Dao Hoan rốt cũng đã thức giấc, sau một tháng.
Nàng nằm giữa một vỏ ốc khổng lồ sặc sỡ, đang bị một cụ rùa biển đeo mai vạch mí mắt. Vạch mãi vạch hoài, nàng mở mắt dậy.
Cụ rùa là đại phu cao tuổi của hải tộc, tiểu bối nào bị đau đầu nóng sốt đều qua tay cụ chữa. Một tháng trước, cụ bị Kim Long Vương đem đến long cung khám cho cô rồng nhỏ này, một chuyến thăm bệnh dài thành cả tháng, rồng vẫn chưa tỉnh.
Cụ rầu lắm.
Chưa kịp sủng hạnh bạch tuộc tinh vừa gả vào đã bị ép “ăn chay” cả
tháng, không biết ả bạch tuộc tinh đó có thừa dịp cụ vắng mặt để tằng
tịu với đám hải tiên khác trong nhà không nữa.
Ả lắm chân mà... Muốn dang díu thì dang díu thôi.
Đương lúc thở dài, đầu ngón tay nhồn nhột, cụ cúi đầu liếc thử, thấy người đang say ngủ đã bất ngờ mở mắt.
Đôi mắt ấy như phủ sương nhạt chốn núi rừng, xa xăm và yên ả. Cặp đồng
tử đen nhánh thoạt lóe ánh biển vàng, thế nước dập dềnh, long lanh đến
độ khiến vỏ ốc rực rỡ buồn vì kém sắc.
Dao Hoan ôm đầu ngồi dậy, mơ màng nhìn cụ rùa đang vô cùng hoảng hốt trước mặt.
Ngoài long tộc, rùa biển là hải tộc cao tuổi nhất ở vùng biển này,
thường ngày bỏ bê sức khỏe, da dẻ nhăn nheo, trông xấu hơn nhóm yêu tinh trẻ đẹp trên núi Vô Danh nhiều...
Nàng ghét bỏ dời mắt, quan sát xung quanh.
Nàng ngụ trong một tòa cung điện, cung điện này hơi đơn sơ, đơn sơ tới
độ tất cả những vật trang trí đều là vàng bạc châu báu lấp lánh ánh
kim... Bàn ghế bằng san hô, bức rèm đầy những hạt trân châu tròn nung
núc, trên nền tấm bình phong ngọc lưu ly khảm đầy vàng lá trông sang quý vô cùng.
Trên chiếc vỏ ốc nàng nằm lấp lánh mạt băng, sau đầu là cửa sổ sát sàn khổng lồ.
Ngoài cửa sổ là đại dương xanh thẳm, làn nước thỉnh thoảng lóe sáng, ánh dương xuyên thấu mặt biển, soi tận xuống đáy sâu, ánh sáng dưới nước
trông như thực thể, tụ thành từng chùm, nhẹ nhàng dao động theo sóng.
Không ít hải tộc dạo quanh, quây lại thành nhóm.
Dao Hoan ngẩn ngơ nhìn, đến cả mơ nàng cũng không dám mơ đến nơi này...
Nàng trở mình bò dậy, đang định vịn cửa sổ ngắm kỹ vùng biển ngoài kia,
tay vừa đưa ra đã chẳng chạm được gì, ngã lộn nhào xuống bãi cát dưới
vườn ngoài cửa sổ.
Dao Hoan nghệch mặt ra: “...” Cửa sổ đâu?
Cụ rùa sực tỉnh, thò nửa đầu ra nhắc: “Cô nương, quên dặn cô, để đỡ phiền hà, Long Vương không lắp cửa sổ.”
Dao Hoan giũ cát trên đầu, nằm cả tháng, cơ thể mỏi mệt vô cùng, đến
việc đứng dậy thôi cũng khá tốn sức, nàng dứt khoát ngồi xếp bằng ngay
tại chỗ, ngửa đầu ngắm vùng biển bên trên.
