Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 126: Chương 126




Khi Trần Ngọc tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng. Những người khác trong lều đều dậy cả, Phong Hàn không có ở đây, đại khái lại bị đám người Lạc Thanh kéo đi. Mã Văn Thanh đêm qua ngủ say như chết đang say sưa gặm đuôi một con cá nướng, da nám đen, không ngờ bọn họ nhanh như vậy đã bắt được đặc sản trong hồ.

Sau khi rửa mặt xong, A Cát bưng tới cho Trần Ngọc canh nóng cùng cá nướng.

Trần Ngọc nói cảm ơn, nhận lấy. Vừa ngẩng đầu, phát hiện Liên Sinh đang hứng thú bừng bừng quan sát A Cát, không tự chủ được, Trần Ngọc cũng quay đầu nhìn A Cát một cái, trong cặp mắt hắc bạch phân minh của thiếu niên mang theo sự quan tâm và kính trọng không chút che dấu.

Trần Ngọc cười cười, tự nhiên quay đầu đi, gắp mấy miếng thịt cá, sau đó để vào cái bát dưới đất, đồng thời túm lấy Thanh bốn chân mắt mở to trên tay áo cậu thả xuống bên cạnh bát.

Trên thực tế, những ngày qua cậu một mực cố gắng không để tâm đến vấn đề thái độ của A Cát, A Cát thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng bắt đầu từ lúc trong sa mạc, vẫn đối xử tốt với cậu, ngay cả chuyến đi đến Tây Tạng và Lương Sơn lần này, A Cát đại khái cũng bởi vì cậu mà có mặt.

Căn cứ những gì A Cát nói với mình, thân phận của A Cát hẳn phải là Người canh giữ mà người áo đen lưu lại, A Cát trông coi chính là cuốn bút ký bìa đen mà cậu đưa cho Trần Ngọc, về phần tại sao A Cát đối với sự xuất hiện của người áo đen làm như không thấy, Trần Ngọc cũng không thể lý giải.

Có cơ hội phải hỏi một chút, nói không chừng sẽ thu hoạch ngoài ý muốn, Trần Ngọc lập tức quyết định chủ ý. Trước khi kết cục xấu nhất xảy ra, biết càng nhiều, quyền chủ động trong tay cậu càng lớn.

Tiểu Mập đã được Mã Văn Thanh cho ăn no tâm tình không tốt đi về, ngồi chồm hỗm trước mặt Trần Ngọc, nhìn chằm chằm Thanh bốn chân, hận không thể tung một cú, hoặc bóp cổ của nó lay lay: mụ mụ là của ta, ngươi thức thời một chút cho ta, nếu không tự mình nhảy xuống bồn cầu đi! ! Cho dù, cho dù ta cùng Trần Ngọc bởi vì quan hệ với Phong Hàn, miễn cưỡng đón nhận ngươi, cho ăn cho ở, ngươi cũng nên đi tìm người hầu Mã Văn Thanh của Mập gia ta chứ! Thật không thể tin được, tại sao lại có động vật khiến người chán ghét như vậy!

Trần Ngọc đối với Tiểu Mập chẳng hiểu tại sao trợn mắt nhìn thẳng làm như không thấy, sau khi ăn xong gọi Mã Văn Thanh, nói: “Đi, đi xem thử tình hình, nói không chừng lát nữa phải xuống nước.”

Hai người một trước một sau rời khỏi lều trại, gió thổi nhẹ, khí trời không tồi, phía đông những tia sáng bình minh lóe ánh hồng, bầu trời trên đỉnh đầu xanh biếc như rửa. Đáng tiếc mặt hồ phẳng lặng vẫn phi thường vẩn đục, không thể phản chiếu cảnh đẹp bên trên.

Bên hồ đã đặt không ít thiết bị, mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ neo trên hồ, bởi vì lý do an toàn, đều cách bờ hồ không quá xa. Thỉnh thoảng có tiểu nhị mặc đồ lặn nhảy xuống hồ, cũng có người từ trong hồ nhô lên.

