chơi pháo đâu.”
Động tác ngẩng đầu này khiến nàng trông thấy mây đen bao phủ rừng núi phía
xa sau vai đế quân, mây đen cuồn cuộn đi kèm ánh chớp vàng rực, nhìn rất đáng sợ.
Dao Hoan đờ cả ra, đây rõ ràng chẳng đơn giản như chuyện ai đấy nghịch ngợm đến nhà Thổ Địa công chơi pháo nữa.
Đế quân không nói gì, y im lặng ngồi xổm xuống, buộc sợi lục lạc đang cầm vào cổ chân Dao Hoan.
Ngón tay y man mát, như băng sâu dưới lòng đất giữa sắc đêm thu muộn, lạnh đến mức Dao Hoan run cầm cập, hơi rụt chân về.
Động tác của đế quân khựng lại, nhẹ nhàng nắm cổ chân nàng: “Để im.”
Chất giọng trầm lắng, dễ nghe vô cùng.
Sau đó Dao Hoan đứng im thật.
Buộc xong lục lạc, ánh mắt đế quân lưu luyến cổ chân bé xinh của nàng hồi
lâu, nghiêm túc nói bằng giọng hơi trầm: “Có thích hay không cũng không
được phép cởi ra, nghe chưa?”
Dao Hoan mờ mịt gật đầu, lùi một bước cúi xuống nhìn sợi lục lạc.
Hoa văn phức tạp trên lục lạc như ấn triện hoa lệ miên man bừng nở, xinh đẹp khôn tả.
Nàng thích lắm.
Nhận được quà, Dao Hoan vui tít mắt, định cất lời thì tiếng động to tướng khiến nàng giật mình tỉnh giấc lại vang lên.
Nàng sợ rụt cả cổ, thấy bầu trời vốn tĩnh lặng như bị một lớp màng mỏng
trong suốt bao bọc lấy, quầng sáng mịt mờ thoáng lóe rồi tắt, tựa gợn
nước chầm chậm dập dềnh.
Hoa cỏ yêu cả vườn giật mình tỉnh giấc xì xào bàn luận, nhưng không ai biết rốt cuộc là chuyện gì.
Sắc mặt Dao Hoan cũng từ từ chững lại, vẻ cảnh giác chỉ khi đối diện với kẻ địch mạnh của long tộc bất giác tỏa ra, từng khóm như cỏ dại mọc đất
hoang, lan tràn khắp lòng nàng.
Nàng níu chặt tay áo đế quân, ngửa đầu nhìn y: “Chúng ta gặp nguy hiểm rồi à?”
Nàng cố trấn tĩnh, nhưng vẫn lộ đôi chút bất an qua khóe môi mím khẽ.
Tầm Xuyên rũ mắt liếc tay áo bị nàng níu đến nhàu nhĩ, giãn mày, đưa tay xoa đầu nàng: “Dao Hoan, chúng ta nên đi rồi.”
Y nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra nắm lấy, mồ hôi ươn ướt khiến y không kìm được cau khẽ mày.
Y dắt Dao Hoan về bên giường, nhét cỏ thần hành rúc trong góc vào lòng nàng, dặn nàng ôm cẩn thận.
Xong xuôi, đôi mắt sâu thẳm của y lướt nhìn căn nhà gỗ mình trú ngụ gần trăm năm nay, khe khẽ thở dài, ngón tay huơ nhẹ, cả căn nhà như bị cự thú
nuốt chửng, biến mất không dấu vết.
Đến cả hoa cỏ khắp khu vườn
bên ngoài căn nhà cũng biến mất... Không, không chỉ quanh nhà mà cả vùng rừng núi này, đều mục nát khô héo nhanh chóng bằng tốc độ mắt Dao Hoan
có thể thấy được.
Mảnh đất dưới chân vàng vọt cằn cỗi, bạc màu
cát đá. Đại thụ cao ngất trong rừng không còn cành lá, từng thân cây
thẳng như cán bút, khô cằn già nua tựa lão nhân cao tuổi.
Không có hoa cỏ yêu, tất cả sinh linh nơi đây như đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, tĩnh mịch im lìm.
