Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Phong tỏa hơn một tháng, khu đại mộ thôn Ninh Hóa cũng không phát sinh thêm chuyện gì, cục cảnh sát vẫn luôn giằng co với đội khảo cổ cuối cùng cũng chịu nhượng bộ một chút. Vì thứ nhất họ cũng không thể cứ mãi lãng phí cảnh lực để canh gác, cả Tây An còn rất nhiều vụ án họ phải giải quyết, thứ hai, sau khi thương lượng, cả hai cùng thống nhất trước mắt không khai quật khu mộ chính kia, chỉ khai quật tiếp những hố bồi táng bên ngoài.
Tin này đối với đội khảo cổ đội ít nhất nó cũng là một tin tốt.
Dù đã tiến hành được hơn nửa tiến trình khai quật khu mộ chính, nhưng đang dầu sôi lửa bỏng, họ cũng không muốn tiếp tục động vào nó.
Công trình bị ngừng hơn một tháng, cũng may Tây An mưa không nhiều lắm, không khí khô ráo, nên khu hố ở Tây Bắc vừa đào cũng không bị ngập mất trong đợt mưa tuần trước.
Nửa năm trước họ đào được tượng đất nung, chuông đá, những cỗ xe ngựa rất lớn, tượng ngựa đồng và áo giáp ở khu vực phía Tây Bắc trước khu mộ chính, đây có lẽ là một hố bồi táng nữa, mà khu hố này lớn hơn gấp đôi so với các hố khác. Lý Quốc Hiền kết luận khu vực hố bồi táng này là một kho binh khí.
Giai đoạn khai quật sơ bộ hố bồi táng Tây Bắc là do Triệu Thượng Chí phụ trách, sau do Triệu Thượng Chí xuất ngoại, tạm dừng công tác nên lần này Lý Quốc Hiền đảm nhiệm luôn, tính ra cũng không có vấn đề gì lớn.
Thông vào hầm bồi táng có mười mấy cái đường hầm của bọn trộm mộ đào ở những thời điểm khác nhau, chồng chất như các vết thương. Đội khảo cổ vẫn như cũ không dám qua loa, từ từ khai quật.
Trước đó lúc Triệu Thượng Chí hướng dẫn đội đã hoàn thành sơ bộ rồi nên lần này chỉ cần phủi quét lớp đất thêm tầm 10 ngày đã thấy cổ vật lộ lên.
Quả nhiên giống như theo lời Lý Quốc Hiền nói, những cái hầm cất giữ một số lượng lớn binh khí, cung nỏ và đầu giáo của các kỵ binh. Những bộ phận binh khí bằng gỗ thì đã mục rữa hết. Dựa vào các cổ vật dưới hầm, có thể xác định thời kỳ đã có bàn đạp yên ngựa. (*)
(*) Cải tiến bàn đạp yên ngựa thành kim loại bắt đầu từ thời Bắc Ngụy (nam bắc triều), mở ra một thời đại mới khi kỵ binh có thể làm nhiều động tác với ngựa nhờ bàn đạp.
Ngoài ra còn có vũ khí của bộ binh như nỏ, cung, giáo, lưỡi kiếm, khiên, áo giáp, thậm chí còn phát hiện một mô hình chiến xa bằng đồng, trên xe còn có mô hình những chiến binh cầm cung, giáo, kiếm.. khắc hoạ sinh động như thật.
“Chủ nhân ngôi mộ này sinh thời có vẻ hiếu chiến, kho binh khí đầy ắp, thậm chí nó còn ở vị trí còn gần hơn kho vật dụng hằng ngày…….”
Nói đoạn, Lý Quốc Hiền đưa một mũi giáo đồng qua cho Đàm Trình bên cạnh rồi đứng lên, đi đến một gò cao nhìn bao quát hình dạng hố bồi táng này. Hố bồi táng hình chữ nhật, kéo dài sang hướng Đông Nam. Vốn mọi người cứ tưởng hố chỉ hơi dài thôi, nhưng chậm rãi khai quật mới phát hiện một đầu hố này chỉ thẳng vào khu mộ chính.
