Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 624: Chương 624: Dồn vào tử địa mới gặp sinh




Sau đó hắn cũng lấy ra thanh kiếm rỉ và ma đao, từng bước một tiến về phía trước.

Kẻ đối diện, thân hình thoáng lắc một cái.

Đinh Hạo ảo giác chém ra một đao, chính là chiêu chém ngang trong Thất Huyền Trảm.

Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo đối mặt với một chiêu như vậy do người khác sử dụng xuất ra.

Hắn chỉ cảm thấy tất cả không gian né tránh xung quanh mình đều bị một chiêu này phong tỏa. Ngoại trừ cứng rắn chống đỡ ra, căn bản không còn có bất kỳ cách nào khác. Nhưng một chiêu này chiêu thức thật ra đơn giản, lại khiến người ta có một loại ảo giác không thể địch lại được, giống như phá núi mở đường vậy.

Đây thật sự là chiêu thức chiến kỹ mình chế tạo ra sao?

Lại có thể mạnh như vậy sao?

Trong lòng Đinh Hạo khẽ động. Ma đao trong tay cũng chém ra một đao, sử dụng chém ngang trong Thất Huyền Trảm.

Ầm!

Hai thanh ma đao giống nhau như đúc, va chạm vào nhau.

Một tiếng va chạm kịch liệt vang lên. Sóng khí đáng sợ dao động, giống như là một cơn lốc khuếch tán từng vòng ra ngoài, mang theo cả thiên địa. Cách đó không xa hai mèo mập màu trắng đang cắn xé lẫn nhau, cũng bị sóng khí này trong nháy mắt hất bay.

Đinh Hạo chỉ cảm thấy cổ tay bị chấn động tới mức tê rần. Một lực lượng cường đại trực tiếp va chạm khiến hắn bay ra ngoài. Đối diện Đinh Hạo ảo giác cũng gặp tình cảnh tương tự.

Hai đối thủ thực lực giống nhau như đúc, lực lượng càng chẳng phân biệt được cao thấp.

- Lực lượng thật là cường đại!

Đinh Hạo cảm thán. Lần đầu tiên hắn ý thức được, mình lại có thể mạnh như vậy.

Hai người hóa thành lưu quang, lại tiếp tục chiến đấu với nhau.

Khí tức đáng sợ dao động dâng trào ở trong toàn bộ không gian ảo cảnh. Đinh Hạo càng đánh càng kinh hãi.

Đinh Hạo ảo giác không chỉ có bộ dạng giống nhau như đúc, ngay cả thực lực, chiêu thức và phong cách chiến đấu gần như đều giống mình như đúc.

Điều này đã không thể dùng thế lực ngang nhau để hình dung. Đối thủ này thật sự rất đáng sợ. Bất luận mình cố tình lộ ra sơ hở hoặc là lấy xảo thủ để giành chiến thắng, nhưng vẫn không có cách nào đạt được hiệu quả. Dường như mình chỉ cần vừa động tâm niệm, đối phương có thể nhận thấy được tâm ý của mình, đưa ra biện pháp cứng rắn nhất mạnh mẽ nhất để ứng đối.

Cho dù gặp phải một đối thủ có thực lực vượt xa mình, Đinh Hạo cũng sẽ không phải chiến đấu khổ cực như thế.

Rất nhanh, trên người hai người đã bắt đầu bị thương. Máu tươi nhỏ xuống.

Đinh Hạo cũng đã nếm thử thần thông Nhân Vương Biến và ba đầu sáu tay, nhưng đối phương cũng như vậy.

Đinh Hạo thử huy động lực lượng chí tôn trong thanh kiếm rỉ và ma đao. Kết quả thanh kiếm rỉ ma đao trong tay Đinh Hạo ảo giác cũng có thể phát ra được lực lượng tương tự.

- Mỗi đoạn tây du Cổ Lộ tồn tại, đều có ý nghĩa đặc biệt của nó. Đối với võ giả rèn luyện tu vi, có hiệu quả đặc biệt. Như vậy Cổ Lộ ảo giác, cửa ải cuối cùng này tồn tại, là vì cái gì?

Đinh Hạo vừa kịch đấu, trong lòng vừa đau khổ suy tư.

- Đối mặt với mình? Chẳng lẽ mỗi người tiến vào đoạn Cổ Lộ này, đều gặp đối thủ giống hệt với mình?

Trong đầu Đinh Hạo lóe lên tia chớp:

- Chẳng lẽ là để giúp đỡ võ giả khắc phục tâm ma của mình? Chỉ có chiến thắng chính mình, mới có thể không sợ hãi trên con đường võ đạo? Cho nên ngay cả Tà Nguyệt và Manh Manh cũng gặp phải đối thủ giống hệt chúng?

Phía xa, mèo mập Tà Nguyệt cùng ảo giác của chính mình cắn xé truy đuổi.