Đám người Vưu bộ trưởng cùng Lăng Vân ở bên hồ thương lượng, A Cát cũng ở đó, dù sao cậu cũng là người dẫn đầu của Trang gia.

Phong Hàn và Lạc Thanh ở cách đó không xa,Phong Hàn đang nói chuyện, Lạc Thanh nở nụ cười thản nhiên chú ý lắng nghe.

Trần Ngọc sửng sốt, khi Phong Hàn ở cùng một chỗ với người quen, nhiệt độ toàn thân rõ ràng đã tăng trở lại, đây cũng là một hiện tượng tốt. Đang cảm thán, Phong Hàn cau mày nhìn sang bên này, phát hiện chủ nhân của tầm mắt là Trần Ngọc, sắc mặt lại hòa hoãn xuống.

Trần Ngọc cười cười chào hỏi, xoay người cùng Mã Văn Thanh đi về phía A Cát và Vưu bộ trưởng, nghe mấy người họ thảo luận.

Vưu bộ trưởng trên mặt có phần ngượng nghịu nói: “Các ngươi cũng biết, tình huống thực tế thoạt trông không được ổn cho lắm, mặt hồ phẳng lặng, bên dưới lại là các xoáy nước lớn nhỏ, như vậy căn bản không có biện pháp xuống nước.”

A Cát như có điều suy nghĩ, “Chả trách trong thôn có truyền thuyết đó, trên hồ này quả nhiên không thể đi thuyền.”

Lăng Vân cắn răng lại liếc mắt nhìn về phía Phong Hàn cùng Lạc Thanh, buồn bực nói: “Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại lặn xuống hồ, ngang hông thắt dây thừng an toàn mới có thể kiên trì năm phút đồng hồ, tương đương với việc chúng ta căn bản xuống nước không nổi, còn nói gì đến việc tìm ngôi mộ kia?”

Mã Văn Thanh quay đầu lại nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện những tiểu nhị xuống nước kia lặn không được bao lâu đã trồi lên, hơn nữa lúc tháo mũ bảo hộ ra đều hít thở nặng nề, hiển nhiên dưới đáy hồ tình hình tương đối không lạc quan, phiền não nói: “Chuyện Trang lão đại nhờ chẳng dễ chút nào, ta còn muốn nhanh giải quyết bên này rồi tới bên phụ thân hỗ trợ, tình huống hiện tại, khi chúng ta sang được bên đó thì cũng đã muộn rồi.”

Trong lúc nhất thời ai nấy đều trầm mặc, Trần Ngọc nhớ tới bóng đen ngày hôm qua, do dự một lúc, hỏi: “Trừ nước xoáy, hồ này còn có thứ gì khác nguy hiểm hay không?”

Vưu bộ trưởng quay đầu nhìn về phía Trần Ngọc, trong mắt có nghi hoặc cùng dò xét, hỏi: “Trước mắt chưa trông thấy, những thứ nguy hiểm khác là ý gì?”

Trần Ngọc nhíu nhíu mày, không chắc chắn đáp: “Ta cũng không rõ, chẳng qua nghe A Thổ đề cập đến đôi câu, nói có người ở trong hồ đã từng bắt gặp bóng đen hoặc quái vật. Đương nhiên, điều này cũng có thể là sự mê tín của người dân trong thôn, bất quá trước khi chúng ta xuống nước, cần phải chuẩn bị đầy đủ về mọi mặt.” Quái vật là A Thổ nói, nhưng bóng đen thì chỉ có Trần Ngọc nhìn thấy, cho dù cậu nói như vậy, cũng không ai hoài nghi.

Chờ đợi, đợi cả một buổi sáng, vẫn không tìm được biện háp kéo dài thời gian xuống nước.

Đến cuối cùng, Trần Ngọc, Mã Văn Thanh, Phong Hàn cùng Liên Sinh, A Cát đều thay đồ lặn cùng xuống nước.

