Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 125: Chương 125




Bên ngoài trừ tiếng chó sủa, không còn thanh âm nào khác, đối lập rõ ràng khiến cho người ta rợn tóc gáy.

Trần Ngọc trợn mắt nhìn đỉnh lều tối thui, không đoán được đã bao lâu, tiếng chó sủa vẫn còn tiếp tục. Có lẽ là do cậu quá mức khẩn trương, chỉ mới qua hai ba phút mà thôi. Không thể nói tại sao, tiếng cho sủa kia làm Trần Ngọc trong lòng rất bất an.

Khi cậu không nhịn được muốn giơ tay lên xem đồng hồ lần nữa, lật người ngồi dậy.

Mặc quần áo tử tế, Trần Ngọc theo bản năng nhìn sang bên cạnh, trong bóng tối một đôi mắt phát sáng đang vô thanh vô tức chăm chú nhìn cậu.

Trần Ngọc sợ hết hồn, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, có Phong Hàn ở đây, xem ra không cần đánh thức những người khác. Trần Ngọc lục từ trong balô ra hai khẩu súng, nhét một khẩu vào tay Phong Hàn, hạ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài xem thử.”

Phong Hàn gật đầu, tiện tay cầm lấy đèn pin mắt sói, chân dài duỗi ra, đã đứng dậy, lặng yên không một tiếng động tiến về phía trước.

Trần Ngọc đang cẩn thận vòng qua Mã Văn Thanh mất hết cả hình tượng khi ngủ, đột nhiên cảm thấy ống quần bên phải trầm xuống, cúi đầu nhìn, phát hiện Tiểu Mập vừa dụi vừa ngẩng mặt nhìn cậu, còn lao lực dùng một móng vuốt túm lấy ống quần Trần Ngọc. Trần Ngọc làm động tác chớ có lên tiếng, ý bảo nó đừng quấy rối.

Giống như đứa trẻ luôn tò mò với tất cả những gì mà người lớn làm, cặp mắt buồn ngủ mơ mơ màng màng của Tiểu Mập lập tức lóe sáng, loại hành động lén lén lút lút này của Trần Ngọc càng làm cho nó cảm thấy hưng phấn cùng kích thích, lông của nó thậm chí đã bắt đầu dựng đứng lên.

Trần Ngọc khựng lại, mang theo tươi cười quan sát Tiểu Mập, vươn tay với nó, “Nghe đây, nếu như bây giờ ngươi muốn cùng ta đi ra ngoài, thì đến lúc đó phải giúp ta. Có lẽ ngươi đã đủ lớn để đối phó với con chó ngoài kia.”

Động tác bổ nhào về phía ngực Trần Ngọc của Tiểu Mập lấy tốc độ cùng góc độ quỷ dị thu lại, do dự nhìn Trần Ngọc một lát, sau đó xoay người trèo lên trên bụng Mã Văn Thanh, cuộn thành một đống, làm như mình chưa từng tỉnh dậy.

Trần Ngọc khóe môi nhếch lên thành nụ cười khi đại nhân lừa gạt trẻ nhỏ thành công, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Cùng lúc đó, hai người khác trong lều đều mở mắt.

Liên Sinh ngáp một cái, nói với A Cát, “Phải có người ở lại, luôn có kẻ trời sập xuống cũng không ảnh hưởng gì đến giác ngủ của hắn.” Vừa nói vừa liếc Mã Văn Thanh, lại tiếp: “Tiểu huynh đệ, ngươi đi cùng họ đi, ta ở lại đây coi chừng.”

A Cát không phản đối, mục đích lớn nhất của cậu chính là bảo vệ Trần Ngọc, yên lặng đứng dậy, đi theo phía sau hai người.

Bên ngoài lều, mấy tiểu nhị phụ trách gác đêm đang kinh hãi nhìn chằm chằm ra xa, trong tay nắm chặt khẩu súng, thấy Phong Hàn và Trần Ngọc bước ra, khẩn trương trên mặt nhất thời giảm bớt không ít.

Một người tiến tới nói: “Phong ca, tiểu Trần gia, các ngươi cũng nghe thấy? Mấy ngươi chúng ta đang quan sát, trừ tiếng chó sủa, tựa hồ không còn bất kỳ động tĩnh nào khác, có lẽ là do súc sinh kia nghe được thanh âm của động vật trên núi cho nên sủa loạn.”