Câu cuối cùng nàng nghe được trước khi hôn mê là “Cung nghênh thần
quân”, không khó đoán ra nơi đây chính là bãi biển dưới chân núi Vô
Danh, đế quân từ đây đến, giờ về với đại dương cũng là lẽ thường tình.
Nàng ngả đầu ngẫm nghĩ, chưa kịp thông suốt tư tưởng, rùa biển đã gọi
hai hải tiên trẻ mau lẹ dùng lưới kết bằng tơ băng vớt nàng lên.
Như sợ nàng lại bộp chộp ngã ra ngoài, cụ rùa dặn thắt chặt miệng lưới, khiêng nàng thẳng về căn phòng ban nãy.
Dao Hoan vừa được bồng lên vỏ ốc khổng lồ, rèm châu đã được tay ai vén
lên, Tầm Xuyên bước vào, lúc ánh mắt gặp Dao Hoan, y đã ngẩn ngơ một
chốc: “Mới tỉnh?”
Tuy y đang nhìn nàng, nhưng câu hỏi này lại dành cho cụ rùa.
Rùa biển cung kính hành lễ, hồi bẩm: “Cô nương vừa tỉnh dậy, tinh thần
không tồi.” Đương nói, cụ liếc thoáng qua chỗ cửa sổ mà Dao Hoan vừa lộn nhào ra ngoài kia, chêm vào: “Nếu thần quân không phiền, xin hãy lắp
cửa sổ cho cô nương ạ.”
Tầm Xuyên nhìn theo hướng mắt của cụ rùa, lại nhìn mặt mày phụng phịu
của Dao Hoan, lập tức sáng tỏ, y khẽ bật cười, đáp: “Được.”
Cụ rùa là rùa tinh, đã sống hàng vạn năm, giỏi nhất khoản đọc ánh mắt
người đời. Thấy thần quân như có điều muốn nói với cô nương, vội vàng
cáo lui.
Tầm Xuyên gật nhẹ đầu, chờ cụ rùa chậm chạp bò ra khỏi cung điện. Bấy
mới sải bước đến gần, ngồi bên rìa vỏ ốc. Y nhấc tay, đầu ngón lấp lóe
ánh bạc, điểm lên trán Dao Hoan.
Ánh bạc tiến vào trán, rà soát một vòng trong cơ thể nàng.
Lần này đối diện với đế quân, Dao Hoan vẫn hơi mất tự nhiên, cứ có cảm
giác mình không quen y. Đợi y thu tay, nàng len lén thụt lùi.
Nàng tự cho rằng mình làm rất kín kẽ, ngờ đâu những động tác nhỏ này lại cực kỳ rõ ràng trong mắt y.
Nàng không còn là Dao Hoan trước kia, một Dao Hoan sau khi được y nắn xương sống lại, không rõ thế sự, thậm chí còn hơi đần.
Y thoáng lặng im, lúc lên tiếng, giọng đã lại dịu dàng: “Đây là long
cung, tạm ở lại vài ngày đã, chờ nàng khỏe rồi, muốn rời đại dương hay ở lại thì tùy.”
Dứt lời, không chờ nàng đáp, đứng dậy rời đi.
Ngờ đâu, vừa đứng lên, tay áo đã bị bàn tay nhỏ bé níu chặt.
Dao Hoan bĩu môi, lầu bầu bất mãn: “Đế quân giờ là ông lớn rồi, đế quân nói sao thì là vậy.”
Mồm miệng thừa nhận rõ thế thôi, nhưng giọng điệu lại rặt vẻ dỗi hờn.
Tầm Xuyên cong môi, cúi đầu nhìn bàn tay be bé trắng ngần của nàng, nhẹ
nhàng hất ra: “Vừa rồi chẳng phải vẫn không muốn nói chuyện với ta ư?”
Dao Hoan mặt dày mà, vừa bị hất ra đã lại bám lấy, lần này chặt hơn: “Vừa rồi là ban nãy, giờ thì muốn nói chuyện với ông rồi.”
Tầm Xuyên nhìn tay áo bị nàng níu nhàu nhĩ, hơi đau đầu, tam giới trên
trời dưới biển chắc cũng chỉ có mỗi cô rồng đần này là dám càn rỡ nắm áo y như vậy.