Khi Trần Ngọc xuống dưới nước, phát hiện nước vẫn khá lạnh, nhưng tốt hơn nhiều so với đêm qua, bất quá mặt kính bên ngoài đặc biệt mơ hồ, tầm nhìn dưới nước cơ hồ không quá nửa thước, dựa vào đèn pin dưới nước, có thể thấy rõ cách đó một thước rưỡi.

Hơn nữa đúng như lời Vưu bộ trưởng nói, xoáy nước quá nhiều, mới vừa lặn xuống Trần Ngọc đã cảm giác bị nước cuốn đi nhấn chìm, may nhờ A Cát cùng Mã Văn Thanh ở hai bên lôi cậu lên.

Dây thừng thắt ngang hông mang lại cho Trần Ngọc không ít cảm giác an toàn, tuy vậy, ở trong nước vẫn là nửa bước khó đi.

Trần Ngọc lặn xuống mười mấy thước nữa, lỗ tai bắt đầu đau, mà dưới áp lực cường đại, bơi qua bơi lại tương đối khó khăn. Dĩ nhiên, còn chưa tới mức không thể động, chỉ có điều xung quanh càng thêm vẩn đục, bóng dáng mơ mơ hồ hồ ở bốn phía cũng càng khó để phân biệt.

Lúc đang do dự, Trần Ngọc nương theo ánh sáng đèn pin thấy phía trước cách đó không xa một cái bóng chợt lóe, so sánh với tốc độ bản thân mà nói, cái bóng đó nhanh đến bất khả tư nghị, tựa như – sinh vật sống lâu năm dưới nước, bất quá nhìn kích cỡ, không giống như cá.

Bởi vì tầm nhìn trong nước quá thấp, cậu căn bản không thể phân biệt được rõ ràng, chỉ thấy một cái bóng nhàn nhạt.

Đương lúc do dự, Trần Ngọc cảm giác có người kéo sợi dây bên hông cậu, mặc dù lực độ không lớn, Trần Ngọc vẫn theo đó mà trồi lên.

Rời khỏi mặt nước, lập tức bị người túm lên thuyền, Trần Ngọc tháo mũ bảo hộ ra, hít sâu vài lần, sau khi nhịp tim đập dồn dập bình phục giơ tay lên nhìn đồng hồ, cậu ở dưới nước kiên trì đại khái sáu, bảy phút.

Trong những người cùng lặn xuống, cậu là người lên sớm nhất. Lúc này, Trần Ngọc nhớ tới một vấn đề khác, “Ban nãy ai kéo sợi dây của ta?”

Mấy tiểu nhị trên thuyền hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu. Thời gian chưa quá lâu, bọn họ sẽ không động đến dây thừng an toàn của thợ lặn, tránh gia tăng phiền toái không cần thiết.

Chẳng lẽ là người ở dưới nước? Đang suy nghĩ chợt có một tiểu nhị kêu lên, nhìn theo ánh mắt của hắn, một sợi dây thừng căng chặt, hơn nữa nhanh chóng chìm xuống.

Mấy người xung quanh nhận ra có gì đó không ổn, lập tức kéo sợi dây lên, nhưng khi tay đụng đến sợi dây, sắc mặt đều trở nên khó coi. Trần Ngọc cũng mon men qua hỗ trợ, phát hiện sợi dây kia chìm xuống rất nhanh, dù có kéo lên vẫn không hề nhúc nhích, giống như bị cố định ở đáy hồ. Vì an toàn của người trong nước, tiểu nhị trên bờ cũng không dám quá cứng rắn.

Buông sợi dây ra, Trần Ngọc đột nhiên hỏi: “Bên dưới là ai?”

“…Là Mã gia.”

Trần Ngọc trầm mặc hai giây, mở miệng nói: “Ta xuống lần nữa xem thử.” Dứt lời liền đội mũ bảo hộ lên, chuẩn bị nhảy xuống hồ.

“Tiểu Trần gia, chờ một chút!” Một tiểu nhị cao gầy kêu lên, “Sợi dây tựa hồ có thể thu hổi.” Tuy nói là nói như vậy, sắc mặt của tên đó lại như cũ không thấy tốt hơn. Sợi dây trong tay hắn, đang thu hồi lại một cách rất nhẹ nhàng.

