ĐẾ QUÂN ĐÃ THÍCH Ô HOA NHƯ THẾ, THÔI THÌ NÀNG CỨ CẦM VẬY...
Lòng
bàn tay đặt trên gối y của Dao Hoan bỏng cháy như lửa, nhiệt độ xuyên
qua làn áo ập thẳng vào lòng. Làm trái tim tĩnh mịch tự bao giờ của y
sôi sục như que hàn.
Tầm Xuyên bất giác mềm lòng hơn, y nhìn đôi
mắt trong veo của thiếu nữ trước mặt, đáy mắt không giảm sầu lo: “Nàng
có biết ngoài kia nguy hiểm nhiều bao nhiêu?”
Dao Hoan không biết.
Nàng khôn lớn ở núi Vô Danh, vốn không rõ thế giới ngoài kia như nào. Trên
núi, không ai dám bắt nạt nàng, dẫu sau này đế quân đến, hễ thấy nàng
mắc lỗi là phạt, nhưng cũng chỉ làm tổn thương một chút da lông vặt
vãnh.
Dù sau đó có gặp cáo yêu muốn cướp ngọc rồng, đạo sĩ đần rút kiếm đối địch, nàng vẫn không sợ hãi thế giới ngoài kia.
Chắc đây là câu “kẻ vô tri thì không biết sợ” mà tiên sinh đã dạy nhỉ?
Dao Hoan vẫy đuôi, đầu gối nửa quỳ đau nhức, nàng lầu bầu ngồi xuống. Chợt
nhớ đến lúc cáo yêu vì muốn có ngọc bội lục bích của thư sinh thuở trước mà kém tý đã dán luôn lên người hắn, nàng nghiêng đầu, bắt chước nhẹ
nhàng nắm tay đế quân.
Ngón tay đế quân mảnh khảnh trắng ngần,
nhưng lại không gầy yếu. Mấy lần nắm tay nàng, nhiệt độ của lòng bàn tay ấy như mặt trời nhỏ giữa thinh không, vô cùng ấm áp.
Nàng săm
soi tay đế quân, chìa một ngón ra vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay y, vừa vẽ vừa lanh lợi quan sát sắc mặt đế quân. Thấy vẻ bình tĩnh điềm nhiên
bắt đầu cuộn trào cảm xúc phức tạp của y, nàng vô cùng đắc ý, hất cằm
bảo: “Tôi thấy bao nhiêu nữ tiên sinh kia cũng chẳng giỏi bằng cáo yêu
trên núi Vô Danh. Tuy ả không dạy, nhưng tôi học được nhiều thứ lắm.”
Tầm Xuyên cau chặt mày lại, khịt mũi khinh thường cái điệu hả hê vặt của
nàng: “Cáo yêu trời sinh ưa quyến rũ người đời, thứ nàng học được từ ả
thì tốt lành gì.” Dứt lời, nhớ lại lúc Dao Hoan chưa hóa hình thường bắt chước kiểu nói chuyện ỏn à ỏn ẻn của cáo yêu, sắc mặt y lại khó coi
thêm vài phần.
Y giữ ngón tay đang làm loạn của Dao Hoan lại,
trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Nàng mang cốt rồng lại phải tu thân rồng, ở
lại đây là an toàn nhất...”
Chưa nói xong, Dao Hoan sớm chẳng còn nhớ kính già yêu trẻ là gì đã mỉa ngay: “Tôi biết đế quân giấu mình
không ít chuyện, ông không thích tôi hỏi thân thế lai lịch, tôi đành vờ
không tò mò chút nào. Tôi tự biết bản thân khù khờ, nhưng ai thật lòng
đối đãi với mình, tôi lại hiểu rõ lắm. Vậy nên tôi ngoan ngoãn ở lại bên đế quân, ngoan ngoãn nghe lời. Không phải vì tôi sợ, mà do tôi biết đế
quân thật lòng đối tốt với mình.”
Nàng nói một tràng dài như thế, hơi thở dốc. Nhưng lúc này đây có thua trận cũng không thể thua luôn cả khí thế, nàng hùng hổ hiên ngang tung một câu: “Đế quân thực sự có thể
để tôi cứ sống hồ đồ cả đời ư?”
Giọng nàng lảnh lót, nghe như
tiếng chim trả hót giữa rừng, thanh sắc tươi sáng trầm bổng hệt sóng
biển xô vào gờ đá, gột sạch tất cả.
Tầm Xuyên tuy là long tộc thượng cổ, thọ cùng trời đất.
Nhưng tồn tại bao năm, y được trời nuôi dưỡng, vẫn thiếu kinh nghiệm dạy dỗ một cô rồng nhỏ bướng bỉnh.
Sau một tràng trách móc của Dao Hoan, y tự thấy đuối lý, nhất thời lại chẳng biết phải nói gì.
Đế quân vừa trầm mặc, Dao Hoan cũng im lặng theo.
Được nước lấn tới cũng phải xem thời cơ, nàng bất kính như thế đã là ỷ vào
sự khoan dung của đế quân dành cho mình, nào dám không tỏ trời cao đất
dày.