Hai con mèo mập giống như là người đàn bà chanh chua đanh đá nhất, cắn xé, cào cấu. Chúng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Từng sợi lông màu trắng bay loạn. Những tiếng mèo kêu gào liên tục vang lên không dừng. Hai con mèo mập màu trắng đều đánh ra chân hỏa, ngay cả ôm chính mình lăn, trên cào dưới móc. Lông mèo bay loạn. Ngay cả đôi cánh chim phía sau này một đôi cánh chim lên màu trắng lông chim, cũng rơi xuống đầy đất.

Nhưng thật ra lúc Manh Manh chiến đấu với ảo giác của mình, có vẻ hòa bình hơn rất nhiều.

Hai cá heo nhỏ đều há miệng thổi bọt khí, dường như đang tiến hành một trận thi đấu thổi bọt khí. Từng bọt khí trong suốt liên tục không ngừng từ trong miệng chúng bay ra ngoài, va chạm vào nhau, sau đó chúng phát ra những tiếng kêu thanh thúy dễ nghe...

Nhưng thật ra hai Kỷ Anh Khởi chỉ lẳng lặng ngồi trên mặt đất, trong lúc đó không có bất kỳ sự tranh đấu nào.

Kỷ Anh Khởi không theo võ đạo, cho nên hoàn toàn không có chút lực công kích nào. Giữa nàng và ảo giác tất nhiên không cách nào phát sinh chiến đấu. Từ góc độ này mà nói, nàng trái lại trở thành một người an toàn nhất.

Đinh Hạo dần dần rơi vào khổ chiến. Hắn thử rất nhiều biện pháp, cũng không có hiệu quả.

Hiện tại, trên người của hai người đều mang thương. Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ kết quả sau cùng chỉ có một - Đồng quy vu tận.

Từ trước đến nay Đinh Hạo cũng không ý thức được, mình lại là khó chơi như vậy.

Chỉ sợ cường giả Nhân tộc và Yêu tộc trước đây chống lại mình, cũng có tâm tình vừa giận lại vừa không biết phải làm thế nào?

Tu vi huyền khí dồi dao...

Chiến kỹ linh hoạt khó công...

Xuân hạ thu đông bốn kiếm ý...

Thân thể mạnh mẽ...

tốc độ phản ứng nhanh như tia chớp...

Phong cách chiến đấu cứng rắn một bước cũng không nhường từ trước đến nay chưa từng có...

Người như vậy, thật sự là một quái vật.

- Nên làm cái gì bây giờ? Nhược điểm của ta, rốt cuộc ở nơi nào?

Đinh Hạo đau khổ suy nghĩ tìm tòi.

Cách đó không xa, Kỷ Anh Khởi ngồi lặng lẽ. Nàng đã dùng một viên Cửu Dương Hoạt Tâm Đan, lúc này trên mặt dần dần có một chút sắc thái, trạng thái tinh thần cũng đã khá hơn rất nhiều. Sức lực trong cơ thể không tiếp tục mất đi. Nàng ngồi ở trong trận pháp minh văn, nhíu mày tỉnh táo nhìn tất cả những điều này, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng thật ra, ảo giác của nàng ở phía xa kia, tuy rằng trông cũng có vẻ rất sống động, lại dường như thiếu một một chút linh hoạt. Bộ dạng không có việc gì làm, hết nhìn đông tới nhìn tây. Ba trận chiến đấu kịch liệt trước mắt, ở trong mắt của nàng, dường như là biểu diễn vô cùng đặc sắc.

Đột nhiên…

- Đinh đại ca, dồn vào tử địa sau đó sinh!

Kỷ Anh Khởi vẫn khổ sở suy nghĩ điều gì chợt hô to một tiếng.

Phía xa Đinh Hạo sửng sốt, chợt bừng tỉnh hiểu ra.

...

...

Đêm tối gió lớn.

- Ta bình sinh ghét nhất bị kẻ khác phản bội. Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta?

Trong doanh địa của đại quân liên hợp xâm lấn, Hàn Dưỡng Kiếm bộ dạng cao cao tại thượng, ngồi ở trên chủ vị, nhìn nam nhân ngoài dự đoán của tất cả mọi người đã tới trong doanh địa phía dưới.

- Ta chỉ phản bội một mình Lý Kiếm Ý mà thôi. Lý Kiếm Ý hắn lại không đại biểu cho toàn bộ Vấn Kiếm Tông.

Trong mắt nam nhân này bắt đầu lộ ra ánh mắt không cam lòng và ghen tỵ.

Ánh mắt Hàn Dưỡng Kiếm giống như một thanh đao nạo xương, lướt qua ở trên người nam nhân này, dường như là muốn phân biệt được lời của hắn nói là thật hay là giả.

- Hàn huynh, người này không thể tin!

Phương Tiêu An tiến lên một bước, nói:

- Đường Phật Lệ chính là một cánh tay của Vấn Kiếm Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.