Hố bồi táng có đường hầm thông vào khu mộ chính, một đường bị lấp kính đá, một đường khác có đặt những tượng đồng và binh khí như trong hố đang “trọng binh trấn thủ”.
Hiếu chiến? Có lẽ cũng đúng…… Đàm Trình nhớ đến cách người nọ sử dụng kiếm, linh hoạt và tàn nhẫn, nghĩ đến sự ngạo nghễ của Túc Cảnh Mặc khi nhắc đến Đại Tự ranh giới mở mang, cho dù hiếu chiến, thì y trước kia cũng là đế vương vì nước khai cương mở rộng biên giới.
“Nghĩ gì mà vui vậy?” Thấy Đàm Trình cười cười rồi lắc lắc đầu, hiển nhiên đang không nghe mình nói chuyện, Lý Quốc Hiền trêu.
“Khụ khụ, có nghĩ gì đâu ạ.”
Dạo gần đây buổi sáng đã công tác lại, buổi tối còn phải đến trường học tăng ca sửa sang lại tư liệu, tính ra cậu cũng bốn năm ngày không vào Đại mộ rồi….. Hôm nay là thứ sáu, ngày mai cuối tuần, cậu chờ lát nữa chắc là sẽ lẻn lại vào mộ được.
Nghĩ vậy Đàm Trình vội vàng thu dọn sắp xếp lại dụng cụ.
Dọn dẹp nhanh chút tranh thủ đi tắm rửa kỹ càng một cái. Cậu lăn lộn trong bùn đất hai ba ngày rồi chưa tắm được một lần đàng hoàng nào.
Buổi chiều 5 giờ, toàn bộ đội khảo cổ đều lên xe buýt đưa đón rời thôn Ninh Hóa, chỉ có Đàm Trình lấy cớ lấy đồ để quên để ở lại.
6 giờ, giữa tiết trời mùa hạ khô nóng, chân trời hoàng hôn còn chưa hoàn toàn chìm xuống phía tây, xung quanh mặt trời còn đỏ ửng, còn phía đông trời đã bắt đầu ngả màu lam.
Chiều tà lẽ ra phải náo nhiệt, người quay về nhà, khói bếp nghi ngút và mùi thức ăn thơm, nhưng thôn thôn Ninh Hóa lại không một bóng người, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy mỗi tiếng chim kêu trên núi.
Mang theo dụng cụ leo lên núi, cửa đường hầm chỉ kéo dây cấm vào màu vàng sọc đen và mấy cái cọc gỗ để chặn. Đàm Trình dời mấy cái cọc qua một bên, vạch dây bước vào. Trong mộ không có ánh đèn, Đàm Trình chỉ có thể rọi đèn pin bước tới.
Nhưng mà còn chưa đi sâu, ngoài cửa đường hầm đã có tiếng người kêu lên hoảng sợ:
“Mẹ nó! Đàm Trình cậu hết muốn sống rồi à!?”
Trương Tuấn vốn định theo đội lên xe bus về trường học, nhưng còn chưa kịp lên xe, bạn gái đã đánh tới điện thoại, nhờ Trương Tuấn đêm nay dẫn theo Đàm Trình cùng ăn một bữa cơm để gặp Hạ Đồng.
Trương Tuấn lúc này mới nhớ tới lúc trước nghe chuyện Hạ Đồng thích Đàm Trình, muốn nhờ Trương Tuấn giới thiệu tác hợp giúp.
Nhác thấy Đàm Trình không ở trong xe, Trương Tuấn hỏi Ngô Hải mới biết được Đàm Trình đi lấy đồ để quên rồi chốc nữa đạp xe về sau.
“Vậy các cậu đừng chờ tôi, lát nữa tôi với Đàm Trình đạp xe về trường sau.”
Trương Tuấn vừa dứt câu đã xuống xe, đi về phía phòng nghỉ, nhưng mà còn chưa kịp đến thì đã thấy Đàm Trình cõng ba lô phía đằng xa. Đang chuẩn bị gọi, Trương Tuấn lại phát hiện Đàm Trình không phải đi về phía bãi giữ xe, mà đi hướng lên núi.
Cậu ta định đi đâu đây?
Nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây, Trương Tuấn cũng hơi nghi ngờ, cậu ta theo bản năng không gọi Đàm Trình, mà khẽ đi sau theo dõi cậu xem cậu đi đâu. Nhưng Trương Tuấn hoàn toàn không nghĩ đến Đàm Trình lại là đi vào cái đại mộ giết người kia!
Nghe được giọng Trương Tuấn, Đàm Trình nhắm mắt, tại sao cậu lại không phát hiện có người đi theo cơ chứ? Xem ra đêm nay chắc không thể vào mộ được rồi……
Nghĩ vậy, Đàm Trình xoay người trở ra.
“Sao cậu lại lên đây?”
“Câu này tôi hỏi cậu mới đúng?!” Trương Tuấn túm lấy Đàm Trình, hỏi: “Tại sao cậu lại đến đây? Rõ ràng biết có nguy hiểm!”
Đàm Trình vừa nãy cũng đã chuẩn bị xong câu trả lời, cậu đẩy mắt kính trên sống mũi, “Hôm nay tan tầm sớm, tôi thấy chưa hết ngày nên tranh thủ lại đây xem có phát hiện thêm được gì không.”
“Còn phát hiện? Đàm Trình cậu thật là……” Chỉ ngón tay vào Đàm Trình, Trương Tuấn ậm ừ một lúc cũng không tìm được từ nào thích hợp, đành phẩy phẩy tay, nói: “Cậu còn có thể thấy mấy thứ kia, chẳng lẽ cậu không biết rõ cái mộ này nguy hiểm đến mức nào sao?”
Lắc lắc đầu, Đàm Trình cũng không muốn giải thích: “Sao cậu lại theo tôi lên đây? Không phải cậu phải về sao?”
“Bạn gái.. à không….không.” Nghĩ đến bạn gái nhà mình dặn mấy trăm lần không được nói hớ, Trương Tuấn sờ sờ đỉnh đầu, nói: “Thì cũng định về rồi, nhưng mà nghĩ lâu lắm tụi mình chưa đi ăn uống gì với nhau, nên định hẹn cậu đi nhậu một bữa. Lại đây tìm tìm thì thấy cậu đang chui vào cái mộ này.”
“Nhậu? Giáo sư Lý vừa giao cho tôi……”
“Thôi đi!” Trương Tuấn vốn thấp hơn Đàm Trình chút nhón chân khoác cánh tay lên vai cậu, gần như kẹp cổ lôi Đàm Trình xuống núi, “Cái thằng này chẳng có biết hưởng thụ cuộc sống gì cả, mới có tí tuổi đã một lòng nhào vào sự nghiệp, đồ ông cụ non, thôi đi với tôi, hôm nay tôi có dặn bạn gái dẫn một cô gái đến, cho cậu làm quen! Không thể vì cái đại mộ này mà bỏ mất cuộc sống tươi đẹp được……”
Trương Tuấn lải nhải không yên, Đàm Trình không có cách nào khác đành theo cậu ta xuống núi.
Ngôi mộ cổ lại chìm vào an tĩnh tịch liêu, trừ quỷ khí thì chẳng còn hơi thở sự sống nào.
Quỷ quái đều có một đặc điểm chung, đó chính là cảm giác được hơi thở người sống, đó như viên kẹo ngọt với chúng. Và cho dù nói Túc Cảnh Mặc khác những con quỷ quái đói khát kia, nhưng cũng không thể phủ nhận, y cũng là quỷ hồn.
Cho nên khoảnh khắc lúc Đàm Trình vừa đặt chân tới gần cổ mộ, dù không nhìn thấy, y cũng biết là cậu…nhưng mà.. Hình như Đàm Trình bị người khác theo dõi?
Nghĩ như vậy, không biết vì cảm xúc gì thôi thúc, Túc Cảnh Mặc lại rảo bước đến đường hầm.
Nhưng còn chưa đến được đường hầm dài kia, Túc Cảnh Mặc đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người.
Nữ hài? Uống rượu? Túc Cảnh Mặc hoảng hốt một lát chợt cười cười, đúng rồi, nam tử trẻ tuổi như thế sao lại không đến mấy nơi phong lưu? Tính ra Đàm Trình vùi đầu làm việc như vậy đã là hiếm rồi.
—