Phong Hàn gật đầu một cái, kể từ lúc ra ngoài luôn nhìn về phía hồ, lúc này mới quay đầu lại nói với Trần Ngọc: “Chúng ta qua đó xem thử.”

Phong Hàn bật đèn pin lên, đi về phía căn nhà gỗ bên hồ. Trần Ngọc không khỏi nhớ lại những lời A Thổ đã nói, chẳng lẽ là đến giờ bắt cá của Nãi Bảo lão phụ kia?

Mặc dù là phương nam, đêm đầu xuân vẫn tương đối lạnh, hơn nữa hơi nước trong hồ đập vào mặt, Trần Ngọc vừa đi vừa kéo y phục che kín người.

Cũng tà môn, khi hai ngươi đến trước căn nhà gỗ, tiếng chó sủa liền ngưng bặt.

Trần Ngọc chăm chú nhìn gian nhà trước mắt, con chó còn ở bên trong, nó có thể nghe được tiếng bước chân hai người đi tới, tại sao bây giờ lại không sủa nữa?

Căn nhà không có một chút ánh sáng, mặc hồ cũng tối thui, mờ mờ ảo ảo, tựa hồ trong bóng tối tùy thời sẽ có thứ gì đó nhảy bổ ra. Trần Ngọc cả kinh, ngay sau đó nhắc nhở mình nửa đêm canh ba không nên loạn tưởng.

Khi Trần Ngọc còn đang suy tính có nên gõ cửa hay không, cửa chi nha một tiếng mở ra.

Một vị lão nhân từ trong bóng tối bước ra, diện vô biểu tình nhìn hai người, bên chân ông, là con chó vàng đã từng trông thấy lúc chạng vạng. Nhìn gần mới nhận ra hình thể của con chó này so với tưởng tượng còn lớn hơn, cặp mắt dưới ánh sáng đèn pin lóe ánh xanh lập loè, hung ác nhìn chằm chằm người trước mặt.

Trần Ngọc còn để ý thấy, con chó kia khi Phong Hàn quay đầu liền lui về sau một bước.

Xuất hiện trước cửa nhà người khác, Trần Ngọc thấy mình nên lên tiếng nói gì đó, vì vậy nhiệt tình chào hỏi: “Ông là Nãi Bão lão phụ? Chúng ta tới khảo sát bên hồ, mới nãy nghe thấy tiếng chó sủa, nghĩ rằng có chuyện, nên tới đây xem sao.”

Lão nhân lạnh lùng nhìn chắm chằm hai người, hừ một tiếng, hơn nữa không có ý định trả lời. Quả nhiên giống như lời A Thổ nói, căn bản không muốn cùng người khác giao tiếp.

Thậm chí, Trần Ngọc mơ hồ cảm giác được, lão nhân đối với bọn họ còn mang theo địch ý.

Trần Ngọc làm như không nhận ra thái độ của lão nhân, nhưng cậu không muốn cứ như vậy quay về, chí ít cũng phải hỏi chút chuyện về hồ Kính Thủy.

Trần Ngọc liếc nhìn Phong Hàn vẫn diện vô biểu tình như cũ, hiển nhiên không thể trông cậy gì vào hắn, vì vậy lại nở nụ cười nói: “Lão phụ, ông đây là – ’’

Trần Ngọc còn chưa dứt lời, bên hồ chợt truyền đến tiếng nước ào ào, động tĩnh không nhỏ, giống như là có người nhảy vào trong nước. Mặc dù không thể phán đoán có người nhảy xuống hồ thật hay không, nhưng tuyệt đối không phải cá trong hồ vùng vẫy nhảy loạn.

“Đứng yên ở đây.” Dứt lời, Phong Hàn nhìn ra sau lưng Trần Ngọc, quay đầu đi về phía hồ.

Sau đó, Trần Ngọc lại nghe thấy tiếng động rơi xuống nước.

Kháo, hơn nửa đêm, dưới điều kiện không có bất kỳ thiết bị lặn nào, Phong Hàn cư nhiên cứ như vậy mà nhảy theo xuống. Mấu chốt là, hồ này còn vô cùng nguy hiểm.

Trần Ngọc chưa chạy qua đó, một là bởi vì câu nói của Phong Hàn, hai là mới nãy trong nháy mắt, Trần Ngọc chú ý tới lão nhân cũng nhanh chóng nhìn về phía hồ, hơn nữa có thể nhận ra, ông cũng muốn tới đó.

