DAO HOAN NHÌN TRỜI: “ĐỘ KIẾP SẼ BỊ ĐÁNH THÀNH THÁI GIÁM Ư?”
Trấn Phong Nam.
Lúc linh châu cập bến trấn Phong Nam, trời đã vào đêm.
Đám thuyền gỗ con túm tụm xích sắt neo trên biển, chìm nổi theo sóng cả.
Vải buồm bị gió cuốn bay phần phật, nhuộm lòng người bằng vẻ kỳ quái
giữa màn trời ảm đạm.
Thiên tượng dị biến, bến đò vốn phải tấp nập giờ chẳng có một ai.
Dõi mắt trông ra, trấn nhỏ bị cơn mưa tầm tã đánh úp tựa một tòa thành chết lặng, trống lốc, lụi tàn sức sống.
Dao Hoan hơi thất vọng.
Nàng vốn tưởng rằng sau khi lên bờ sẽ được chiêm ngưỡng phố phường người
người tới lui, quán rượu khách điếm hai bên đường treo đèn lồng đỏ hân
hoan, ánh sáng từ đèn lồng nhuốm sắc đỏ kiều diễm lên mặt đường lát đá
xanh.
Tiểu thương bên hè hoặc rao hàng hoặc biểu diễn tạp kỹ, làm nàng không rời nổi mắt mới đúng.
Nhưng thực tế thì...
Mây đen giáng đầu, bầu không bị bao phủ trông như đã vào giữa đêm, đen kịt
chẳng một tia sáng. Mặt đường lát đá xanh ướt nhẹp, vài chỗ trũng nước
đọng thành vũng.
Dẫu phố phường rộng rãi hay con ngõ chằng chịt, bấy giờ đừng nói là bóng người, đến cả chuột cũng chả thấy đâu.
Qua màn mưa dọc tán ô, Dao Hoan quan sát hồi lâu, kéo tay áo đế quân: “Trấn này có đại yêu quái à?”
Tầm Xuyên rũ mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng cầm ô tốn sức, tiện tay đón lấy: “Không phải yêu quái.”
Dao Hoan gật gù nửa hiểu nửa không, thấy sắc trời ngày càng sầm sì, nàng
nắm tay áo đế quân vừa dấn bước vừa tính: “Nhân lúc trời chưa tối hoàn
toàn, chúng ta tìm khách điếm nghỉ chân trước đã. Sau đó ăn vài món, ngủ một giấc, ngày mai tìm Vụ Kính.”
Tầm Xuyên nhìn góc tay áo bị
nàng nắm, chưa kịp nói gì đã thấy người ngẩng đầu ưỡn ngực sấn sổ tiến
bước trước mặt càng đi càng chậm, chậm dần chậm dần, cuối cùng ngừng
lại.
Dao Hoan lúng túng ngoái đầu liếc đế quân, vô cùng tự giác lùi vài bước ra sau lưng y.
Thấy y ghé mắt nhìn sang, ra chiều thắc mắc, nàng xốc lại tinh thần, ngoan
ngoãn cúi đầu nghịch ngón tay, ngại ngùng bảo y: “Tôi quên mình không
biết chữ.”
Nàng đi một đoạn... phát hiện nhà cửa ở đây giống hệt
nhau, trong đống chữ nguệch ngoạc trên biển cửa hàng, nàng chẳng hiểu
một chữ nào.
Nếu là buổi sáng, các cửa hàng đều mở cửa thì đỡ,
nàng dầu sao cũng phân biệt được họ bán thức ăn hay quần áo. Còn đêm hôm như này ai nấy đóng chặt cửa, nàng lại chưa học qua phép thấu thị, đâu
biết bên trong là gì.
Tầm Xuyên mỉm cười, cất bước đi trước dẫn đường: “Nếu muốn học, sau này sẽ dạy nàng.”
Cứ đi chừng nửa tuần hương, hai người mới tạm tìm được một khách điếm chuẩn bị đóng cửa ở phía Nam trấn.
Chưởng quỹ đang khẩy bàn tính trước quầy, nghe tiếng tiểu nhị mời khách bèn
nhướng mày, ngước lên đánh giá hai người, thong dong hỏi: “Một phòng?”
Dao Hoan đang tò mò dáo dác, nghe thế xoay sang vặn lại: “Hai phòng, không thiếu tiền.”
Chưởng quỹ giật mép, mau lẹ vạch hai nét vào sổ, ánh mắt vốn ảm đạm bấy giờ lóe sáng, trông tươi tỉnh hơn đôi chút.
Lão vừa sai tiểu nhị đi dọn hai gian phòng tốt nhất, vừa mớm lời Dao Hoan:“Trấn đổ mưa to, váy cô nương hẳn đã bẩn, thay y phục không ạ? Tiểu điếm quanh năm chuẩn bị...”
Chưa dứt lời, lão nhìn xuống theo động
tác cúi đầu xem váy của Dao Hoan, chỉ thấy vạt váy hồng như búp hoa chớm nở, lặng lẽ buông lơi. Đừng bảo bẩn, đến nước mưa cũng chẳng ướt giọt
nào.
