Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Bắc Ngụy năm 386-534, Tề năm 479-502, nếu theo như lời Túc Cảnh Mặc nói, Bắc Ngụy và Tề đều được Đại Tự thống nhất, vậy triều Lương, Trần của Nam triều; Đông Ngụy, Tây Ngụy, Bắc Tề, Bắc Chu của Bắc triều đi đâu?
Hoặc lịch sử có một biến cố nào đó, làm cho một triều đại bị xóa bỏ khỏi lịch sử?
Đàm Trình không biết, chỉ có thể suy đoán lung tung, ra những giả thiết ngớ ngẩn.
Nhưng mà lúc này thứ Đàm Trình nên lo lắng không phải là chuyện này, mà là tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên giữa đêm.
Âm thanh này không nhỏ, thôn Ninh Hóa ban đêm yên tĩnh làm âm thanh càng bị phóng đại thêm rất nhiều lần. Tuy ban đêm những cảnh sát không được phép lên núi, nhưng cũng có nhiều cảnh sát không sợ chết mà đến gần, như gã Khương Bình kia chẳng hạn.
Nếu bị phát hiện đang ở dưới mộ, Đàm Trình không nghĩ họ sẽ dễ dàng bỏ qua.
“Tiếng nổ mạnh này là sao vậy?”
Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc đang chăm chú nghe động tĩnh ngoài mộ, thấp giọng hỏi.
Bên ngoài mộ, sau tiếng nổ mạnh cũng không nghe tiếng gì khác tiếp theo. Túc Cảnh Mặc thính giác vốn đã nhanh nhạy, sau khi thành quỷ hồn y càng nghe được vô số thứ người thương không thể cảm nhận được. Sau khi tiếng nổ kia tan đi, rất nhiều oán quỷ mấy trăm năm đã biến mất…
Nhưng mà chỉ biến mất một phần nhỏ thôi…
Ở trong mộ có thể nghe được được loáng thoáng tiếng người đang nói chuyện, nhưng lát sau tiếng nói xa dần, như đang rời khỏi đây.
Đám người này khác với lão đạo sĩ chuột tiên lần trước, chúng biết một chút tài phép thật sự. Liên tiếp nhiều ngày như vậy, Túc Cảnh Mặc cũng phát hiện bọn chúng đang từ từ thanh trừ oán quỷ, mở đường vào đại mộ.
Không biết nghĩ tới cái gì, Túc Cảnh Mặc cười khẽ ra tiếng, “Không có gì đâu, không ai có thể vào Đại mộ này……”
Nhưng còn chưa nói dứt câu, Túc Cảnh Mặc lại cúi xuống, vờ như không nhìn thấy ánh mắt Đàm Trình vẫn đang tha thiết nhìn mình, y cười: “Sợ là đã đến giờ Dần, có lẽ…ngươi nên trở về.”
“A? À đúng rồi…… Tôi phải đi……”
Tiếng nổ mạnh qua đi, Khúc Chí Văn vốn tưởng bọn trộm mộ sẽ tiến hành bước tiếp theo, nào biết bọn chúng chưa đến mười phút đã đi trở ra.
Túm Khương Bình bên cạnh đang muốn chồm lên làm cho ra ngô ra khoai đến một bụi cỏ um tùm, Khúc Chí Văn đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ.
Trong núi sâu không có đèn đóm gì, cũng may ánh trăng rất sáng, nương ánh trăng Khương Bình vẫn nhìn thấy có vài người bước ra từ đường hầm thông vào ngôi mộ.
Có năm người, không thấy rõ mặt, chỉ có thể lờ mờ thấy tất cả đều cõng balo lớn, mặc áo liền quần màu đen, không cần đoán, Khương Bình cũng biết đây là một đội trộm mộ.