Chân mày Trần Ngọc nhíu càng chặt, quả nhiên, đầu kia của sợi dây chỉ có cái mũ bảo hộ quấn đầy rong rêu.

Trần Ngọc biến sắc, đang muốn giằng khỏi cánh tay của tiểu nhị, trên mặt nước có hai người trồi lên, một đầu không có mũ bảo hộ, rời khỏi mặt nước liền bắt đầu thống khổ ho khan, chính là Mã Văn Thanh, người còn lại bơi lại gần thuyền, khoát khoát tay với tiểu nhị đang muốn giúp đỡ, lại lặn xuống.

Trần Ngọc nhận ra đưa Mã Văn Thanh trở về là Liên Sinh, trong lòng cảm thán tiểu sư thúc này quả nhiên qua sự dạy dỗ của ông nội trở nên tương đối biến thái.

Lại gần Mã Văn Thanh, đợi Mã Văn Thanh ho khan cả nửa ngày, thở hổn hển đều đặn, Trần Ngọc mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Mã Văn Thanh lau nước trên tóc nhỏ xuống mặt, mắng: “Ta kháo, ta cũng không nắm chắc, rõ ràng nương theo đèn pin thì không thấy thứ gì, mạc danh kỳ diệu bị lôi vào trong đám rong rêu.”

Không mất lớn thời gian, A Cát và Lạc Thanh cũng nổi lên, hai người này so với hai người trên thuyền thoải mái hơn nhiều. Nghỉ ngơi mấy phút, lại nhảy xuống. Về phần Liên Sinh cùng Phong Hàn, vẫn chưa thấy trồi lên.

Mã Văn Thanh không cam lòng, đổi mũ bảo hộ, lại muốn xuống nước, bị Trần Ngọc níu lại, mặc dù không thể nói tại sao, nhưng Trần Ngọc vẫn cảm thấy cậu và Mã Văn Thanh hôm nay không nên tùy tiện xuống nước lần nữa.

Bên bờ truyền đến tiếng kêu nho nhỏ, Trần Ngọc quay đầu lại, phát hiện Tiểu Mập đang lo lắng nhìn cậu, móng vuốt thử thăm dò mặt nước, sau đó nhanh chóng rụt trở lại.

Nếu không xuống nước nữa, Trần Ngọc định cùng Mã Văn Thanh quay về bờ.

Tiểu Mập thỏa mãn, đứng bên chân Trần Ngọc nghiêm túc giúp cậu liếm sạch bọt nước trên mặt. Sau đó Mã Văn Thanh hào hứng xách Tiểu Mập lên, chỉ chỉ mặt mình cùng đầu tóc, Tiểu Mập giương hai móng vuốt cào cho hắn mấy phát, Mã Văn Thanh hận đến mức mắng nó là cái đồ vô ơn.

Cũng không lâu lắm, mấy tiểu nhị còn lại cùng A Cát, Lạc Thanh cũng lên bờ, Phong Hàn cùng Liên Sinh có trồi lên vài lần, lại lặn xuống.

Khiến Trần Ngọc buồn bực nhất chính là, đến cuối cùng cậu cũng không tìm ra ai là người đã kéo sợi dây của mình.

Đến buổi trưa, Phong Hàn và Liên Sinh rốt cuộc cũng trở lại.

Liên Sinh cởi bộ đồ lặn ra, dựa vào một tảng đá, ngồi trên mặt đất nói: “Ban nãy ta phát hiện hai chuyện, một xấu, một tốt.” Dứt lời nhìn về phía Phong Hàn, cười híp mắt nói: “Ngươi đại khái cũng phát hiện.”

Phong Hàn gật đầu, nhận lấy khăn lông Trần Ngọc đưa tới, ý bảo Liên Sinh nói tiếp.

“Đầu tiên, chuyện xấu chính là xoáy nước trong hồ quá nhiều, căn bản không có biện pháp lặn xuống, hơn nữa, hồ này rất sâu. thời gian kéo dài, ta cũng không chịu nổi. Tiếp nữa, chuyện tốt chính là, trong hồ này có thông đạo đi xuống.”