Dao Hoan không chờ đế quân nói gì, nàng ngẫm một chút, khô khốc hỏi: “Cỏ thần hành sao rồi?”
Nàng nhớ trước khi mình hôn mê, khí tức cỏ thần hành yếu ớt, trông gay go không kém mình.
”Nó?” Tầm Xuyên cau mày, nhớ lại cọng cỏ vừa tỉnh dậy đã xông ngay vào
bụi san hô bắt cua bị kẹp đến sưng cả người, nhạt giọng đáp: “Khỏe lắm.”
Dao Hoan thở phào, bấy giờ mới thuận mắt với đế quân hơn nhiều, gan vừa cứng đã vội vàng.
Con ngươi đảo quanh phòng một vòng, nàng chỉ tấm bình phong đầy mùi sang quý, cười tít mắt hỏi: “Đế quân, tôi vừa nhìn tấm bình phong đó là thấy thoải mái sảng khoái ngay, nó hẳn phải là thuốc tốt chữa bệnh, tặng tôi được không?”
Tầm Xuyên nghẹn lời hồi lâu, vừa định đáp, thì một con rồng vàng khổng
lồ vừa trưởng thành lập lòe ánh kim bay từ xa đến, chưa thấy thân đâu
nhưng giọng đầy khí thế đã tới đích trước rồi: “Cô nương thích cứ lấy.
Long tộc ta không thiếu bảo bối, bình phong này thì xá gì.”
Dao Hoan sáng bừng mắt, biết chính chủ đến rồi, thả tay đế quân, hấp tấp ló đầu ra khỏi rèm châu.
Rồng vàng đáp đất hóa người, y sam từ ngoài vào trong viền bạc trám
vàng, trông rất đáng tiền. Hắn thong dong bước vào buồng trong, đôi hài
dưới chân cứ hễ chạm sàn lại loang ánh kim, Dao Hoan ngắm mà dại cả mắt.
Đúng là nàng nghèo thật...
Cậu rồng vàng vừa đến này là người nhỏ tuổi nhất trong long tộc, tên Lai Tiền.
Hắn hành lễ chào Tầm Xuyên thần quân trước, xong xuôi mới săm soi Dao
Hoan tỉ mỉ, mắt mi tuấn tú thiếu thời cong cong, cười tít: “Cô nương rốt cũng đã tỉnh rồi.”
Dao Hoan không biết hắn, nhưng cùng là long tộc, nàng cực kỳ quen thuộc với khí tức này.
Chắc lúc nàng hôn mê, hắn thường đến thăm lắm.
Lai Tiền thấy nàng đánh giá mình, rộng lượng đứng đấy cho nàng ngắm. Hắn là người trẻ tuổi nhất còn lại của long tộc, gặp các cô nàng xinh xắn,
lại còn là nàng rồng duy nhất hiện thời, cả người tỏa mùi rạo rực.
Tiếc nỗi hắn không biết rằng Dao Hoan vẫn còn vài năm nữa mới trưởng thành, căn bản không thể tiếp nhận tín hiệu của hắn.
Tầm Xuyên đứng cạnh nhướng mày, dứt khoát ngồi xuống trước bàn, rót một chén trà xanh cho mình.
Sau khi y đến, trà này đã được chuẩn bị riêng theo sở thích của y.
Y nhấp một ngụm, tiếc nuối mà rằng, nếu giờ được uống rượu Thổ Địa công
đích thân ủ, thì màn kịch hay trước mặt vừa khéo đủ để nhăm nhi cùng.
Dao Hoan thường ngày ưng nhất những vật lấp lánh, bảo bối cất giữ bấy
lâu tuy chỉ là vài viên dạ minh châu nhưng nàng vẫn lôi ra ngắm nghía
mân mê hằng ngày.
Chuyến này gặp một người có cùng gu thẩm mỹ, mừng vui lắm thay.