Khương Bình đã trải qua quá nhiều vụ án cũng biết, bọn trộm mộ không đơn giản đi tay không, thậm chí hắn còn biết vài đội trộm có trang bị cả vũ khí súng ống đạn dược, tiếng nổ vừa rồi chắc chắn cũng do bọn chúng làm ra, có cả thuốc nổ, dĩ nhiên không dễ đối phó…
Không định hành động nữa, Khương Bình chỉ cố gắng nhớ kỹ đặc điểm hình dáng bọn chúng trong ánh sáng lờ mờ, chờ thời cơ lần sau tốt hơn để ra tay.
“Anh Nguyên, anh có chắc thứ đó trong đại mộ này không? Ngày nào cũng vất vả thế này, lỡ không có gì trong đó thì dã tràng xe cát sao anh.”
Hỏi chuyện là một người khoảng 20 tuổi, Khương Bình cẩn thận nghe bọn chúng nói chuyện, cũng dấy lên nghi ngờ thứ chúng muốn tìm là gì?
“Nói nhỏ một chút coi!” Giọng một người đàn ông trung niên ồm ồm vang lên, “Chắc chắn là chỗ này. Mày không thấy mấy con oán quỷ đến giờ này vẫn còn vất vưởng ở đây à? Tất nhiên là……”
Bọn trộm mộ bắt đầu đi xa, Khương Bình nghe không rõ nữa. Liếc mắt nhìn Khúc Chí Văn bên cạnh, thấy cậu ta đang rất bình thường nhưng sau khi nghe bọn trộm mộ thì sắc mặt tái nhợt, Khương Bình nhịn không được hỏi: “Cậu biết chúng muốn tìm gì à?”
Khúc Chí Văn cau mày, gật gật đầu rồi lại lắc lắc.
“Vậy là biết hay không biết?!”
“Tôi có thể đoán họ muốn tìm gì, nhưng không dám khẳng định thứ đấy có tồn tại trên đời.” Khúc Chí Văn đứng lên hướng về phía đường hầm: “Thứ đó chỉ hiện hữu trên trang sách, là truyền thuyết, thần thoại mà thôi.”
Khương Bình cũng biết cậu thanh niên không muốn nói tiếp, nên cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng đi theo cậu. Nhưng mà, từ bên trong đường hầm vang ra tiếng bước chân làm cả hai vội vàng trốn đến một bên chỗ tối.
Còn một tên trộm mộ sao?
Nhưng mà ý tưởng này bị phủ định ngay khi thấy Đàm Trình rọi đèn pin ra khỏi đường hầm.
“Sao cậu ta lại ở đây?” Thấp giọng tự nói, đầu Khương Bình hiện lên một loạt câu hỏi. Tuy hắn không cho rằng Đàm Trình là tội phạm giết người, nhưng mà đêm hôm khuya khoắt cậu ta chạy vào đại mộ làm gì?!
Khúc Chí Văn như suy tư gì nhìn Đàm Trình đi ra, hỏi nhỏ: “Anh biết người đó à?”
“Cậu ta là thành viên đội khảo cổ thôn Ninh Hóa, cũng là người liên lụy trong mấy vụ án mạng……” Nói tới đây, Khương Bình nhìn Khúc Chí Văn, hỏi: “Vài lần án mạng cậu ta đều may mắn chạy thoát, cậu xem giùm tôi cậu ta có phải đạo sĩ giống cậu không?”
“Tôi không phải đạo sĩ. Tôi biết đuổi quỷ thôi, mà không phải ai biết đuổi quỷ cũng được gọi là đạo sĩ.” Khúc Chí Văn bất đắc dĩ nói: “Còn chuyện anh ta có phải đạo sĩ hay không, tôi không biết. Tôi không có khả năng nhìn ra nghề nghiệp người khác.”
“Nhưng mà…..” Khúc Chí Văn nhìn Đàm Trình đã đi xa, “Đúng là anh ta dính đầy quỷ khí.”
Hơn nữa, trên người anh ta còn đang giấu một vật…..
Nghĩ đến đây, Khúc Chí Văn kéo Khương Bình vào đường hầm.
Đường hầm vừa bị bom diệt quỷ nổ nên ‘sạch sẽ’ hơn rất nhiều, nhưng trước khi gà trống gọi bình minh, vẫn có vài con oán quỷ bụng đói liều mạng chạy lại đây.