Chỉ còn gốc hòe xanh biếc lặng lẽ gần đấy nhiều cành rậm lá, đang khẽ đong đưa chạc cây theo gió trong trận pháp.
Đây đâu phải vùng rừng núi Dao Hoan từng sống?
Rõ ràng là vùng đất hoang lưu đày.Xa xa, nơi núi và biển giao thoa, lại vang lên một tiếng động lớn.
Như có người đang phá trận pháp, dưới ánh sáng của pháp thuật, kết giới
trong suốt tựa lớp màng mỏng kia xuất hiện một vết nứt, vân nước lắng
đọng, lại đã nghe thinh không vọng đến một tràng tiếng vỡ khe khẽ.
Đế quân ngửa đầu nhìn, đôi mắt lãnh đạm như dâng trào sóng cuộn. Đầu ngón
tay y ngưng tụ một đạo bạch quang, luồng bạch quang phủ lên người Dao
Hoan, đấy là kết giới bảo hộ, trở thành bức bình phong chặt chẽ cho nàng và cỏ thần hành.
Y khom lưng, ôm Dao Hoan vào lòng.
Lòng bàn tay ấm áp đặt trên lưng nàng, kỳ diệu thay, nhiệt độ ấy là phẳng sự bất an và nỗi sợ hãi của nàng.
Sắc đêm dần bị xé toạc ra, chân trời đàng xa có tia nắng mai chen qua tầng
mây rọi đến, là ánh sáng hừng đông, từ từ nuốt gọn bóng tối khiến lòng
người hoảng hốt.
Thần uy dần làm người ta thấy áp lực trong không khí ùn ùn ập xuống, Dao Hoan từ từ tức thở. Tất cả linh lực của nàng
như bị phong ấn hết trong cơ thể, không còn sức đánh trả.
Dao
Hoan tay ghì chặt cỏ thần hành, tay ôm siết đế quân, gồng mạnh đến nỗi
ngón tay hóa về vuốt rồng mà không hay biết, găm sâu vào lưng đế quân.
Bạch quang thoắt hiện, đế quân đã đưa Dao Hoan vào vườn nhà Thổ Địa công.
Mắt trận phong ấn ngọn núi này nằm ngay hậu viện của Thổ Địa công, bấy giờ căn nhà gỗ trống không, Thổ Địa công đã đi đâu mất.
Bên cạnh hầm rượu hậu viện mới trồng một gốc đào, cuối thu mà lại nở hoa
sau chỉ một đêm, hương đào rợp cây tỏa ra tứ phía, nồng nàn mê hoặc.
Dao Hoan được đế quân vùi vào lòng, không thấy rõ vẻ mặt y lúc này. Nhưng
mùi máu tanh bỗng nồng hẳn lên và tiếng hít thở dần đè nén của y khiến
nàng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nàng hơi bất an, vừa muốn nhỏm
lên đã bị đế quân ghì chặt đầu lại, giọng y khàn như đang nếm trải nỗi
đau vô cùng, thốt từng chữ: “Ngồi im.”
Vừa dứt lời, sắc trời chợt đổi.
Mây đen cuồn cuộn, lôi kiếp bỗng đến. Từng đạo thiên lôi xuất hiện trên
trời, xoay vần như lốc xoáy khổng lồ, chầm chậm áp xuống.
Uy áp đột ngột tăng cao hệt cuồng phong gió cuốn, tan tác từng tấc một.
Dao Hoan được đế quân bảo vệ trong lòng, nhưng kết giới bấy giờ cũng không
ngăn được cơn đau do phá phong ấn, nàng không dám tưởng tượng điều đế
quân đang phải chịu đựng, chỉ biết nghiến chặt môi, bờ môi tái ngắt bị
nàng cắn đến bật máu.
Cơn đau tăng lên từng tấc như lưỡi gió, hễ giáng xuống là phụt máu.
Nàng thực sự chịu không thấu cơn đau như bị xé toạc ra này, cứ tựa linh hồn
đang bị kéo ra ra khỏi thể xác nhưng lại được một thứ sức mạnh nào đó
giam cầm, không tách ra nổi.