”Long tộc ít ỏi, khó tìm phối ngẫu, cho nên chúng ta vừa ra đời đã bắt
đầu dành dụm vàng bạc của nả, chỉ để không phải chịu cảnh lẻ bóng.” Lai
Tiền ngượng ngùng sờ đầu.
Thấy Dao Hoan có vẻ rất thích những thứ này, hắn rộng lòng tặng tất, còn hứa ngày mai sẽ khuân thêm vài món tốt đến.
Hàn huyên một hồi, Lai Tiền đi về.
Hắn hóa nguyên hình, vảy rồng lóng lánh sắc vàng dưới ánh nắng, mắt nàng suýt đã chói mù bởi mớ vảy ấy.
Dao Hoan không kìm được liếm môi, chỉ muốn nhổ vài cái xâu thành vòng cổ.
Nàng vừa rục rịch suy nghĩ ấy, Lai Tiền đã lắc vảy vàng, nước biển lay
động, vảy trên người hắn cứ như từng chiếc lá, Dao Hoan bị quyến rũ đến
nỗi không kìm được, phải sấn tới mân mê đuôi Lai Tiền.
Lai Tiền chưa kịp ngượng, đã nghe Dao Hoan cười tít mắt hỏi mình: “Ta có thể bứt vài miếng vảy trên đuôi ngươi làm vòng cổ không?”
Lai Tiền biến sắc, thân rồng hoảng sợ lui ba thước, ôm bụi san hô cực
phẩm trước cửa cung điện đàng xa, thảm thương khóc than: “Sở thích của
Dao cô nương đặc biệt thật.”
Đế quân ngồi xa theo dõi suốt buổi phì cười, cong ngón búng nhẹ lên đầu
Dao Hoan, thấy nàng che gáy ngoái nhìn thì phất tay áo, một luồng gió
lao đến chỗ Lai Tiền.
Sau khi tiếp cận, gió hóa thành lốc xoáy, cuốn Lai Tiền bay ra ngoài điện.
Dao Hoan thấy Lai Tiền bị cuốn đi, tiếc rẻ chớp mắt.
Nàng thực sự muốn có một chuỗi vòng cổ bằng vảy rồng sực nức bá khí chứ bộ, vảy nàng xanh thẫm, chẳng lấp lánh ánh vàng tý nào.
Tầm Xuyên mân mê chén thủy tinh mượt mà trên tay, thong thả buông lời: “Với long tộc, đuôi rồng dùng để cầu hoan.”
Dao Hoan chớp chớp mắt, không hiểu tại sao đế quân bỗng nói chuyện này
với mình. Thấy chén thủy tinh óng ánh trong suốt trên tay y, nàng cũng
chộp lấy một cái để nghịch.
Rồi ngay sau đó, giọng Tầm Xuyên nghiêm hẳn: “Vừa rồi bàn tay nào sờ vào đuôi của Lai Tiền? Chặt.”
Dao Hoan nghe mà giật run, chén thủy tinh nặng nề rơi “keng” xuống mặt
bàn. Nàng mau lẹ giấu tay ra sau lưng, dè dặt ngóng sắc mặt đế quân.
Đế quân sầm mặt, trông không có vẻ gì là đùa...
Chưa nghĩ được đối sách đã thấy đế quân buông chén thủy tinh, Dao Hoan
thót tim, tưởng đế quân sắp chặt tay mình thật. Cơ thể thành thật nhanh
hơn đầu óc một bước, nàng chui thẳng vào lòng y, đã lòi đuôi rồng.
Dao Hoan run cả người, quen cảnh cứ hễ trái lời là bị đế quân phạt trên
núi Vô Danh rồi, nàng lướt luôn bước cân nhắc tiền căn hậu quả, chẳng
cho rằng đế quân chỉ muốn dạy mình biết giữ khoảng cách nam nữ, chỉ nghĩ y muốn chặt móng mình thật.
Trong cơn cấp bách, nàng quấn chặt đuôi vào đùi đế quân, ngồi vào lòng y, đánh bạo thét to: “Dao Hoan xin cầu hoan đế quân!”