Ví dụ như hiện giờ, một con quỷ cụt đầu, trên cổ vẫn còn dính một sợi gân, máu chảy đầm đìa nhào về phía Khương Bình. Khúc Chí Văn móc một tấm bùa trong túi áo ra dán lên chỗ cái đầu bị cắt cụt, oán quỷ kia nhanh chóng bị hóa thành ma trơi tan đi mất.
Khương Bình không nhìn thấy quỷ quái, chỉ thấy Khúc Chí Văn đột nhiên lấy ra một lá bùa dán lên không trung, sau đó lá bùa tự bùng cháy bên cạnh hắn.
“Đó là…… Cái gì?”
“Quỷ cụt đầu.” Nói, Khúc Chí Văn đột nhiên hỏi: “Anh muốn thấy không? Tôi có thể làm cho anh thấy chúng đó.”
“Thôi được rồi.” Khương Bình lắc lắc đầu, mấy thứ vượt quá sức tưởng tượng này, một chút hắn cũng không hứng thú.
Khúc Chí Văn cười tủm tỉm, không nói gì nữa.
(cute =]])
Ánh đèn pin không sáng lắm, nhưng cũng đủ thấy rõ phía trước mặt, nhưng mà Khúc Chí Văn đi hết đường hầm thì dừng lại.
“Làm sao vậy? Phía trước chắc là cái gian phòng trống ngoài mộ thất, không vào xem sao?”
“Không qua được.”
“Phía trước không có gạch tường hay hố đất gì, sao lại không qua được?”
“Vì chủ nhân ngôi mộ không cho chúng ta vào.” Khúc Chí Văn cười với hắn: “Phó cục Khương, e là tôi không thể giúp anh thêm được nữa.” Sau đó cậu xoay người lại đi ngược trở ra.
Khương Bình nhíu mày nhìn theo Khúc Chí Văn, lạnh giọng hỏi: “Ý cậu là sao?”
“Đây là lăng đế vương, dù cho triều đại nào thì mỗi đế vương cũng đều là thiên tử, có những thứ không nên đụng vào, tài phép có cao cũng không nên mạo phạm, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vị đế vương trong mộ thất này không cho tôi tiến thêm một bước nào, nếu không tự biết ngừng, kết quả sẽ không được tốt đâu.”
“Vậy theo lời cậu thì mộ đế vương nào cũng không vào được à? Vậy sao người ta đã khai quật rất nhiều mộ hoàng đế mà không bị gì?!”
Khúc Chí Văn đột nhiên quay đầu lại nhìn Khương Bình, một lúc sau mới nói: “Đó là bởi vì, những đế vương đó đã luân hồi chuyển thế từ lâu rồi, còn vị đế vương trong ngôi mộ này…” Ngón tay chỉ chỉ mặt đất, Khúc Chí Văn hít sâu một hơi: “Vị ấy còn ở ngay dưới đây.”
Thảo nào những tên trộm mộ kia sốt sắng đến thế, thứ giấu trong khu mộ này đáng giá hơn cả vàng bạc châu báu…… Không, thứ đó là vô giá, tiền không thể đong đếm được.
“Phó cục Khương, tôi chỉ có một câu muốn nói với anh, khu mộ này tôi không vào được, tôi cũng không muốn mạo hiểm cái mạng này để vào.”
Khương Bình khẽ thở dài một hơi, lắc lắc đầu: “Thôi được…… Nhưng mà, cái cậu Đàm Trình kia, là người vừa nãy một mình ra khỏi mộ ấy, tại sao cậu ta có thể ra vào thoải mái như thế?”
Nhìn sâu bên trong đường hầm u ám, Khúc Chí Văn nhẹ giọng nói: “Ai mà biết……”
—
Tại vợ người ta cho người ta vào đó (¬‿¬)
Đã bắt đầu xuất hiện thứ bí ẩn giấu trong mộ, nguồn cơn của mọi bi kịch…