Chưởng quỹ ngờ vực liếc cơn mưa tầm tã ngoài kia, kiên trì:“Cô nương có cần nước nóng không? Trời lạnh thế này, cô nương đi cả buổi dưới mưa chỉ e sẽ bị cảm.”
Dao Hoan nhìn chưỡng quỷ bằng ánh mắt dành cho kẻ ngốc: “Ta chưa từng bệnh.”
Chưởng quỹ bị chặn họng bởi một câu nói của nàng, mất cả nhiệt tình. Lão rũ
mắt, tiếp tục cành cạch gẫy bàn tính, nhạt giọng: “Thế khách quan còn
yêu cầu gì khác không?”
Dao Hoan chăm chú nhìn lão khẩy nhanh như bay, len lén... thò móng ác đẩy nhẹ bàn tính một cái.
Nàng mau tay, ngoài Tầm Xuyên ra chẳng ai thấy.
Chỉ thấy chưởng quỹ nọ ngạc nhiên “ơ” một tiếng, sờ đầu, sau đó nhấc tay khẩy tất cả về vị trí cũ, bắt đầu tính lại.
Dao Hoan không biết công dụng của bàn tính, thấy lão gẫy lại bèn thích thú
phá đám. Lần này nàng chẳng thèm giấu giếm, chờ chưởng quỹ cúi đầu xem
sổ, tiện tay đẩy một hạt tính.
Chưởng quỹ tính lại vài lần, mặt
ngày càng tái, đến cuối thì xám xịt, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh:“Đúng là kỳ lạ, chẳng nhẽ quả thật như lời đạo sĩ kia nói, trấn này đang bị yêu tinh quấy phá?”
Ngón tay lén thò ra của Dao Hoan khựng lại, bỗng ngẩng đầu: “Yêu tinh quấy phá?”
Chưởng quỹ rầu rĩ thưa vâng: “Chẳng thế thì sao, tháng trước có một đạo sĩ vào trấn, xưng là môn phái tu tiên, xuống núi lịch luyện. Trọ chưa được bao ngày, đã bảo trong trấn có nhiều yêu quái, cứ như yêu tinh trên ngọn
núi kia dọn cả xuống đây vậy. Sau này đêm nào cũng dắt một cô nương
trông đến là yếu ớt ra ngoài bắt yêu, chẳng thấy gã bắt được con nào.
Hôm qua lúc trời vừa đổ mưa to, gã đã đưa cô nương kia rời trấn rồi.”Nói đoạn, chưởng quỹ bỗng thấy hơi buồn cười, nhếch mép giễu: “Ta ở trấn
này mười mấy năm, lúc nào cũng nghe ngọn núi gần đây có rồng ác, cũng có thấy con rồng ác ấy xuống núi tác quái đâu. Ta nghĩ gã vờ thần bí ấy kể mấy chuyện này ra chỉ để hù người ta thôi.”
Rồng ác?
Dao Hoan ngoái đầu nhìn đế quân, mờ mịt đưa tay chỉ mũi mình, hỏi bằng mắt: “Ông ta ám chỉ tôi ấy hả?”
Tầm Xuyên nhướng mày không đáp.
Lần này rốt đã khớp với khoản kê, chưởng quỹ thở phào, ngước lên thấy Dao
Hoan nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ, giật thót người. Trái tim vốn đang
hoảng hốt đập mãi không ngừng, lão vỗ ngực, nhíu mày chỉ tầng hai:“Khách quan mau chóng đi nghỉ đi, nếu muốn nghe ta kể chuyện nữa thì
phải trả tiền đấy.”
Dao Hoan vừa nghe đến đoạn kể chuyện, mắt
sáng lên ngay, nhón một lá vàng từ túi không đáy ra: “Thế ông kể chuyện
cả đêm ta nghe nhé?”
Chưởng quỹ: “...”
Chưởng quỹ đã mở khách điếm mười mấy năm trên trấn Phong Nam, chuyện kể cứ phải gọi là có cả nắm.
Lão ngồi xuống chiếc ghế đối diện Dao Hoan, để tăng thêm hiệu quả, lão còn dùng chặn giấy trên quầy vỗ bàn, tô điểm không khí.
Thấy Dao Hoan muốn biết chuyện đạo sĩ tháng trước, lão đăm chiêu một chốc,
vung tay sai tiểu nhị chuẩn bị một ấm trà nhài, bấy mới kể: “Gã đạo sĩ
này đến đây tầm hơn tháng trước, lúc mới tới đã ở căn phòng ngoài cùng
trên tầng hai. Ta thấy gã cả ngày cứ khư khư cây kiếm, hành động lạ đời, bèn chú ý hơn đôi chút. Ở chẳng bao ngày, gã dắt một cô nương khá xinh
đẹp về lấy hành trang.