Đến tận khi một tia sáng chói mắt
lóe lên, nuốt gọn tất cả, trong cõi ánh sáng trắng vô bến bờ, Dao Hoan
đau đến nỗi không còn sức mở miệng, chỉ có thể nhúc nhích ngón tay,
chẳng làm nổi điều gì khác.
Nàng chợt nhớ đến dáng vẻ đầy thương
tích của đế quân lúc mới gặp. Nàng muốn hỏi y, thương thế phải nghỉ
dưỡng vô cùng lâu ấy có phải do hành động cưỡng chế xâm nhập phong ấn
gây ra không?
Nàng còn muốn hỏi y, đám hoa cỏ tinh kia sao rồi?
Thổ Địa công cùng uống rượu với họ đêm qua đâu? Ngọn núi này có phải...
có phải là một mảnh đất hoang lưu đày, còn nàng đã ngây ngô sống hàng
ngàn năm trong cái lồng được đúc bằng máu tươi và linh hồn này đây?
Chẳng biết bao lâu sau, bạch quang đã tan.
Dao Hoan không còn sức mở mắt, nàng được đế quân ôm vào lòng, trán dán chặt vào chiếc cổ dần lạnh của y, cỏ thần hành trong ngực áo thở thoi thóp,
nàng vô cùng sợ hãi, run rẩy gọi đế quân những mấy lần mà không ai đáp
lời.
Nàng ngẫm một lát, gọi thử: “Tầm Xuyên?”
Tiếng “Tầm Xuyên” ấy như vượt muôn trùng non nước, băng qua ngàn năm, từ hư vô vọng lại.
Y như lại trông thấy nữ hài dùng lá cỏ thần hành khẩy nhẹ mũi mình bên bờ Dao Trì, thấy y mở mắt choàng tỉnh đã nhanh chóng lẩn xuống nước, vốc
một vốc nước Dao Trì hắt lên người y.
Nụ cười ấy, khiến tiên cảnh Dao Trì kém sắc những vài phần.
Đến tận khi tiếng rẽ nước vọng đến, ba con kim long nhô ra khỏi mặt biển,
đáp đất hóa người, cung kính quỳ gối sau lưng y, đồng thanh: “Cung
nghênh thần quân.”
Y choàng tỉnh, ngẩng đầu nhìn xuống lòng mình.
Cả gương mặt của Dao Hoan tái mét, thần hồn được chuông Câu Hồn chế trụ,
không cựa quậy nổi. Đến cả nói chuyện cũng phải vắt kiệt sức.
Y búng lên mi tâm Dao Hoan, tia sáng bạc chớp lóe rồi chui vào trán nàng, người trong lòng lặng lẽ dựa vào y, từ từ say giấc.
Vết thương bị phong ấn xé toạc trên lưng nhoe nhoét máu thịt, nhưng y chẳng rỗi màng đến. Xoay lại nhìn vùng núi rừng hoang vu không chút sức sống, ánh mắt trầm dần.
Giải trừ phong ấn, từng mảnh vụn gửi gắm tia
nguyên thần cuối cùng của Thổ Địa công lả tả rơi khắp núi rừng như hoa
tuyết, phút chốc lấp lánh đầy mặt đất. Đến mức hoa cỏ khô héo sống lại,
từ từ phủ xanh ngọn núi lần nữa.
Ông là Thổ Địa tiên bị trục
xuất, nhưng ngay trước khi qua đời, ông cũng vẫn bảo vệ ngọn núi này,
bảo vệ từng sinh linh nơi đây. Hóa nguyên thần thành tia sinh cơ cuối
cùng, về với đất mẹ.
Từ nay về sau, không còn thứ gì giam cầm được long tộc nữa. Cũng không còn ai, giam cầm được y.
Đứng trầm ngâm như thế hồi lâu, đến khi cơ thể lạnh và tê dần, Tầm Xuyên mới dời mắt, cúi nhìn Dao Hoan kiệt sức ngủ sâu trong lòng, khẽ nói: “Ta
đưa nàng về nhà.”
Sau lưng y là biển cả biếc xanh vô tận, tựa dải tơ lam đậm dưới sắc trời chập choạng. Sóng cả sôi trào, thế nước ầm ĩ,
cứ như đang đón chào vị bá chủ biển khơi này quay về.