Lão nhân tiến về phía trước một bước, sau đó liền ngừng lại, lạnh lùng nhìn Trần Ngọc một cái, vẫn không thiết cùng cậu nói chuyện.

“Trần Ngọc, đừng qua đó.” Kèm theo những lời này, trên vai Trần Ngọc xuất hiện một bàn tay.

Trần Ngọc quay đầu lại, phát hiện A Cát cũng đã tới, gật đầu: “Chỉ sợ ta bây giờ qua đó cũng không giúp được gì.”

“Ngươi tên là Trần Ngọc? Nhĩ đông trần, ngọc trong ngọc thạch? (耳东陈,玉石的玉?)” Nãi Bảo lão phụ vẫn im lặng không lên tiếng chợt mở miệng hỏi, đã lớn tuổi mà thanh âm rất rõ ràng, mấy lần trông thấy ông, thân thể luôn đứng thẳng, có thể thấy được sức khỏe không tồi.

Trần Ngọc cũng nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ cái tên này của mình cũng không nổi danh tới tận khu thâm sơn cùng cốc này đi, miệng đáp: “Ân, tên của ta đúng là hai chữ này.” Bất kể thế nào, lão nhân quật cường này rỗt cuộc cũng chịu nói chuyện.

“A.” Sắc mặt của lão nhân so với khi nãy tốt lên nhiều, ông quay đầu lại quan sát Trần Ngọc, nói: “Ta ở đây chờ ngươi rât nhiều năm rồi…”

Dứt lời, Nãi Bảo lão phụ lại trầm mặc, tựa hồ nhớ lại cái gì. Qua hồi lâu, ông vuốt ve đầu con con chó lớn màu vàng , chậm rãi nói: “Không nghĩ tới ngươi lại là cái bộ dáng này.”

Trần Ngọc không rõ lão nhân này đang nói cái gì, vội hỏi: “Ông biết ta?”

Lão nhân gật đầu, “Biết.”

“Trước đây, ta chưa từng tới Lương Sơn.” Trần Ngọc nhìn không chớp mắt lão nhân, không hiểu xảy ra chuyện gì? Trong đầu linh quang chợt lóe, nói: “Chẳng lẽ ông biết phụ thân ta hoặc ông nội?”

Nãi Bảo lão phụ cười cười, nụ cười này mặc dù không nhiệt tình chút nào, nhưng cũng không còn địch ý như trước, “Không, ngươi nghĩ sai hương rồi, ta không quen biết người nhà của ngươi, ta chỉ biết ngươi.”

Dưới cái nhìn của Trần Ngọc, lời lão nhân nói càng thêm không giải thích được, hỏi tiếp: “Vậy ông tại sao lại biết tên của ta?”

Nãi Bảo lão phụ chắp tay sau lưng lắc đầu, không đáp.

Trần Ngọc bị những lời lão nhân nói ra làm cho khó chịu, hận không thể túm lấy lão nhân mà lắc, hỏi rốt cuộc là có ý gì. Nhưng cậu mới vừa tiến về phía trước một bước, liền bị A Cát túm lấy. A Cát tuy còn trẻ, lực tay lại không nhỏ, cậu nhìn Trần Ngọc lắc đầu, ý bảo Trần Ngọc chớ khinh cử vọng động.

Biết phán đoán của A Cát hơn phân nửa là chính xác, Trần Ngọc nhịn nửa ngày, chỉ có thể dằn xuống nghi vấn về tên của mình lại, tiếp tục hỏi: “Lão phụ, ta nghe thôn dân nói hồ Kính Thủy vô cùng nguy hiểm, xuống đó rồi liền không lên được. ông vẫn luôn ở bên hồ, có thật như vậy không?”

Nãi Bảo lão phụ quay đầu lại nhìn Trần Ngọc, ánh mắt lóe sáng.

Đúng lúc ấy, con chó bên chân lão nhân chợt nôn nóng đi hai bước, sủa vang. Tiếp đó, bên hồ lại truyền đến tiếng nước ào ào, Trần Ngọc lập tức hô to về phía đó: “Phong Hàn?” Không có ai trả lời, hiển nhiên tạo ra thanh âm không phải là Phong Hàn.

Lão nhân lập tức xoay người đi về phía hồ, trước khi đi vội nói: “Buổi tối không được soi gương.”