Cô nương kia trông có vẻ sợ gã lắm, nói
chuyện khá rụt rè. Tiểu nhị tiễn hai người đi, về rồi hỏi ta núi Vô Danh ở đâu... Đã “vô danh” thì sao ta biết được. Chừng bảy ngày sau, đạo sĩ
nọ quay về, dắt theo một cô nương xinh đẹp khác.”
Nói đoạn, lão“chậc chậc” hai tiếng: “Lại còn xưng là người tu tiên, đổi cô nương
xoành xoạch như thế, không sợ độ kiếp bị sét đánh thành thái giám cơ.”
Tầm Xuyên thu ánh mắt nhìn ra cửa sổ lại, chợt lia sang chưởng quỹ, ánh mắt uy nghiêm ấy khiến lão thót tim, chẳng rõ tại sao mình lại đắc tội với
vị khách kiệm lời như vàng này.
Dao Hoan nhìn trời: “Độ kiếp sẽ bị đánh thành thái giám ư?”
Chưởng quỹ ngượng ngùng gãi mũi, đang định giải thích, lại thấy Tầm Xuyên ngồi cạnh cong tay búng nhẹ lên đầu nàng: “Đừng chen lời.”
Dao Hoan phụng phịu “ừ”, ánh mắt không khỏi âm thầm lướt trên người đế quân.
Đế quân là thượng cổ thần quân, đã độ kiếp từ sớm... Thế ra lý do bao năm không lấy vợ, lại là?
Nàng hoảng sợ bưng mặt, càng nghĩ càng chắc mẩm là đúng, ánh mắt dành cho đế quân cũng càng phức tạp.
Tầm Xuyên siết tay cầm chén, muốn lơ cũng chẳng lơ nổi ánh mắt kỳ lạ của
Dao Hoan. Y rũ mi, nhịn một chốc... Lúc ngẩng đầu lên, chiếc chén trong
tay đã bị y dồn sức nghiền thành bột vụn.
Y nghiến mồm, rít “biến” qua kẽ răng.
Chỉ một từ, uy áp lại cuồn cuộn như từng lớp sóng cả, đè nén tim chưởng
quỹ, khiến lồng ngực lão chợt nhói đau, chưa kịp phản ứng đã bị một trận gió to cuốn bay cả người lẫn ghế ra ngoài.
Cái chặn giấy lão
dùng để vỗ bàn nện thẳng vào sống mũi, đau thấu xương, chưởng quỹ run
rẩy bịt mũi: “Ôi chao, cái mũi ưng đáng tự hào của ta...”
Trong phòng.
Nghe tiếng đóng cửa rầm trời, Dao Hoan giật thót mình, rụt người lại, mau lẹ ôm đầu chui xuống gầm bàn.
Chịu đòn tập kích sặc mùi uy nghiêm, Dao Hoan đã bị thần thức của y ép lộ cả đuôi.
Nhưng nàng lại chẳng biết mình đã làm gì khiến đế quân giận, sau khi che mặt
thật kín, nàng mới thò đầu ra. Mắt bị tay che chẳng thấy gì bèn lén he
hé tý chút, thấy đế quân vẫn ngồi tại chỗ, nàng liếm môi xin tha: “Đế
quân, ông mà giận tiếp thì tôi bị đánh về nguyên hình mất.”
Đuôi nàng thò cả khúc ra ngoài, đang vẫy tới vẫy lui lấy lòng.
Thấy đế quân cúi xuống nhìn sang, nàng buông tay bịt mặt, nhếch mép cười với y. Đôi mắt trong veo cong cong, ánh nước đáy mắt như gợn sóng loang,
lăn tăn dập dềnh.
Tầm Xuyên thình lình cáu với nàng, nàng không hiểu gì hết, y còn trách được à?
Ngồi lặng hồi lâu, Tầm Xuyên bất đắc dĩ giải thích với nàng: “Độ kiếp không
thể nào bị sét đánh thành thái giám được, chín chín tám mốt đạo thiên
lôi, đòn sau mạnh hơn đòn trước, chỉ có sống chết, không qua nổi sẽ tan
thành khói mây.”
Giọng y hơi khàn hơi trầm, không nhanh không chậm, Dao Hoan nghe rõ từng chữ một.
Với Dao Hoan, chuyện độ kiếp quả còn rất xa, nàng chẳng quan tâm tẹo nào.
Nàng chui ra khỏi gầm bàn, đứng cách đế quân ba bước, nghiêng đầu hỏi y: “Đế quân, ông hết giận chưa?”
Thần uy của đế quân như vẫn còn đây, nàng ôm rịt lấy đuôi, sợ trái ý sẽ bị y dọa đem nướng.
Nhưng chờ cả buổi vẫn chẳng nghe đế quân nói gì, Dao Hoan bước tới đứng trước mặt, thấy rõ vẻ giận dỗi sôi trào nơi đáy mắt y, nàng thực sự giật thót mình.
Ở đây không có cây hòe cũng chả có mỏm đá san hô, chẳng nhẽ đêm nay nàng sẽ bị treo lên đầu giường trừ tà ư!