Mặt biển như cuộn sóng, đại dương vốn yên ả vọng lại tiếng sóng dữ đàng xa.
Dao Hoan ngẩng đầu nhìn trần cung xanh thẳm, dằn cơn tò mò, yên lặng chờ đế quân cất lời.
Bao nhiêu lâu sau, đế quân như vẫn không định lên tiếng. Đôi chân ngồi quỳ
của Dao Hoan đã bắt đầu tê, nàng giật khóe môi, khổ khôn tả.
Biết thế đã nằm xuống đất ôm đùi đế quân rồi... Có mệt cũng còn mở mắt đánh
một giấc được. Ngồi quỳ như này, hai chân cứ như ngâm nước biển, mỏi
thấu trời.
Chính lúc Dao Hoan cho rằng hôm nay đế quân sẽ không
xuống nước, thì giọng trầm êm tai của y vang lên ngay trên đầu: “Thôi
vậy, nàng muốn đi đâu, ta theo đến đó là được.”
Dao Hoan sửng
sốt, chả biết có phải quỳ lâu thành ra ảo giác không, nàng cứ thấy lời
đế quân vừa nói như câu hứa hẹn, đè xuống nặng trịch, khiến nàng thở
không nổi.
Nàng ngẩn ngơ ngước lên nhìn đế quân mặt mày tuấn tú,
một chút rung động lạ kỳ thấp thoáng tận sâu đáy lòng vẫy vùng đòi thoát ra.
Nàng cau mày, thầm thì: “Tôi cứ có cảm giác mình đã quên mất điều gì.” Giọng quá khẽ, đến cả Tầm Xuyên tai thính mắt tinh ngồi kế
bên cũng không nghe thấy.
Phải rời đại dương, kẻ đau lòng nhất là cỏ thần hành.
Cơ thể vừa khỏi sưng sau khi bị hai cái càng cua to tướng kẹp phải, chưa
kịp tìm cua tính sổ, nó đã bị bắt gói ghém thu dọn, thần quân muốn lên
bờ...
Đám cô nương hải tiên trẻ trung của hải tộc biết tin, cũng ủ ê đau buồn, mọi người ôm nhau khóc đến nổi biển dâng, suýt ngập trấn
nhỏ Phong Nam.
Thần quân đại nhân tuấn tú khôi ngô sắp thăng thiên rồi, sau này hết gặp, hu hu hu hu...
Lai Tiền trầy trật mãi mới quyết định tìm phối ngẫu muộn một chút, chờ Dao
Hoan trưởng thành rồi đề thân với thần quân sau, hắn cũng đã áng chừng
xong sính lễ rồi, vàng bạc châu báu và tiên khí pháp khí các cấp trong
bảo khố long cung đều là của cải mà người ngoài không dám nghĩ đến.
Trước khi từ biệt, hắn nhét quá nửa bửu bối trong bảo khố vào một chiếc túi
không đáy, hào phóng tặng cả cho Dao Hoan: “Mai này dùng hết nàng cứ đến chỗ ta lấy thêm.”
Tuy vô cùng nhộn nhạo bởi túi vàng bạc châu
báu pháp khí tiên khí này, Dao Hoan vẫn dè dặt chối từ một lúc: “Thế sao được, ngươi giữ lại mà dùng.” Này này này, ngươi đừng chỉ cầm không như vậy, mau nhét vào lòng ta đi!
Lai Tiền gãi đầu, sấn tới đưa pháp khí cho nàng: “Ta biết nàng không phải loại rồng khách sáo như này...” Ý
là, nàng không cần vờ vịt nữa.
Dao Hoan bị vạch trần cũng chẳng
lấy làm lúng túng, nàng mới ngụ long cung vài hôm thôi đã quét sạch thức ăn vặt Lai Tiền mang về từ trần gian, hình tượng này sớm đã vang danh,
hết sửa được rồi.
Nàng vồn vã đón lấy, chỉ sợ chậm một giây thì
tên ngốc Lai Tiền này sẽ hối hận: “Hôm khác ta lại giới thiệu Vụ Kính
cho ngươi.” Tiện mồm nói xong, Dao Hoan vỗ vai hắn như anh em, tỏ vẻ hận mình quen nhau quá muộn.
Tầm Xuyên không hơi sức đâu mà xem nữa, bèn liếc sang Kim Long Vương hiện đang chưởng quản tứ hải. Tuy y chưa
nói gì, chỉ một ánh mắt thôi nhưng Kim Long Vương đã hiểu ý, chắp tay
khom người: “Thần quân xin hãy an tâm.”
***
Hôm nay cụ rùa đưa tiểu thiếp bạch tuộc mới cưới lên mặt biển tắm nắng, kết quả vừa
trồi lên, gió dữ mưa rền đã giội ướt cả người. Khiến tiểu yêu tinh yêu
kiều không vui, luôn mồm làm nũng.
Cụ rùa thương hương tiếc ngọc, không ngớt dỗ cho tiểu yêu tinh vui vẻ, bấy mới chịu leo lên lưng để cụ đưa về.