Để lại một câu khiến Trần Ngọc trăm điều không thể lý giải, lão nhân cũng xuống nước. Lần này, Trần Ngọc và A Cát cũng đi theo, nhưng vẫn không kịp ngăn cản lão nhân.

Chỉ mơ mơ hồ hồ trông thấy, trước khi lão nhân nhảy xuống, trên mặt hồ cách đó không xa thoáng qua một bóng đen. Bóng đen không khác hình thù con người là bao, nhưng lúc trở mình, lại giống như một đuôi cá khổng lồ.

Đèn pin bị Phong Hàn cầm đi mất, trông thấy chỉ là cái bóng không rõ rệt, có lẽ, căn bản là cậu hoa mắt, nào có con cá lớn như vậy.

Trần Ngọc gấp đến độ mắng một câu, chạy tới bên hồ thử độ ấm của nước, lập tức gạt phăng ý tưởng nhay xuống hồ tìm lão nhân. Trần Ngọc không để ý tới, chéo áo của cậu giật giật, một cái đầu nhỏ dò xét chui ra ngoài, không hề chớp mắt chăm chú nhìn mặt hồ.

Bây giờ nghĩ lại, dám xuống nước vào giờ này mùa này, nãi Bảo lão phụ quả thật không đơn giản.

Con chó ở bên hồ ô ô kêu hai tiếng, quay đầu lại chạy về căn nhà gỗ, dùng đầu đẩy cánh cửa, vào trong căn nhà tối đen.

A Cát cắn răng nghiến lợi kéo Trần Ngọc cách xa khỏi cái hồ, an tĩnh nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Ngươi không cần lo lắng, Phong Hàn nhất định sẽ trở lại.”

“Không phải ta đang lo lắng cho Phong Hàn.” Trần Ngọc sắc mặt khó coi giải thích, “Ta đang đợi lão phụ trở lại, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông.” Sau khi cùng lão nhân nói đôi câu, bí ẩn trong lòng Trần Ngọc ngày càng nhiều.

A Cát lo lắng nhìn Trần Ngọc, há miệng, nhưng không nói gì, chỉ đứng phía sau cậu, cùng cậu chờ.

Trần Ngọc cuối cùng cũng không đợi được đến lúc Nãi Bảo lão phụ trở lại, hơn mười phút sau Phong Hàn ướt đẫm lộ ra khỏi mặt nước, thấy ánh mắt lo lắng của Trần Ngọc, lắc đầu, nói: “Dưới hồ có thứ gì đó, ta không đuối theo. Vật kia động tác rất nhanh, hơn nữa, bơi lội ở hồ nước này có chút lao lực.”

Kéo Phong Hàn lên, Trần Ngọc mím môi lại nhìn mặt hồ lần nữa, lâu như vậy còn chưa lên, lão nhân kia còn có thể trở lại hay không?

Không chờ đợi thêm nữa, ba người trở về lều trại, tiểu nhị gác đêm trông thấy bộ dáng của Phong Hàn, vội đung nước nóng.

Trần Ngọc cảm thấy lạnh thay cho hắn, nhưng Phong Hàn lại như không có cảm giác gì, trở về thay quần áo, lắc đầu cho hết bọt nước, không chút do dự chui vào túi ngủ ấm áp của Trần Ngọc.

Trần Ngọc lập tức rùng mình, cánh tay đưa ra muốn đẩy khi đụng tới Phong Hàn, trong nháy mắt liền thu trở về. Phong Hàn cả người lạnh lẽo, tựa như lúc mới gặp cậu, như một máy điều hòa thiên nhiên, nhưng Trần Ngọc có thể cảm nhận được trái tim của hắn đang đập, đây là việc mà trước khi vào sơn động ở Tây Tạng không hề có.

Mỗi lần cảm nhận được như vậy, trog lòng Trần Ngọc liền vô cùng thư thản, bất luận trước kia cậu đã làm gì, đầy đều là cậu trả lại.

Chỉ cần Trần Ngọc cậu ở đây, cậu sẽ không lấy bất kỳ cái gì từ Phong Hàn, Phong Hàn tuyệt đối sẽ không sao cả.

Không, không thể để như vậy, người áo đen trước kia sẽ không quay lại, cậu sẽ không để người gây tổn thương cho Phong Hàn quay trở lại. Một ngày nào đó, cậu sẽ biết rõ mọi chuyện, rồi đem tất cả mọi thứ, đều trả lại Phong Hàn.

Nếu như khi đó –

-END 126-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.