Liên Sinh vừa dứt lời, mọi người ngồi vây xung quanh ánh mắt rực sáng. Mã Văn Thanh thúc giục: “Tại sao lại có thông đạo? Mau nói.”

“Ta cũng là trong lúc vô tình mới phát hiện ra thông đạo này, nhắc mới nhớ may mà có ngươi, lúc ta kéo ngươi lên, bởi vì thuyền không ở giữa hồ, ta ý thức được phải bơi dựa sát vào bên bờ, bốn phía hồ này đều là nham bích, thông đạo này ở trên nham bích bên dưới bờ hồ.” Liên Sinh mỉm cười nói.

Mã Văn Thanh trên mặt vặn vẹo trong chốc lát, nói: “ Ai mà hoành tráng thế, ở dưới đây hồ tạo nên một công trình lớn như vậy.”

Liên Sinh cười, “Không chỉ có thế, ta bơi vòng quanh nham bích một lượt, phát hiện thông đạo không chỉ có một.”

Lúc mọi người khiếp sợ, Phong Hàn lên tiếng, “Ta phát hiện bốn cái. Bất quá, bên phía tây nam ta chưa qua, có thể còn có nữa.”

Mã Văn Thanh lại hưng phấn, nói: “Thông đạo này rất có thể là do chủ nhân ngôi mộ dưới nước xây dựng, xem các mộ đạo này, ngôi mộ trong hồ này không thể nhỏ được.”

Đối với câu nói trên, tất cả mọi ngươi đều gật đầu tán đồng.

Bận rộn tới tận trưa, rốt cuộc cũng tìm thấy đường đi, trong lòng mọi người cũng kiên định không ít, đám tiểu nhị bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Cơm nước xong lại nghỉ ngơi trong chốc lát, bọn tiểu nhị lại bắt đầu xuống nước dò đường, lần này có mục đích, đều dọc theo bờ lặn xuống, không mất lớn thời gian, đã biết rõ, vòng quanh hồ, bên dưới có sáu thông đạo, khoảng cách giữa chúng không sai biệt lắm.

Bọn tiểu nhị làm ký hiệu, phía trên sáu thông đạo đều neo một con thuyền.

Vưu bộ trưởng nhìn sắc trời, nói: “Bước kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?” Phát hiện đã hơn ba giờ chiều, nói sớm không sớm, nói muộn cũng không muộn.

Lạc Thanh liếc nhìn Phong Hàn, nói: “Theo ta thấy, cho dù hôm nay không vào được mộ, chúng ta cũng nên đi trước một bước, an bài sáu tiểu nhị, đến các thông đạo xem xét tình huống, sau đó lựa chọn con đường thích hợp nhất.”

Phương án của Lạc Thanh đạt được sự tán đồng của mọi người, không mất nhiều thời gian, sáu tiểu nhị mang theo bình dưỡng khí đồng thời từ bên trên các thông đạo nhảy xuống nước. vì lý do an toàn, trên thân mỗi người vẫn buộc dây thừng.

Cách mỗi phút, tiểu nhị sẽ thông qua việc lay động sợi dây để liên lạc với người bên trên. Bốn phút sau, sợi dây có quy luật động mấy cái, nói rõ bọn họ đã tìm được lối đi, hơn nữa chuẩn bị tiến vào.

Hết thảy đều thuận lợi, tất cả mọi người rất hài lòng.

Thế nhưng, mười phút sau, cả sáu dây thừng an toàn đều bất động. Tiểu nhị ở bên trên chờ đợi đến mức sốt ruột, vội kéo dây lên.

Kết quả lại làm cho mọi người giật mình, năm sợi dây trống rỗng, dưới sợi dây bên phía đông vẫn có người, chỉ có điều người kia sau khi lên thuyền cả người không mặc gì, ánh mắt nhìn thẳng vào tiểu nhị, hỏi cái gì cũng không nói, sau đó liền bắt đầu phát run, hiển nhiên thần trí đã mơ hồ.

-END 127-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.