Trên đường về gặp Lai Tiền tiễn thần quân và long nữ rời biển, bèn tốt bụng
nhắc nhở: “Thần quân, long quân, mưa gió hôm nay lạ kỳ, sóng nước sục
sôi, không hợp rời biển.”
Đêm qua Lai Tiền đã thấy thủy triều hơi lạ, đương muốn hỏi thăm cụ rùa, vừa ngoái đầu đã thấy cụ ta sợ lại bị
giam trong long cung “ăn chay” thêm dăm tháng, sớm ôm tiểu thiếp lẩn mất rồi.
Đã đến gần mặt biển.
Mưa gió trên biển tuy lớn, sương mù bủa vây, song Lai Tiền đã sống ngàn năm chốn này, nằm lòng phương hướng.
Hắn trồi lên mặt biển quan sát bốn bề, thoáng áng chừng, trận mưa tầm tã này đến từ trấn Phong Nam.
Đế quân nghe đoạn, ánh mắt sâu xa dõi sang trấn Phong Nam bị màn mưa bao
trùm, hỏi Dao Hoan: “Nếu nàng muốn tìm Vụ Kính, chỉ e phải đến Phong Nam trấn một chuyến trước đã.”
Dao Hoan ôm cỏ thần hành, dõi theo
tầm mắt đế quân về hướng trấn Phong Nam mây đen che phủ vần vũ mưa to
đàng xa, kiên định gật đầu: “Thì cứ tới trấn Phong Nam.”
Lai Tiền trái lại không lo cho sự an toàn của Dao Hoan, dẫu sao bạn đồng hành
của nàng cũng là Tầm Xuyên - long thần thượng cổ chẳng còn mấy con trên
đời. Hắn chỉ ngại dùm trấn Phong Nam thôi...
Cứ có dự cảm rằng cô rồng này sẽ quậy be bét cái trấn ấy...
Nhưng trước mặt thần quân, Lai Tiền không dám nói ra. Chỉ sợ thần quân nổi giận, nước cả vùng biển này sẽ ngược dòng.
Đã tiễn người ta rời mặt biển, Lai Tiền không nấn ná lâu, sau khi cáo biệt thần quân và Dao Hoan, hắn để linh châu lại, bơi về biển trước.
Dao Hoan đưa mắt tiễn Lai Tiền về, ôm cỏ thần hành thở dài thườn thượt.
Tầm Xuyên liếc nàng một cái, hỏi: “Phải chăng không nỡ?”
Dao Hoan chưa kịp đáp, cỏ thần hành chẳng chịu im đã mỉa trước: “Lai Tiền vừa đi, túi tiền cũng mất.”
Nghe thế, đế quân cong môi, cười đến là bất đắc dĩ: “Ta keo kiệt với nàng lắm à?”
Dao Hoan hung hăng lườm cỏ thần hành, vừa bịt lá không cho nó mở mồm, vừa
nịnh nọt phân trần: “Chính tôi đòi chu du khắp nơi, đương nhiên tôi phải nuôi đế quân rồi. Không có tiền thì chẳng thể cho đế quân nổi chiếc xe
ngựa mỗi bận rời nhà, chẳng thể cho đế quân trọ khách điếm to sang quý
nhất trấn, cũng chẳng thể cho đế quân rỗi rãi đốt tiền chơi...”
Chất giọng thiếu nữ thanh thanh, đôi mắt trong veo, khoa tay múa chân mường tượng cuộc sống sau này.
Tầm Xuyên nhấc tay, ngón tay vừa lướt qua gò má nàng, trong lòng bàn tay vốn chẳng có gì đã xuất hiện một chiếc ô đang mở.
Dao Hoan khựng lại, ngay sau đó đã sáng bừng ánh mắt, nàng vội đón lấy chiếc ô từ tay đế quân, mừng vui che giữa hai người.
Cơ mà...
Linh châu Lai Tiền để lại đủ sức cập bến trấn Phong Nam, sóng cả mãnh liệt
trên biển vừa gặp linh châu đã như bị kiềm lại, nhẹ nhàng đẩy thuyền
tiến lên liên tục.
Ngay cả mưa rơi từ thinh không xuống cũng bị ngăn lại từ xa, căn bản không ướt nổi.
Dao Hoan hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn nan hoa xinh xắn, tò mò hỏi: “Đế quân, chúng ta giương ô làm gì?”
Nhưng một câu hỏi đơn giản kiểu “Trưa nay ông ăn cơm chưa?” này lại khiến đế quân ngắc ngứ... Y chỉ làm trước khi kịp nghĩ thôi.
Tầm Xuyên liếc Dao Hoan, mặt không đổi sắc đáp: “Gió lớn quá, chắn gió.”
Lời vừa buông.
Gió trên mặt biển như có linh thức, sợ mình quàng phải vị long thần thượng
cổ này nên lập tức thu thế, tránh linh châu rồi mới tiếp tục phồng mang
lên thổi...
Dao Hoan nghe tiếng gió lặng bên tai, nhìn chiếc ô
hoa, lại ngó đế quân mặt mày tỉnh bơ, sờ mũi: “Vầng.” Đế quân đã thích ô hoa như thế, thôi thì nàng cứ cầm vậy...